“Mời cô! Mời cô!” Người phục vụ thấy Lâm Hiểu Hiểu nổi giận liền nhanh chóng lùi lại một bước, nhường đường cho An Điềm.
“Hừ!” Lâm Hiểu Hiểu hừ một tiếng lạnh lùng, sau đó kéo tay An Điềm đi vào sảnh tiệc.
“Bây giờ cô đứng đợi ở đây, tôi sẽ đi lấy váy cho cô, sau đó chúng ta cùng đến phòng bên cạnh thay đồ.” Lâm Hiểu Hiểu căn dặn An Điềm rồi quay người rời đi.
An Điềm giống như một tượng gỗ, Lâm Hiểu Hiểu bước đi, cô cũng đi theo. Lâm Hiểu Hiểu nói gì, cô cũng gật đầu liên tục. Trên thực tế, trong lòng cô rất rối, hoàn toàn không biết phải làm gì. Nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Lâm Hiểu Hiểu, An Điềm đứng yên tại chỗ đợi cô trở về mà như thể không còn chút sức lực nào.
Khoảng thời gian chờ đợi Lâm Hiểu Hiểu đi lấy váy ra, An Điềm cảm thấy dài như vô tận. Cô nhìn xuống những ngón chân của mình mà không biết làm gì khác, bất chợt nhìn thấy đôi giày vải trắng của mình đã bị dính một vết bùn đất từ lúc nào không hay. Cô ngồi xổm người xuống, định lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch.
Đúng lúc này, một đôi giày cao gót mười phân màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt An Điềm.
An Điềm đang ngồi xổm suýt nữa bị đôi giày cao gót màu đỏ kỳ lạ đó làm cho sợ khiếp vía. Cô ngửa người ra sau, rồi vội vàng chống tay xuống sàn, vậy mới không bị ngã.
An Điềm lấy lại bình tĩnh rồi ngước nhìn lên, lúc này mới nhìn thấy một cô gái trang điểm thật đậm đang đứng trước mặt mình và đang cười khẩy.
An Điềm lại vì tiếng cười khẩy lạnh lùng đó mà giật thót tim một lần nữa. Cô nhanh chóng đứng dậy, lùi lại một bước và nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra cô gái kia chính là Lý An Ni.
Đang đêm đang hôm, trang điểm đậm như thế, ma thấy còn phải sợ nữa là!
Sau khi mắng thầm Lý An Ni, An Điềm mới mỉm cười chào hỏi: “Chào cô Lý An Ni!”
Lý An Ni đang mặc một chiếc váy mới nhất của mùa thu đông năm nay. Trên chiếc váy màu nude được phối rất nhiều bông hoa màu đỏ rực, những cành cây xanh đan xen nhau trải dài đến chân váy. Trước phần ngực nhô lên là một bông hoa đỏ khổng lồ, bộ ngực trắng ngần với và khe sâu thẳm, đang thoắt ẩn thoắt hiện trong những cánh hoa đỏ kia.
Không thể không thừa nhận, mặc dù lớp trang điểm đậm lè trên khuôn mặt của Lý An Ni có hơi quá mức, nhưng dù gì cô ta cũng là một ngôi sao trong nhiều năm, nên vẫn rất có phong cách ăn mặc. Vì vậy, chiếc váy này được mặc trên người Lý An Ni vẫn rất rực rỡ.
Tuy nhiên, hành vi tiếp theo của Lý An Ni đã phá hủy hoàn toàn chút tán thưởng cuối cùng của An Điềm dành cho cô ta.
Đối với lời chào hỏi của An Điềm, Lý An Ni vờ như không nghe thấy. Trước tiên, cô ta đi vòng quanh An Điềm vài vòng, sau đó mới giả vờ nhận ra và nói: “Ối, thì ra là cô An hả? Vậy mà tôi cứ tưởng là chị lao công nào đang trốn việc làm biếng ở đây nữa chứ!”
An Điềm biết trước rằng cô Lý An Ni này xuất hiện trước mặt mình, chắc chắn chẳng phải là việc gì hay ho cả. Cô cũng không biết tại sao Lý An Ni phải soi mói mình thì mới cảm thấy giá trị tồn tại của cô ta, nên chỉ nhún vai và bỏ ngoài tai lời nói của cô ta. “Cô Lý à, cho hỏi cô có việc gì không?”
“Chà, không hổ là chó cậy thế chủ nhỉ. Khi ở cùng với Lâm Hiểu Hiểu, cô còn có thể sủa gâu gâu vài tiếng. Bây giờ Lâm Hiểu Hiểu không có ở đây, nên không còn can đảm nói chuyện với tôi à?”
“Lý An Ni, cô thực sự cần tìm giá trị tồn tại của mình từ tôi à?”An Điềm thực sự không muốn nói thêm lời nào với cô Lý An Ni này nữa.
“Đừng có ở đó mà tự cao nữa. Tôi đường đường là một ngôi sao lớn, có cần phải tìm giá trị tồn tại từ cô à?” Lý An Ni trợn mắt nhìn vào An Điềm, điều này khiến cô ta trông càng hung tợn hơn dưới lớp trang điểm đậm kia.
“Vậy xin cô tránh xa tôi một chút có được không?” An Điềm cũng không muốn nói chuyện vô nghĩa với Lý An Ni, cô quay người đi, không thèm nhìn cô ta nữa.
