"An Nhiên, đừng kích động, anh em đang ở bệnh viện, đến lúc đó sẽ nói rõ tình hình cho chị biết, điều chị cần làm bây giờ là đừng nghĩ ngợi lung tung." Cố Thiên Kỳ nhẹ nhàng an ủi.
"..." An Nhiên đột nhiên cảm thấy choáng váng, cô run rẩy cả người, lớn tiếng hét lên với tài xế: "Bác tài à, chạy nhanh lên một chút được không? Xin anh đấy!"
Đương nhiên là bác tài nghe được đoạn đối thoại của An Nhiên và Cố Thiên Kỳ rồi, nên đã tăng ga từ sớm, cố gắng nhanh chóng đến bệnh viện.
Cố Thiên Kỳ nắm chặt tay của An Nhiên, anh muốn cho cô một chút an ủi và sức mạnh, nhưng An Nhiên không hề phát hiện ra hành động này của anh, vành mắt cô chứa đầy nước mắt căng thẳng tập trung vào con đường phía trước.
Trong bệnh viện…
Các tầng lớp cấp cao ở An Thị đứng ngoài phòng cấp cứu với sắc mặt căng thẳng, họ cũng không biết tại sao An tổng lai đột ngột bệnh nặng như vậy!
Họ vừa lo cho tính mạng của An Tịnh Phong, vừa dè dặt quan sát vẻ mặt của con rể An tổng – Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn chỉ ngồi trên chiếc ghế ở hành lang mà không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trong lòng mọi người ở An Thị đều hiểu rõ, An Thị rồi cũng có một ngày là của Cố Thiên Tuấn, chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Bây giờ Cố Thiên Tuấn không nói gì, càng không ai dám lên tiếng. Trong lòng họ suy đoán: Không biết bây giờ Cố tổng đang nghĩ gì?
Là đang lo lắng cho sức khỏe của bố vợ anh? Hay là đang suy tính chuyện tiếp quản An Thị? Dù sao thì cô con gái An tổng vẫn chỉ là sinh viên, không biết gì về việc kinh doanh của công ty, Cố tổng lại là chồng của cô An, nên An Thị không phải của anh ta thì còn của ai nữa đây?
Đương nhiên là Cố Thiên Tuấn không chú ý những lãnh đạo cấp cao này đang nghĩ gì, anh chỉ chau mày, trong đầu nhớ lại cảnh lúc An Tịnh Phong bị ngất xỉu.
Sáng nay, Cố Thiên Tuấn đến An Thị họp, buổi họp vốn dĩ diễn ra tốt đẹp thì An Tịnh Phong bỗng nhiên tái nhợt đi, sau khi ho to một vài tiếng thì nôn ra máu!
Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì An Tịnh Phong đã ngất đi rồi.
Cuối cùng Cố Thiên Tuấn vẫn là người đầu tiên lao đến đưa An Tịnh Phong vào bệnh viện.
Vì Cố Thiên Tuấn và Trì Cảnh Dật là bạn thân, nên Trì Cảnh Dật đã sắp xếp bác sĩ phẫu thuật tốt nhất cho An Tịnh Phong.
Bây giờ Trì Cảnh Dật đã đi kiểm tra bệnh án của An Tịnh Phong, Cố Thiên Tuấn cũng đang lo lắng chờ đợi.
"Mọi người về trước đi." Cố Thiên Tuấn hít một hơi thật sâu, rồi nhìn các lãnh đạo cấp cao ở công ty với vẻ mặt khác nhau rồi nói, "Tuy sức khỏe của An tổng không tốt, nhưng dự án hôm nay mà chúng ta tiến hành cũng không được dừng lại, nếu không thì công sức trong thời gian vừa qua của An tổng sẽ bỏ phí hết đấy!"
Các lãnh đạo công ty nghe Cố Thiên Tuấn nói như vậy vội gật đầu, một số người hiểu chuyện bây giờ bắt đầu nịnh bợ: "An tổng có chàng rể được việc như Cố tổng đây cũng sẽ an tâm dưỡng bệnh."
Sau khi câu nói này được nói ra thì mọi người cũng lần lượt phụ họa vào.
"Được rồi!" Cố Thiên Tuấn không quan tâm lời họ nói, chỉ xua tay bảo họ rời khỏi.
Các lãnh đạo cấp cao thấy thế bèn lần lượt rời khỏi.
Lúc này đây, Trì Cảnh Dật đã tìm hiểu được bệnh tình của An Tịnh Phong, anh cầm xấp tài liệu đi đến.
Cố Thiên Tuấn nhìn thấy Trì Cảnh Dật đến vội đứng dậy hỏi: "Anh hai, sao rồi?"
"Phẫu thuật vẫn đang tiến hành, bác sĩ chính là một bác sĩ lâu năm trong nghề ở bệnh viện, nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu An tổng, chỉ là..." Trì Cảnh Dật nói đến đây thì chần chừ một lúc.
