An Điềm nghe thấy vậy liền cảm thấy có chút khó tin: “Thật vậy sao?”
“Tất nhiên là thật.” Cố Thiên Tuấn vừa lái xe vừa nói bằng giọng khinh khi: “An Điềm, cô tưởng ai cũng như cô à? Sau này bớt nói những câu lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử đi!”
An Điềm vốn vẫn đang lời lẽ quyết liệt, bỗng nghe thấy lời giải thích của Cố Thiên Tuấn, cô đột nhiên ỉu xìu ngay. Với tính cách của Cố Thiên Tuấn, thực sự sẽ không nói dối thay Chu Mộng Chỉ. Vậy xem ra, đúng là mình đã lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi!
“Được, được, được. Tôi tiểu nhân, tôi tiểu nhân. Chỉ có các người là đại nhân! Cả gia đình anh đều là đại nhân!” An Điềm cuối cùng cũng nói ngang một câu, sau đó ngượng ngùng im miệng không nói gì.
Chiếc xe cứ thế mà chạy đến trung tâm thành phố. Khi Cố Thiên Tuấn dừng xe lại, Cao Lỗi đã đứng ở đó chờ họ.
“Chào anh Cố! Chào cô An!” Cao Lỗi trông vẫn như bình thường, thể hiện tốt phẩm chất của một người trợ lý. Đó chính là thực hiện theo đúng lời dặn của ông chủ, không bao giờ hỏi thêm một câu, dù người đứng bên cạnh ông chủ là nam nữ hay lớn bé.
“Chào anh.” An Điềm nhanh chóng trả lời người trợ lý lịch sự này.
Còn Cố Thiên Tuấn thì nói ngay với Cao Lỗi: “Kính Trạch đang ở trong xe của tôi, giúp tôi dìu cậu ấy vào trong xe của anh.”
“Vâng.” Cao Lỗi gật đầu rồi cùng Cố Thiên Tuấn dìu Lâm Kính Trạch đã say bí tỉ vào trong xe.
Cố Thiên Tuấn nhìn vào Lâm Kính Trạch đang nằm ngáy trong xe, vỗ vai Cao Lỗi nói một cách trịnh trọng: “Nhất định phải đưa Kính Trạch về nhà an toàn.”
“Vâng, Cố tổng.” Cao Lỗi gật đầu nghiêm túc với Cố Thiên Tuấn, sau đó nói một cách lịch sự. “Tạm biệt Cố tổng.”
“Chờ đã!” Ngay khi Cao Lỗi định lái xe đi, An Điềm liền không kìm được nữa. Cô đi đến trước mặt Cố Thiên Tuấn hỏi: “Chẳng phải nhờ Cao Lỗi đưa tôi về nhà sao?”
“Tôi nói cho Cao Lỗi đưa cô về nhà khi nào?” Cố Thiên Tuấn hỏi ngược lại.
“Vậy tại sao lại là anh đưa tôi về nhà?” An Điềm cảm thấy hơi khó tin.
“Cô cũng có thể mặc chiếc váy hở hang này vào giữa đêm, đứng ngoài đường bắt taxi mà.” Cố Thiên Tuấn vừa cảnh báo An Điềm với giọng điệu lạnh lùng vừa ra hiệu với Cao Lỗi.
Cao Lỗi ngay lập tức hiểu ý của Cố Thiên Tuấn, nhanh chóng lái xe đưa Lâm Kính Trạch rời khỏi đó.
An Điềm cứ trơ mắt nhìn Cao Lỗi rời đi như thế. Cô vốn định bắt taxi, nhưng sau khi nghe Cố Thiên Tuấn nói vậy, cô lại hơi do dự. Suy cho cùng, thành phố H là một thành phố lớn với tốt xấu lẫn lộn. Mình ăn mặc như vậy mà đứng ngoài đường, thực sự có phần không an toàn. Bây giờ đang đêm hôm, taxi cũng không có nhiều, lỡ như không bắt được xe mà lại bị cướp, vậy sẽ lãnh đủ!
Cố Thiên Tuấn không thèm nhìn vào An Điềm cũng biết chắc rằng cô không có lựa chọn nào khác, thế là anh vừa lên xe vừa ra lệnh: “Lên xe.”
An Điềm mím môi với vẻ không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn ngồi vào trong xe của Cố Thiên Tuấn.
Xe đã nổ máy, tiếp theo đó là một sự im lặng ngượng ngùng.
Tất nhiên, sự ngượng ngùng này chủ yếu xuất phát từ cảm giác của An Điềm, còn vẻ mặt của Cố Thiên Tuấn vẫn rất tự nhiên, không nghĩ rằng chồng cũ đưa vợ cũ về nhà vào ban đêm là chuyện gì ghê gớm.
Cũng may, trung tâm thành phố cách nơi An Điềm ở vẫn gần hơn nhiều so với biệt thự của Lâm Kính Trạch. An Điềm chịu đựng ngượng ngùng trong một lúc thì chiếc xe đã đưa cô đến dưới chân chung cư.
Song, khi Cố Thiên Tuấn dừng chiếc Bentley sang trọng lại, anh cũng xuống xe theo An Điềm.
“Anh đang làm gì vậy?” An Điềm quay đầu lại, tưởng rằng Cố Thiên Tuấn đã quay đầu xe rời đi, không ngờ anh lại cùng mình xuống xe một cách vô cùng tự nhiên.