“Đây là tiệc kỷ niệm bốn năm ngày cưới của vợ chồng Cố tổng tập đoàn Cố Thị, một nhân viên cỏn con như cô, sao lại xuất hiện ở đây?” Trước vẻ không thèm đếm xỉa của An Điềm, Lý An Ni vẫn không chịu buông tha. Cô ta chặn đường An Điềm lại, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao cô lại xuất hiện ở đây?”
“Là chị Cố đã mời tôi đến đây.” An Điềm cũng không muốn giải thích quá nhiều với Lý An Ni. Cô biết trước rằng hôm nay mình đến tham dự kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn, nhất định sẽ gặp nhiều việc không vui!
“Thật là buồn cười!” Lý An Ni nghe An Điềm nói vậy liền càng không tin hơn. Cô ta cười khẩy vài tiếng, rồi chỉ vào mũi An Điềm và nói: “Chị ba của tôi là người như thế nào? Chị ấy là người phụ nữ xinh đẹp và quý phái nhất thành phố H, làm sao chị ấy có thể mời một người có thân phận thấp kém như cô đến tham dự lễ kỷ niệm ngày cưới của chị ấy?”
“Ai mà biết người chị ba xinh đẹp cao quý đó của cô đã bị trúng gió gì, mà đã mời tôi đến đây thật. Nếu cô không tin thì cứ tự mình mà làm rõ!” An Điềm nhún vai, để mặc cho Lý An Ni gây sự.
“Tôi chẳng rảnh hơi đâu mà đi tìm hiểu! Chỉ cần tống cổ cô ra ngoài là được rồi!” Lý An Ni nói rồi lập tức hét lên với xung quanh. “Bảo vệ! Bảo vệ đâu hết rồi? Mau đến đây! Ở đây có người lẻn vào này. Hệ thống an ninh của các anh sao tệ thế? Mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Tuy nhiên, nhân viên bảo vệ chưa đến thì Lâm Kính Trạch đã đến trước.
Do đây là lễ kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và Chu Mộng Chỉ nên Lâm Kính Trạch thường ăn mặc sặc sỡ nhưng hôm nay lại ăn mặc đứng đắn hơn một chút, nhưng vẫn mang phong cách cường điệu, bộ vest sọc đứng đỏ đen, thể hiện vẻ mạnh mẽ và khiến mọi người chú ý.
Anh bước tới với một chiếc cốc trên tay, trên khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng đang nở một nụ cười bỡn cợt.
Lâm Kính Trạch đi đến trước mặt Lý An Ni, nói với một chút không hài lòng: “An Ni à, em đã đi đâu thế? Làm anh đi tìm em nãy giờ!”
“Kính Trạch, anh đến đúng lúc lắm!” Lý An Ni lập tức khoác lấy cánh tay của Lâm Kính Trạch, rồi giơ ngón tay ra chỉ vào An Điềm. “Anh chị ba không mời cô ta. Cô An Điềm này thấy sang muốn bắt quàng làm họ, dám lẻn vào đây đấy anh à!”
Sau khi nghe Lý An Ni nói, Lâm Kính Trạch mới di chuyển ánh mắt sang chỗ An Điềm.
Hôm nay An Điềm mặc áo phông trắng, quần jean và mang giày vải. Mái tóc đen hơi xoăn được buộc thành đuôi ngựa, đơn giản và nhẹ nhàng, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với những cô gái ăn mặc lộng lẫy đang đi qua lại.
Từ sau khi Lâm Kính Trạch biết được An Điềm và anh ba có mối quan hệ với nhau, thái độ của anh đối với An Điềm càng tôn trọng hơn, nên anh liền mỉm cười với An Điềm: “Cô An, xin chào cô!”
“Anh Lâm, xin chào anh.” An Điềm cũng gật đầu lịch sự với Lâm Kính Trạch.
Còn Lý An Ni đứng bên cạnh nhìn thấy Lâm Kính Trạch và An Điềm ôn hòa với nhau như thế, liền tức giận đến nỗi làm chiếc mũi cao sắp méo sang một bên. Cô ta gọi Lâm Kính Trạch đến đây đâu phải để chào hỏi An Điềm, mà muốn Lâm Kính Trạch giúp mình bắt nạt An Điềm mà.
“Kính Trạch!” Lý An Ni đẩy đẩy cánh tay của Lâm Kính Trạch với vẻ không hài lòng. “Anh không nghe thấy những gì em vừa nói với anh hả?”
“Em vừa nói gì với anh thế?” Lâm Kính Trạch hỏi một câu rất nghiêm túc.
“Kính Trạch! Sao anh lại như thế?” Lý An Ni thấy Lâm Kính Trạch chỉ lo chào hỏi An Điềm, quên mất lời mình nói nên càng tức giận hơn. “Em đã nói với anh rằng, An Điềm lẻn vào đây, chúng ta nên đuổi cô ta ra ngoài!”
Nghe thấy Lý An Ni nói vậy, Lâm Kính Trạch mới nhớ ra lời cô ta vừa nói. Anh nhìn cách ăn mặc của An Điềm, quả thực không giống như đến dự tiệc, vì vậy liền hỏi: “Cô An à, sao cô lại ở đây?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...