“Mộng Chỉ.” Giọng của Cố Thiên Tuấn rất khẽ, bởi vì nhìn An Nhiên, anh không thể nói quá lớn được, nhưng cũng không thể đứng cách An Nhiên quá xa, bởi nếu An Nhiên tỉnh lại mà không thấy anh đâu thì sẽ rất sợ.
“Thiên Tuấn, đã lâu lắm rồi anh không đến thăm em, em nhớ anh lắm.” Chu Mộng Chỉ cất giọng nói u uất ở đầu dây bên kia, khiến Cố Thiên Tuấn nghe thấy mà đau lòng.
“Bố của An Nhiên qua đời chưa bao lâu, anh sợ An Nhiên sẽ nghĩ quẩn. Mộng Chỉ, em cố chịu đựng vậy.” Cố Thiên Tuấn cảm thấy khó xử, nhưng nhớ đến lời dặn dò của An Tịnh Phong trước lúc lâm chung, anh vẫn quyết định thời gian này nên ở bên cạnh An Nhiên nhiều hơn cho đến khi cô thấy khá hơn.
Đây là lời anh đã hứa với An Tịnh Phong, vì vậy nhất định phải làm được. Còn về Mộng Chỉ, anh cũng sẽ cố gắng dành thời gian ở bên cô, cô luôn biết thông cảm như thế thì chắc sẽ hiểu cho nỗi khổ của anh.
“Em biết rồi.” Chu Mộng Chỉ uất ức cúp máy, không nói lời oán trách Cố Thiên Tuấn, nhưng trên thực tế thì cô ta đang cảm thấy rất căm phẫn, chẳng qua chỉ là có một người chết thôi không phải sao? Có gì mà ghê gớm chứ? Đáng đời!
Từ sau hôm đó, việc Chu Mộng Chỉ lo lắng Cố Thiên Tuấn thay đổi tình cảm đã hoàn toàn không còn nữa.
Còn Chu Hán Khanh khoảng thời gian này đương nhiên cũng dọn đến ở chung với Chu Mộng Chỉ.
Nhờ có sự chăm sóc của Cố Thiên Tuấn, tình trạng của An Nhiên dần dần khá hơn rất nhiều, thời gian cứ thế trôi đi.
Tuy An Nhiên là thiên kim của tập đoàn An Thị, nhưng cô lại không biết gì về kinh doanh, thế nên đã giao lại toàn bộ tập đoàn An Thị cho Cố Thiên Tuấn quản lí.
Cố Thiên Tuấn lúc này đã kiểm soát hoàn toàn cả Cố Thị và An Thị, trở thành một người đầy quyền lực.
Nhưng mẹ kế Tống Mạn Nhu của anh thì vẫn không cam tâm, vẫn cứ luôn manh nha muốn chiếm lại quyền.
Sau khi nghe lời khuyên của Chu Mộng Chỉ, Cố Thiên Tuấn cuối cùng quyết định đưa bố mình cùng Tống Mạn Nhu và Cố Thiên Kỳ sang Mỹ hết.
Tình hình sức khỏe Cố Diệp Lâm lúc ấy đã càng lúc càng không ổn rồi, và việc An Tịnh Phong qua đời cũng khiến Cố Diệp Lâm cảm thấy lo lắng cho mình.
Thế nên, khi Cố Thiên Tuấn đề xuất việc này, Cố Diệp Lâm chỉ suy nghĩ một chút là đồng ý ngay, dù gì ông cũng đã già, Cố Thiên Tuấn tuy đối xử lạnh lùng với ông, nhưng năng lực làm việc vẫn rất xuất chúng, thế nên ông cũng yên tâm mà giao công ty lại cho anh.
Nhưng Tống Mạn Nhu thì đương nhiên không bằng lòng, bà ta cật lực phản đối, song vì trong tay không còn thực quyền nên cũng đành phải bó tay.
Cố Thiên Kỳ thì ngược lại, hoàn toàn không có ý kiến gì với quyết định của Cố Thiên Tuấn mà chỉ âm thầm đến gặp Cố Thiên Tuấn rồi hỏi một câu: “Anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với An Nhiên chứ?”
Cố Thiên Tuấn biết Cố Thiên Kỳ có vẻ rất quan tâm đến An Nhiên, nhưng không ngờ anh lại có thể hỏi một câu thẳng thắn đến như vậy.
Thế nên, Cố Thiên Tuấn sau khi quan sát Cố Thiên Kỳ một lúc mới bình thản trả lời: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng có hỏi.”
Cố Thiên Kỳ đương nhiên không hài lòng với câu trả lời này, anh nhìn chằm chằm Cố Thiên Tuấn, trên mặt không hề còn nụ cười rạng rỡ mà thay vào đó là một nét mặt quyết đoán và giọng điệu cảnh cáo: “Cố Thiên Tuấn, bây giờ anh đã có được mọi thứ mà anh muốn có rồi, vậy nên nếu anh muốn cho An Nhiên hạnh phúc thì nhất định phải làm cho được. Nếu anh không làm được thì hãy mau chóng buông tay, tránh làm đôi bên đều tổn thương.”
Mấy lời này của Cố Thiên Kỳ khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy choáng váng. Anh không thể ngờ một Cố Thiên Kỳ bình thường ít nói lại có thể nhìn thấu tất cả mọi việc như vậy.
