"Làm gì thế?" Ôn Mỹ Lan bực mình mở mắt ra, bà quay đầu lại nhìn xung quanh, giọng gắt gỏng nhìn Lý Tư Kỳ hỏi, "Con trai tôi đâu?"
"Ôn Minh đi nghe điện thoại, chưa quay lại." Lý Tư Kỳ cúi đầu không dám nhìn vào mắt của Ôn Mỹ Lan.
"Hừ." Ôn Mỹ Lan gật đầu, sau đó liếc nhìn Lý Tư Kỳ nói, "Kết quả kiểm tra của tôi có chưa? Bác sĩ nói thế nào?"
Lý Tư Kỳ cắn chặt môi, cười miễn cưỡng: "Bác sĩ bảo không có gì đáng lo, nhưng cần phải nằm viện theo dõi."
"Nếu không có gì thì về nhà thôi." Ôn Mỹ Lan không vui nói, "Tiền con trai tôi kiếm được đâu có dễ, tôi không thể tùy tiện tiêu xài được."
"Không sao đâu mẹ à, con còn có lương mà, mẹ cứ an tâm nằm viện nhé." Lý Tư Kỳ khuyên bà.
"Tôi biết là cô có lương rồi. Nhưng tiền con trai tôi thì ở chỗ tôi, tiền của cô còn dùng cho gia đình, cũng không có dư dả gì!" Ôn Mỹ Lan bĩu môi, "Tôi nói không nằm là không nằm!"
"Mẹ..." Đang lúc Lý Tư Kỳ không biết làm sao thuyết phục Ôn Mỹ Lan thì Ôn Minh gọi điện xong quay lại. Anh đến trước mặt Lý Tư Kỳ, cười nói: "Tư Kỳ, bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ bảo không có gì đáng lo!" Lý Tư Kỳ nhìn qua Ôn Mỹ Lan một cái, sau đó kéo tay áo của Ôn Minh thì thầm, "Ôn Minh, anh qua đây một chút, em có chuyện muốn nói với anh."
"Có gì không thể nói ở đây luôn sao? Mẹ chúng ta thôi mà cũng đâu cần giấu giếm gì!" Ôn Minh cau mày.
“Anh làm em hơi khó chịu rồi đó!” Lý Tư Kỳ nhẹ nhàng nhắc nhở Ôn Minh, cô còn muốn chửi thề nữa, thật là, lẽ nào anh ta không nhận ra là mình có chuyện khác muốn nói sao?
Lúc này, Ôn Minh cũng đã nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt Lý Tư Kỳ, nên cũng biết điều mà bước sang một bên.
Anh ta dìu Ôn Mỹ Lan ngồi xuống: "Mẹ, mẹ ngồi ở đây một chút, đột nhiên con nhớ ra có chuyện cần thương lượng với Tư Kỳ."
Ôn Mỹ Lan nghi ngờ nhìn Ôn Minh một cái, vừa định nói thì ngừng lại: "Được rồi, mẹ ở đây đợi con, các con đi mau về mau."
"Vâng." Ôn Minh gật đầu, kéo Lý Tư Kỳ với sắc mặt kỳ lạ rời đi.
Ôn Minh kèo Lý Tư Kỳ vào góc khuất rồi hỏi: "Bà xã, vừa nãy em định nói gì vậy?"
"Ôn Minh, em muốn nói với anh một chuyện, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý đã!" Lý Tư Kỳ cắn chặt môi, sắc mặt rất khó coi.
"Sao thế?" Sắc mặt của Ôn Minh lập tức trở nên nghiêm túc, "Bà xã, em nói đi."
"Mẹ chúng ta..."
"Mẹ làm sao? Không phải vừa nãy em bảo vẫn tốt sao?" Ôn Minh vội nắm chặt đôi tay của Lý Tư Kỳ hỏi.
"Thực ra, bác sĩ bảo mẹ chúng ta bị ung thư phổi thời kỳ giữa cuối rồi." Lý Tư Kỳ buồn bã nhìn Ôn Minh nói.
"Cái gì?" Đôi tay Ôn Minh đang nắm lấy tay của Lý Tư Kỳ lại càng siết chặt thêm: Sao lại như vậy chứ?
Song, lúc Ôn Minh muốn hỏi tình trạng cụ thể thì bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có một cái bóng lướt qua.
Chính là lúc mà tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nghe tiếng một bạt tai giáng xuống!
Chỉ nghe một tiếng "bốp"!
Lý Tư Kỳ cảm thấy quai hàm của mình nhức nhói vô cùng, cơ thể cũng bất giác loạng choàng ngã về sau, Lý Tư Kỳ ngẩng mặt lên, chỉ thấy vẻ mặt dữ tợn của Ôn Mỹ Lan đang lao về phía cô!
Lý Tư Kỳ không quan tâm sự đau đớn trên khuôn mặt mà cơ thể cô né qua một bên theo bản năng, chỉ nghe "phịch" một tiếng, Ôn Mỹ Lan ngã nhào xuống đất.
