Nhưng phút thất thần của Cố Thiên Tuấn cũng chỉ là vài giây ngắn ngủi, anh ngay sau đó liền thu lại ánh mắt, tiếp tục thản nhiên ăn cơm như chưa hề có gì xảy ra.
Song, cho dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng khiến An Nhiên kích động vô cùng, hình như từ sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Cố Thiên Tuấn chủ động đưa mắt ngắm nhìn cô!
An Nhiên vừa bước xuống lầu vừa đưa tay xoa gương mặt đang nóng bừng của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Thiên Tuấn.
Cô cúi đầu, sau khi cúi chào Cố Diệp Lâm, Tống Mạn Nhu và Cố Thiên Kỳ thì liền cặm cụi ăn cơm.
Cố Thiên Kỳ lúc này vẫn đang sững sờ trước cách ăn mặc của An Nhiên. An Nhiên vốn đã rất đẹp rồi, chỉ trang điểm nhẹ thôi cũng đã đủ khiến người khác nhìn mà không quên được.
Hôm nay An Nhiên mặc chiếc váy này có lẽ là vì chuẩn bị cùng anh đi gặp gỡ bạn bè.
Nhưng An Nhiên dường như lại vì sự chú ý của Cố Thiên Tuấn mà quên luôn cả lời hẹn với anh! Chuyện này khiến Cố Thiên Kỳ rất khó chịu, anh lẳng lặng nhìn An Nhiên rồi lại cúi đầu ăn cơm.
“An Nhiên, hôm nay con mặc cái váy này đẹp quá, là bản giới hạn của năm nay đúng không?” Tống Mạn Nhu ngồi đối diện An Nhiên mỉm cười nói, bà ngắm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nhận ra An Nhiên quả nhiên có tố chất làm một bình hoa.
“Chuyện này con cũng không rõ lắm.” An Nhiên ngượng ngùng cúi đầu cười, “Bộ váy này là bố con mấy tháng trước đã mua cho con, sáng nay con mở tủ thấy nên lấy ra mặc thôi.”
“An tổng đúng là rất thương con!” Tống Mạn Nhu cảm thán, nhưng trong lòng lại nghĩ An tổng sao lại ngốc như vậy? Gả con gái cưng của mình cho một khúc gỗ như Cố Thiên Tuấn, trong khi trong lòng nó thì chỉ có con Chu Mộng Chỉ kia!
Đúng là tiếc cho một người vừa xinh đẹp lại vừa tốt tính như An Nhiên! Nhưng cũng không sao, như vậy thì Cố Thiên Tuấn sẽ không thể hoàn toàn có được thứ mình muốn!
Tống Mạn Nhu nghĩ đến đây, tâm trạng lại vui vẻ trở lại, tiếp tục thoải mái ăn cơm.
“Vâng.” Nghe Tống Mạn Nhu nhắc đến bố mình, trong lòng An Nhiên cũng thấy vui, cô mỉm cười với Tống Mạn Nhu, rồi nhớ ra là ở trước mặt Cố Thiên Tuấn thì không nên nói nhiều với bà, thế là lại không nói gì nữa.
Nhưng chỉ một tiếng vâng của An Nhiên trước mặt Tống Mạn Nhu cũng khiến Cố Thiên Tuấn cảm thấy đó là một dáng vẻ nịnh nọt, trong lòng anh lập tức thấy khó chịu, một chút sững sờ vừa rồi anh dành cho cô bây giờ đều mất hết.
“Con ăn xong rồi!” Cố Thiên Tuấn dứt lời lập tức rời khỏi ghế bước về phía giá treo áo.
An Nhiên hầu như cũng ngay lập tức đứng dậy, định giúp Cố Thiên Tuấn lấy áo khoác mặc cho anh.
Nhưng đúng lúc này thì Cố Thiên Kỳ lại chợt nói: “Chị à, em nghe nói hôm nay chị muốn đi dạo phố, vừa hay em cũng sắp đi chơi với bạn, để em bảo tài xế cùng chở chúng ta đi!”
An Nhiên liền khựng lại, biết Cố Thiên Kỳ nói như thế là muốn mượn cớ để cả hai cùng đi tham gia buổi hẹn.
Nhưng bây giờ việc quan trọng trước mắt là phải tiễn Cố Thiên Tuấn đi làm, cô đưa mắt nhìn Cố Thiên Kỳ, rồi quay sang nhìn Cố Thiên Tuấn, phát hiện ra đã muộn rồi.
Vì lúc này Cố Thiên Tuấn đã mặc xong áo khoác, bước ra khỏi nhà.
An Nhiên đứng tại chỗ thở dài, chẳng còn tâm trạng để mà ăn sáng nữa, cô quay lại chỗ ngồi, lúc này mới lạnh nhạt gật đầu đáp Cố Thiên Kỳ: “Được.”
“Đi chơi? Đi chơi gì chứ? Khó khăn lắm mới có một ngày chủ nhật rảnh rỗi, sao con không ở nhà học bài?” Tống Mạn Nhu vừa nghe Cố Thiên Kỳ nói như thế thì lập tức buông đũa chất vấn.
“Mẹ, không phải con nói với mẹ rồi sao? Lần đi chơi này không phải chỉ là buổi đi chơi bình thường đâu!” Cố Thiên Kỳ nói xong liền áp sát vào tai Tống Mạn Nhu nói khẽ, “Những người con gặp hôm nay đều là con của các chủ tịch công ty, con đến đó kết giao thêm bạn mới cũng là một cách để mở rộng mối quan hệ mà!”
