Tuy nhiên, An Điềm không biết mình có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho An An hay không. Cô suốt ngày bận rộn với công việc, thậm chí ăn cơm còn không đúng giờ giấc, cô sợ rằng An An đi theo mình sẽ phải chịu khổ. Nhưng nếu đem An An gửi vào trường mẫu giáo nội trú, vậy chi bằng để cậu bé ở nhà Tư Kỳ, để cô cảm thấy yên tâm hơn. Do đó, dù xét trên phương diện nào, việc để An An sống trong nhà Tư Kỳ chính là cách tốt nhất. An An thấy An Điềm không nói gì thì càng khóc dữ dội hơn. Cậu rời khỏi vòng tay của An Điềm, nhìn An Điềm với đôi mắt đẫm lệ, chắp hai tay lại khóc nức nở: “Mẹ ơi, An An năn nỉ mẹ, năn nỉ mẹ được không? An An nhất định sẽ ngoan mà. An An không muốn ở nhà mẹ nuôi nữa, An An muốn ở với mẹ!” “An An…” An Điềm cảm thấy sống mũi cay cay, những giọt nước mắt cố kìm nén cũng đã lăn xuống: Trước đây khi An An gặp mình, tuy rất muốn đi theo mình, nhưng lần nào cũng cố nhịn không nói ra, vả lại còn rất ngoan. Bây giờ An An khóc la như thế, chắc chắn là vì không còn chịu nổi nữa! Cậu bé còn quá nhỏ mà đã phải chịu đựng những việc này, An Điềm không nỡ để An An khóc lóc thương tâm như thế nữa! An Điên khịt khịt mũi, đưa tay ra lau khô nước mắt trên mặt An An, kéo cậu bé vào lòng rồi nghẹn ngào nói: “Mẹ hứa với con, mẹ hứa với con ngay bây giờ, mẹ sẽ đưa An An về nhà.” “Mẹ!” An An nghe thấy An Điềm đã đồng ý với mình, cậu liền bật khóc lớn hơn nữa. Đây là lần đầu tiên An An khóc nức nở nhất ngay trước mặt An Điềm, như thể muốn khóc ra hết những thiệt thòi mà mình phải chịu sau khi An Điềm rời khỏi cậu. “Cục cưng đừng khóc, đừng khóc...” An Điềm vừa nói vừa lau nước mắt, cảm giác tự trách và áy náy dâng lên trong lòng. “Tiểu Điềm à, có chuyện gì thế?” Ngay khi An Điềm và An An ôm nhau khóc nức nở, Lý Tư Kỳ chạy vội vào phòng của An An. An Điềm quay đầu lại, thấy Lý Tư Kỳ đang đứng trong cửa với một cái thìa trong tay, vẻ mặt đầy lo lắng. An Điềm đưa tay lên lau nước mắt rồi nói với Lý Tư Kỳ: “Không có gì, mình chỉ nói chuyện với An An một lúc.” Các sợi dây thần kinh đang căng thẳng của Lý Tư Kỳ lập tức giãn ra, cô thở dài nói: “Mình còn tưởng có chuyện gì, làm mình sợ quá!” “Mẹ ơi...” An An đẩy đẩy cánh tay của An Điềm, cậu bé muốn bảo An Điềm bàn với Lý Tư Kỳ về việc về thành phố H, ngay bây giờ. An Điềm cũng hiểu ý của An An. Cô đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cậu, mỉm cười nói: “Được, mẹ sẽ nói ngay.” “Tư Kỳ à, mình muốn đưa An An về thành phố H.” An Điềm đứng dậy nói với Lý Tư Kỳ bằng giọng nghiêm túc. “Sao đột nhiên lại muốn đưa An An về thành phố H?” Lý Tư Kỳ cau mày lại với vẻ khó hiểu, sau đó, cô và An Điềm cùng ngồi xổm xuống và hỏi An An: “An An à, có phải mẹ nuôi có điểm nào không tốt không? Khiến An An muốn về thành phố H?” “Dạ không.” An An nép sát vào người An Điềm, giọng nói trẻ con nghe rất hay. “Mẹ nuôi rất tốt, Mỹ Mỹ rất tốt, các bạn và cô giáo ở trường cũng rất tốt, nhưng An An vẫn muốn ở với mẹ hơn.” Lý Tư Kỳ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “An An, có phải do dạo này mẹ nuôi chỉ lo chăm sóc cho bà nội đang ốm, nên đã ít quan tâm đến An An không? Nếu là vậy, mẹ nuôi sẽ thay đổi, được không con?” “Tư Kỳ, cậu đừng nói thế!” An Điềm vội nói. “An An ở đây làm phiền đến cậu nhiều. Cậu tốt với An An, mình và An An đều biết. Nhưng vì An An thật sự rất nhớ mình, nên nó mới một mực muốn đi cùng mình thôi.” “Nhưng mà, cậu ở thành phố H cũng bất tiện lắm mà. Bây giờ công việc của cậu vừa mới ổn định, nơi ở cũng xa, An An đi theo cậu nhất định sẽ không tiện. Vả lại, muốn tìm được một trường mẫu giáo phù hợp cho An An ở thành phố H