Nhưng cho dù Cố Thiên Kỳ có nói hay như thế nào thì lúc đó cũng chỉ là một thiếu niên còn chưa lên đại học, thế nên Cố Thiên Tuấn chỉ xem đó là chút xốc nổi tuổi trẻ, hoàn toàn không để bụng.
Huống hồ, ngay chính cả Cố Thiên Tuấn còn chưa quyết định được rằng, sau khi An Nhiên vượt qua được khoảng thời gian này rồi thì anh nên dùng thái độ gì để đối xử với cô, vì dù gì anh còn phải cho Mộng Chỉ một câu trả lời.
Thế nên, Cố Thiên Tuấn lúc ấy chỉ phẩy tay nói với Cố Thiên Kỳ: “Em lo cho tốt việc của em là được rồi. Học hành mới là việc quan trọng nhất với em hiện giờ.”
Cố Thiên Kỳ cực kì không hài lòng với thái độ hời hợt của Cố Thiên Tuấn, anh lạnh lùng cười một tiếng rồi bỏ đi.
Sau hôm đó, Cố Thiên Tuấn mau chóng đưa Cố Diệp Lâm, Tống Mạn Nhu và Cố Thiên Kỳ qua Mỹ sống.
Biệt thự Cố Thị đột nhiên vắng đi mất ba người, khiến cho căn biệt thự vốn rộng lớn nay càng thêm cô quạnh.
Nhưng điều khiến An Nhiên cảm thấy được an ủi chính là, mối quan hệ giữa cô và Cố Thiên Tuấn dường như đã không còn lạnh nhạt như lúc đầu nữa, hai người có lúc còn có thể nói chuyện với nhau như những người bạn.
Việc này làm An Nhiên cho rằng trong lòng Cố Thiên Tuấn thật ra vẫn có một chút quan tâm đến cô.
Tất nhiên, cô cũng biết được Cố Thiên Tuấn dường như đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng lại không dám hỏi, cô sợ một khi mình hỏi thì những điều tốt đẹp hiện giờ sẽ không còn nữa.
Cô đã mất đi người bố mà mình thương yêu nhất, trên thế gian này, người duy nhất mà cô còn có thể nương tựa vào chính là Cố Thiên Tuấn, thế nên cô quyết định cứ tiếp tục tự lừa dối mình mà sống tiếp thế này.
Song cuộc đời lúc nào cũng tàn nhẫn, bạn đã cố gắng nhún nhường, cố gắng cam chịu rồi, nhưng những tổn thương xé gan xé ruột thì vẫn cứ ập đến mà thôi.
Một ngày nọ, An Nhiên nhìn Cố Thiên Tuấn rồi rụt rè hỏi: “Thiên Tuấn, tháng sau là đến kỉ niệm một năm ngày cưới của chúng ta, cũng là ngày em tốt nghiệp đại học. Hôm đó em sẽ đại diện các bạn cùng khóa lên sân khấu phát biểu, anh có thể đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em được không?”
Cố Thiên Tuấn nghe An Nhiên nói xong cũng vẫn không rời mắt khỏi mớ tài liệu, nhưng cũng gật đầu đáp: “Ừ.”
Chỉ một tiếng ừ lạnh lùng thôi cũng đủ khiến An Nhiên vui mừng hớn hở. Cô đã quá quen với thái độ hững hờ này của anh, nhưng biết anh đã nói được thì sẽ làm được.
Thế nên An Nhiên rất mong chờ đến ngày đó, cô cho rằng ngày kỉ niệm hôn lễ và tốt nghiệp ấy chắc chắn sẽ là một ngày mà cả đời cô cũng không thể nào quên được.
Ngày đó quả đúng là ngày mà cả đời An Nhiên sẽ không bao giờ quên, bởi đó là ngày mà cô từ trên mây xanh rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hôm đó, Cố Thiên Tuấn sau khi kí xong hợp đồng liền đưa mắt nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã sắp đến giờ diễn ra buổi lễ tốt nghiệp của An Nhiên, thế là bèn đứng dậy định bước ra ngoài.
Nhưng đúng lúc đó thì Chu Hán Khanh gọi điện đến.
Cố Thiên Tuấn vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng gào đầy phẫn nộ của Chu Hán Khanh: “Cố Thiên Tuấn, bây giờ cậu lập tức đến bệnh viện ngay. Mộng Chỉ vừa mới làm một chuyện rồ dại!”
“Chuyện rồ dại? Mộng Chỉ làm sao? Cố Thiên Tuấn lập tức hốt hoảng, dạo gần đây vì chuyện của An Nhiên mà anh thật sự đã lơ là Mộng Chỉ.
Nhưng Cố Thiên Tuấn hiểu rõ mình không có chút tình ý nào với An Nhiên, chẳng qua chỉ là vì thấy An Nhiên quá đáng thương nên mới đối xử với cô như vậy.
Lí do đó anh đã nói cho Mộng Chỉ hiểu rõ rồi mà! Tại sao cô lại vẫn cứ nghĩ quẩn? Cô rốt cuộc đã làm chuyện rồ dại gì?
“Con của hai người, Mộng Chỉ đã bỏ đứa con của hai người rồi!” Chu Hán Khanh phẫn nộ cực điểm, tiếng gào của anh ta từ bên kia điện thoại như muốn xuyên thủng màng nhĩ Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn lập tức sững người. Con ư? Mình và Mộng Chỉ đã có con sao? Tại sao Mộng Chỉ không cho mình biết? Cô ấy… đã bỏ đi đứa con của hai người sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...