"Mẹ!" Ôn Minh vội đỡ Ôn Mỹ Lan đứng dậy, anh ngạc nhiên nhìn mẹ của mình hỏi, "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Tuy nhiên Ôn Mỹ Lan không quan tâm đến Ôn Minh, mà trừng mắt nhìn Lý Tư Kỳ lớn tiếng chửi: "Hay cho cái thứ sao chổi như cô! Tôi còn tưởng cô lén la lén lút làm gì sau lưng tôi! Thì ra là trù ẻo tôi à! Nếu không phải tôi âm thầm đi theo sau, cái thứ đê tiện như cô sẽ còn nói những gì nữa!"
Ôn Mỹ Lan nói xong thì thở hổn hển, nhưng vẫn không dừng lại: "Còn nói tôi đây bị ung thư phổi thời kỳ giữa cuối, dòng họ nhà cô mới bị ung thư! Nói thật với cô nhé Lý Tư Kỳ, thực ra tôi không bị bệnh, chỉ là tôi giả bệnh để đối phó với cô thôi. Không ngờ là sau khi cô đến bệnh viện kiểm tra thì lại nói với con trai tôi là tôi bị ung thư! Cô trù ẻo mẹ chồng mình như vậy, cô chết đi!"
Lý Tư Kỳ che phần mặt đã bị Ôn Mỹ Lan đánh sưng lên, vành mắt ngấn lệ tủi thân, cô cắn chặt đôi môi để ngăn bản thân mở miệng cãi lại.
Người ta thường nói, người sắp chết thì thường nói lời tốt đẹp. Nhưng mẹ chồng cô, dường như là sắp tới địa ngục rồi cũng rất xấu xa!
Lý Tư Kỳ rất muốn nói lý với Ôn Mỹ Lan, cũng rất muốn hét lên nói thẳng vào bà, cô muốn trút hết nỗi bất bình trong những ngày này ra! Nhưng nhìn bộ dạng bệnh tật của Ôn Mỹ Lan thì cô đã kiềm chế lại.
Nhịn một chút vậy, coi như tất cả đều vì chồng mình! Những giọt nước mắt tủi thân của Lý Tư Kỳ bất giác rơi xuống, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
"Mẹ, mẹ làm gì thế?" Ôn Minh nhìn thấy Lý Tư Kỳ phải chịu uất ức nhiều như vậy cũng cảm thấy áy náy.
Nhưng, có thật là mẹ của anh đã bị ung thư phổi thời kỳ giữa cuối không? Sao có thể như thế chứ? Sức khỏe mẹ anh trước giờ đều rất tốt mà, chỉ là dạo gần đây hay ho thôi!
"Mẹ làm gì à? Mẹ thay con trị vợ con đấy! Hôm nay cô ta dám trù mẹ chết, ngày mai sẽ còn dám hại chết con rồi ngủ với người khác cho mà xem!" Ôn Mỹ Lan trợn mắt nhìn Ôn Minh nói với giọng chắc nịch, "Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, đàn bà thì phải đánh, đánh cho thấm đòn rồi thì sau này cô ta sẽ không dám trả treo nữa! Nhưng con thì không dám, con nhìn xem bây giờ cô ta còn trù cả mẹ con chết đó! Mẹ..."
"Đây là bệnh viện, xin đừng làm ồn!"
Đang lúc tất cả mọi người đều dè bỉu, đứng lại chỉ chỉ trỏ trỏ hai mẹ con Ôn Mỹ Lan và Ôn Minh thì một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên truyền đến tai của Lý Tư Kỳ.
Mọi người đều rất tò mò, nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một bóng người cao to đi qua, anh ta đeo gọng kính màu vàng, ánh mắt phía sau tròng kính toát lên ánh sáng sắc bén, khuôn mặt rất nét, đôi mắt hẹp và dài, mũi cao còn có đôi môi căng mọng mím chặt lại.
Một lúc, Lý Tư Kỳ ngẩn người ra, cô chớp chớp mắt: Người này trông rất quen, là vị bác sĩ trẻ năm xưa trị bệnh cho ông nội?
Trì Cảnh Dật không do dự đi đến trước mặt mọi người, anh vừa cùng Cố Thiên Tuấn còn có An An đi đá bóng về, cũng mới vừa khoác lên chiếc áo trắng thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở hành lang.
Khi đang đi về phía này, Trì Cảnh Dật nghe thấy lý luận "Đánh phụ nữ" lố bịch của Ôn Mỹ Lan.
Vốn dĩ mọi người đều vây quanh ba người Lý Tư Kỳ họ để xem vui, nhưng khi thấy chủ bệnh viện đến thì nhanh chóng chừa ra một đường đi để Trì Cảnh Dật đi qua.
Lúc này, Lý Tư Kỳ vẫn ngơ ngác nhìn Trì Cảnh Dật, không biết nên nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...