cũng khó lắm, thằng bé cần một thời gian để thích nghi, mình sợ cậu không lo xuể.” Lý Tư Kỳ nhìn An Điềm rồi phân tích một cách nghiêm túc. “Không thành vấn đề đâu. Đi một bước rồi tính một bước vậy.” An Điềm mỉm cười với Lý Tư Kỳ. “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ đi thẳng. Vả lại, mọi việc nhất định sẽ không khó khăn như mình tưởng tượng đâu.” “Nhưng mà…” “Không nhưng nhị gì cả, cứ làm như An Điềm nói đi!” Không biết từ khi nào, Ôn Mỹ Lan với chiếc khăn trắng quấn trên đầu đã đứng trước cửa, trông có vẻ đã đứng nghe từ lâu rồi. “Nhưng mà mẹ à...” Lý Tư Kỳ mở miệng, cảm thấy rất khó xử. Cô thực sự yêu thương An An, cũng thực sự không muốn để cho An Điềm quá mệt mỏi. “Có gì đâu mà nhưng nhị hoài!” Ôn Mỹ Lan trừng mắt lên. “Bây giờ tôi đang ốm, con trai tôi lại bận việc, cô chăm sóc cho Mỹ Mỹ còn không kịp nữa là, còn thời gian đâu mà chăm sóc cái... thằng nhỏ này!” Từ “cục nợ” của Ôn Mỹ Lan, tuy chưa nói ra khỏi miệng, nhưng An Điềm và Lý Tư Kỳ đều đã nghe thấy. Lý Tư Kỳ lúng túng cúi đầu xuống, An Điềm cũng càng quyết tâm hơn để đưa An An đi. “Tư Kỳ, cậu đừng lo, mình sẽ chăm sóc tốt cho An An mà.” An Điềm bước tới nắm lấy tay của Lý Tư Kỳ. “Như vậy, gánh nặng của cậu sẽ ít hơn một chút. Cậu xem đó, cậu gầy đi nhiều rồi.” Lý Tư Kỳ đưa tay lên sờ vào má mình một cách vô thức, lúc này mới nhận ra mình đã gầy đi thật. Không chỉ vậy, cô còn nhận ra da mình đã thô ráp đi nhiều. Lý Tư Kỳ cười cười với vẻ bất lực: Nhớ lúc trước, mình cũng là một cô công chúa con nhà khá giả, được bố mẹ cưng chiều. Từ khi lấy Ôn Minh, cô bắt đầu lo lắng đủ thứ chuyện, làm đủ mọi công việc, bây giờ gần như trở thành một bà nội trợ trung niên luôn rồi! “Thôi được rồi.” Cuối cùng Lý Tư Kỳ cũng gật đầu. “Sau này cậu nhớ đưa An An đến đây chơi thường xuyên nhé!” “Chắc chắn rồi!” An Điềm gật đầu, hòn đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã đặt xuống. An An cũng vui vẻ đứng bên cạnh nhảy nhót hân hoan: “Yeah! Yeah! Yeah! Cuối cùng cũng được ở với mẹ rồi!” “Thằng nhóc vô lương tâm này, mẹ nuôi đã nuôi nấng con lâu như thế, bây giờ sắp dọn đi mà cũng chẳng thấy con quyến luyến mẹ nuôi chút nào cả!” Lý Tư Kỳ ngồi xổm xuống, giả vờ tức giận chỉ ngón tay vào trán An An. “Mẹ nuôi ơi, con sẽ luôn nhớ mẹ, ở mọi lúc mọi nơi, từng phút từng giây luôn!” An An vội ôm lấy Lý Tư Kỳ, sà vào lòng cô mà nũng nịu. “Vậy còn tạm được!” Lý Tư Kỳ nhìn dáng vẻ dễ thương của An An, cũng mỉm cười vui vẻ. “Được rồi, được rồi! Cô nấu cơm xong chưa? Cứ ở đây mà lải nhải thế à?” Ôn Mỹ Lan chẳng thèm để ý đến tiếng cười nói của ba người, lên tiếng làm cụt hứng. Lý Tư Kỳ vốn đang rất vui, nụ cười bỗng cứng đờ trên khuôn mặt. Cô ngượng ngùng đứng dậy nói với Ôn Mỹ Lan: “Bây giờ con sẽ đi nấu cơm.” “Tư Kỳ à, mình đi với cậu!” An Điềm vội nắm lấy cánh tay của Lý Tư Kỳ, rồi tiếp tục nói. “Tư Kỳ à, cậu nhìn xem, cậu đã mệt mỏi quá rồi kìa. Vì chăm sóc cho bác gái mà cậu đã gầy tọp đi, con dâu nhà người ta làm gì được hiếu thảo như cậu. Mấy ngày trước, mình còn nhìn thấy một cô con dâu đuổi mẹ chồng ra ngủ cạnh thùng rác nữa kìa.” “Loại con dâu như thế thì đáng bị trời đánh!” Lý Tư Kỳ còn chưa nói gì, Ôn Mỹ Lan đã lập tức nhảy dựng lên nói với vẻ tức giận. An Điềm cười mỉm với Ôn Mỹ Lan: “Vâng, những người không tôn trọng người già sẽ bị trừng phạt. Tuy nhiên, đối với những người già vô lý và chỉ giỏi bắt nạt con dâu, thì đáng bị trời đánh chính là mấy bà mẹ chồng độc ác đó đấy.” Ôn Mỹ Lan nghe ra ẩn ý trong lời nói của An Điềm, liền lập tức trừng mắt lên: “An Điềm, cô nói vậy là có ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...