"Chỉ là cái gì?" Cố Thiên Tuấn cau mày hỏi.
"Chỉ là, tôi vừa xem tài liệu của An Tịnh Phong trong bệnh việc, phát hiện từ nửa năm trước đã bảo lưu điều trị ở bệnh viện chúng tôi rồi." Trì Cảnh Dật lắc đầu, bối rối.
"Bảo lưu điều trị? Nói như vậy bệnh của An tổng không phải là đột phát sao?" Cố Thiên Tuấn hỏi.
"Đúng vậy, nửa năm trước đã phát hiện ra khối u ác tính của An tổng, lại còn là thời kỳ cuối, có thể kéo dài đến bây giờ thật không dễ chút nào." Trì Cảnh Dật lắc đầu than thở.
"Khối u ác tính? Nửa năm trước?" Dù Cố Thiên Tuấn có bình tĩnh cách mấy thì vẫn bị sốc bởi tin này: An tổng tuy là bình thường rất hay ho, nhưng tinh thần không tệ, sao lại có khối u ác tính? An tổng lại giấu mọi người trong thời gian dài như vậy nữa!
Không chỉ như vậy, thời gian An tổng phát hiện khối u ác tính là nửa năm trước, đây chẳng phải là thời gian mình và An Nhiên kết hôn sao? Vậy ra, nửa năm trước An tổng cố gắng tác hợp mình và An Nhiên, có phải là vì ông biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới làm như vậy?
Cố Thiên Tuấn bất giác lặng im suy nghĩ, đang lúc anh đang nghi hoặc thì tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Cố Thiên Tuấn và Trì Cảnh Dật quay đầu lại, thì nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của An Nhiên.
"Thiên Tuấn, bố em đâu?" An Nhiên nắm chặt tay của Cố Thiên Tuấn giống như bắt được một pháo cứu sinh quyết không buông tay.
Cố Thiên Tuấn cúi đầu nhìn tay An Nhiên, cuối cùng cũng không buông ra, anh dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Đang cấp cứu trong bệnh viên."
"Cấp cứu..." An Nhiên cắn chặt môi để ngăn mình bật khóc, cô hỏi với giọng khàn khàn, "Rốt cuộc bố em xảy ra chuyện gì vậy?"
Cố Thiên Tuấn nhẹ nhàng thở một hơi dài, anh nhìn vẻ mặt sợ hãi của An Nhiên, đột nhiên có chút không đành lòng, vốn dĩ anh định nói thẳng bệnh tình của An Tịnh Phong cho An Nhiên biết.
Nhưng những năm nay An Nhiên đều được An Tịnh Phong bảo bọc rất tốt, cô mong mảnh dễ vỡ, nếu như nói cho cô biết, liệu cô có bị suy sụp không?
Cố Thiên Tuấn đắn đo, bây giờ An Tịnh Phong đã thành ra thế này rồi, có giấu cũng không giấu được nữa, nếu bây giờ còn gạt cô, đợi đến khi An tổng qua đời thì cô còn phải chịu đựng đả kích nhiều hơn thế nữa!
Nghĩ đến đây, Cố Thiên Tuấn do dự một lúc, cuối cùng nhìn qua Trì Cảnh Dật, nói: "Anh hai, hay là anh nói với An Nhiên đi."
Do mối quan hệ nghề nghiệp, Trì Cảnh Dật đã chứng kiến qua rất nhiều trường hợp sinh ly tử biệt rồi, nên khi đối diện với những tình huống như thế, anh có một số kinh nghiệm nhất định.
Thế là, Trì Cảnh Dật đi đến trước mặt An Nhiên, hạ giọng xuống nói với An Nhiên: "An Tịnh Phong có một khối u ác tính, nửa năm trước đã lan rộng, và không thể nào trị tận gốc. Bây giờ khối u đã lan ra các bộ phận khác trong cơ thể, dẫn đến các biến chứng khác nhau,..."
An Nhiên vẫn chưa nghe xong những lời của Trì Cảnh Dật, đột nhiên cảm thấy phía trước tối sầm lại, cơ thể yếu ớt ngã xuống, một cảm giác đau đớn tột cùng trải khắp người cô.
An Nhiên ngỡ ngàng chớp mắt hỏi: "Anh nói cái gì?!"
Trì Cảnh Dật nhìn thấy bộ dạng nhất thời không thể chấp nhận của An Nhiên, nên chỉ nói chậm rãi một cách thương cảm: "An Nhiên, thời gian này hãy ở bên bố cô đi nhé."
"..." An Nhiên há hốc không nói thành lời, cô cảm thấy cả người không còn chút sức lực, bàn tay đang nắm lấy Cố Thiên Tuấn từ từ rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...