Tống Mạn Nhu nghe Cố Thiên Kỳ nói thế liền lập tức nở nụ cười, bà gật đầu nhìn Cố Thiên Kỳ rồi nói một cách tự hào: “Thiên Kỳ nhà ta thông minh quá. Vậy con đi chơi thật vui nhé, con trai, cần thêm tiền thì cứ xin bố con, nhất định phải ăn thật ngon, chơi thật vui với các bạn đấy!”
“Con cảm ơn mẹ!” Cố Thiên Kỳ dứt lời liền quay sang nhìn Cố Diệp Lâm đầy ẩn ý, tuy tiền tiêu vặt của anh đã rất nhiều rồi nhưng xin thêm nữa thì cũng chẳng hại gì.
Cố Diệp Lâm từ nãy vẫn luôn tập trung ăn cơm, trông thấy ánh mắt của Cố Thiên Kỳ thì biết ngay anh đang muốn xin thêm tiền, nhưng ông tất nhiên cũng không khó chịu.
Trong mắt của Cố Diệp Lâm thì Cố Thiên Kỳ là đứa con ngoan hơn Cố Thiên Tuấn nhiều. Mỗi lần ông tan làm về, Cố Thiên Kỳ đều rất ngoan ngoãn chào hỏi ông, hơn nữa thành tích học tập của anh lại luôn rất tốt, cũng chưa bao giờ gây chuyện bên ngoài hoặc xung đột với ông.
Nhưng còn thằng con trai lớn của ông thì sao? Từ sau khi ông lấy Từ Mạn Nhu về thì anh suốt ngày cứ mặt nặng mày nhẹ. Tuy anh rất có năng khiếu trong việc kinh doanh, là một nhân tài đã giúp ích rất nhiều cho Cố Thị, nhưng quan trọng là anh vẫn là con trai của ông, có đứa con trai nào cả ngày cứ nhìn bố mình bằng ánh mắt khó chịu đó không?
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà anh vẫn cứ canh cánh trong lòng những việc ông đã làm trước kia, thậm chí còn hiếm khi nào gọi ông một tiếng bố!
Nghĩ đến đây, Cố Diệp Lâm bèn buông đũa xuống, nhìn Cố Thiên Kỳ bằng ánh mắt ngập tràn tình thương: “Tiền thì lát nữa bố sẽ bảo thư kí chuyển vào thẻ cho con.”
“Con cảm ơn bố!” Cố Thiên Kỳ lại nở nụ cười rạng rỡ đặc trưng của mình.
Sau khi Cố Diệp Lâm và Tống Mạn Nhu đi làm thì trong biệt thự chỉ còn lại An Nhiên và Cố Thiên Kỳ.
An Nhiên thì vẫn giữ thái độ như trước nay, chỉ có Cố Thiên Kỳ là thay đổi, anh ngồi trên ghế nhìn An Nhiên đang thu dọn bát đũa rồi nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: “Sau này chị đừng làm mấy việc nặng nhọc này nữa, cứ bảo giúp việc làm là được rồi.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi mà, vận động một chút cũng tốt.” An Nhiên không dừng việc trong tay lại, vẫn tiếp tục thu dọn bát đĩa trong khi đang mặc bộ váy sang trọng trên người.
“Em nói là sau này đừng làm mấy việc nặng nhọc này nữa!” Cố Thiên Kỳ đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng phắt dậy, đi đến bên cạnh An Nhiên rồi bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay cô, “Nhớ lấy! Chị là thiên kim của tập đoàn An Thị, là phu nhân của tập đoàn Cố Thị!”
Cố Thiên Kỳ nói xong liền quay đầu gọi vọng vào trong nhà bếp: “Chị Lý! Dì Triệu! Hai người đi đâu mất rồi? Mau ra đây dọn bát đĩa đi!”
Cổ tay An Nhiên bị Cố Thiên Kỳ nắm đau điếng, nhưng cô có hơi không kịp phản ứng, cứ ngây người nhìn Cố Thiên Kỳ. Cô phát hiện mình càng tiếp xúc với Cố Thiên Kỳ thì càng thấy anh không phải là người hiền lành vô hại như vẻ ngoài của mình.
Cố Thiên Kỳ mặc kệ vẻ mặt ngơ ngác của An Nhiên, từ từ buông tay cô ra, sau đó nhìn cô rồi ra lệnh: “Bỏ bát đĩa trên tay xuống!”
Không hiểu vì sao, Cố Thiên Kỳ vừa nói xong, An Nhiên liền lập tức ngoan ngoãn bỏ bát đĩa xuống.
Cố Thiên Kỳ hài lòng gật đầu, ngẩng đầu lên thì trông thấy chị Lý và dì Triệu lúc này đang thong dong bước đến chỗ họ.
Họ vừa đi lại còn vừa thì thầm: “Bát đĩa ăn sáng không phải luôn do An Nhiên dọn sao? Sao bây giờ lại bảo chúng ta dọn?”
An Nhiên nghe thấy lời oán trách của chị Lý và dì Triệu thì liền ngượng ngập cúi đầu, nhưng không ngờ Cố Thiên Kỳ đứng bên cạnh cô lại lạnh lùng cười một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...