“Tôi muốn lên ngồi chơi một lát.” Cố Thiên Tuấn đút hai tay vào túi quần, những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai tuy nhìn không rõ ràng trong đêm, nhưng vẻ điềm tĩnh đó luôn làm cho mọi người khao khát.
An Điềm cảm thấy hơi khó tin. Cô không sao ngờ được rằng, Cố Thiên Tuấn lại có thể nói ra câu này mà mặt không biến sắc, tim không đập nhanh.
Câu “lên ngồi chơi” này, chẳng phải thường được nói với nhau khi một đôi nam nữ muốn làm chuyện đó như trong các bộ phim truyền hình à? Bây giờ Cố Thiên Tuấn với mình là quan hệ gì, mà nói với mình “muốn lên nhà ngồi chơi”?
An Điềm ngây người ra một lúc rồi lập tức tỏ vẻ mặt nghiêm túc, muốn từ chối Cố Thiên Tuấn thẳng thừng.
Song, An Điềm còn chưa nói câu “không muốn cho anh lên ngồi chơi” đó ra khỏi miệng, Cố Thiên Tuấn đã tự ý đi lên lầu.
Trời! Sao bước đi tự ý và tự nhiên quá vậy!
Cố Thiên Tuấn, da mặt anh dày thế này, cô vợ kia của anh có biết không?
An Điềm ngạc nhiên đến há hốc mồm ra. Khi cô phản ứng lại, Cố Thiên Tuấn đã đi lên lầu, mất dạng ở chỗ góc rẽ!
“Cố Thiên Tuấn, anh đứng lại! Ai cho anh lên nhà?” An Điềm giật mình rồi vội vàng đuổi theo.
Tuy nhiên, An Điềm mới chạy lên cầu thang thì thấy Cố Thiên Tuấn đang đứng trước cửa căn hộ của mình, cúi đầu nhìn xuống đất.
An Điềm cũng nhìn xuống đất theo ánh mắt của Cố Thiên Tuấn. Cái nhìn như không vấn đề này làm cô sợ đến mức ngay lập tức hét lên: Lúc này qua khe cửa căn hộ của cô, nước đang chảy ào ào ra ngoài! Có vẻ như đã chảy rất lâu, trước cửa gần như sắp biến thành một hồ bơi nhỏ!
An Điềm quên cả việc đuổi Cố Thiên Tuấn về, chỉ vội chạy đến trước cửa, vừa đập cửa vừa hét lớn: “An An, con có trong nhà không? Mau mở cửa ra, mẹ đây! Sao khắp nơi đều là nước vậy?”
Giọng của An Điềm vừa dứt, cánh cửa ngay lập tức được mở ra.
Chỉ nghe “soạt” một tiếng, nước tích tụ trong nhà tuôn chảy ra ngoài, làm ướt sủng đôi giày cao gót của An Điềm và đôi giày da đắt tiền của Cố Thiên Tuấn.
An An đang mặc áo mưa đủ màu và mang một đôi ủng màu xanh, đứng điềm tĩnh trong căn nhà đầy nước, nhìn thấy An Điềm liền hét lên: “Mẹ ơi, mẹ về rồi. Mẹ đi chơi có vui không?”
An Điềm làm gì còn tâm trạng để trả lời câu hỏi của An An. Cô vội bế An An lên và nhìn xung quanh, thấy cả căn hộ của mình đều đã bị chìm trong nước. Nước trong nhà đã dâng cao lên đến gót chân An Điềm.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? An An” An Điềm bế An An ra ngoài lo lắng hỏi.
“Chuyện là như thế này.” An An bốn tuổi bắt đầu giải thích đầu đuôi sự việc bằng tài năng ngôn ngữ tuyệt vời của mình.
“Mẹ ơi, sau khi mẹ đi chưa được bao lâu, con đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy. Con liền chạy vào nhà bếp xem, thì ra đường ống nước bị vỡ. Con đã đi tìm dì chủ nhà, nhưng dì chủ nhà và bà Lý đã đi tìm dì Vương trong xóm để chơi mạt chược rồi. Sau đó con gọi cho chú cảnh sát, chú cảnh sát nói phải đi tìm chủ thầu. Con không biết chủ thầu đó là gì, nhưng con nhớ mẹ có dặn, con phải ở nhà chờ mẹ, không được chạy lung tung, thế là con mặc áo mưa đi ủng vào rồi ở đây đợi mẹ.”
An An điềm tĩnh kể cho An Điềm nghe toàn bộ sự việc. Sau khi nói xong, cậu lại nhìn vào An Điềm đang mặc váy và trang điểm, nói thêm một câu: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ đẹp quá.”
An Điềm vốn đang lo lắng, nghe thấy câu này của An An, suýt nữa cũng phải phì cười.
Cố Thiên Tuấn nghe thấy An An nói vậy cũng không thể nhịn được cười. Đúng là con trai mình, mới tí tuổi đầu mà cái miệng thật ngọt, quan trọng hơn là biết bình tĩnh xử lý tình huống. Nếu đổi lại là đứa trẻ khác, nhìn thấy khắp nhà bị chìm trong nước, chúng đã sợ đến mức khóc thét lên rồi. Còn cậu bé này, biết gọi điện thoại, còn không quên mặc áo mưa và đi ủng nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...