Ôn Mỹ Lan nói xong thì tiếp tục lẩm bẩm: “Đúng là mẹ nào con nấy, giống y như cái cục nợ suốt ngày chỉ biết cúi đầu kia, đều không biết nói tiếng người!” Nghe thấy Ôn Mỹ Lan lại gọi An An là “cục nợ”, cơn giận của An Điềm “xoẹt” một cái xuất hiện ngay. Cô thực sự muốn cảnh cáo Ôn Mỹ Lan một trận, để bà ta đừng bao giờ nói An An như thế nữa. Tuy nhiên, Ôn Mỹ Lan dù sao cũng là mẹ chồng của Tư Kỳ, nên An Điềm đành phải cắn răng cúi đầu nhẫn nhịn. Một lúc sau, An Điềm mới miễn cưỡng lên tiếng với Ôn Mỹ Lan: “Con chào bác gái.” “Chào hỏi gì! Cô và cục nợ kia đừng đến thì sẽ tốt hơn!” Ôn Mỹ Lan không thèm nhìn An Điềm, vừa khẽ lẩm bẩm một mình vừa ngồi xuống trên ghế sofa một cách khó khăn. Nhìn thấy Ôn Mỹ Lan ngay cả việc ngồi xuống ghế cũng khó khăn như thế, An Điềm cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Bà Ôn Mỹ Lan này, hình như bị bệnh thật rồi. Đây có lẽ là... quả báo chăng? Trong lòng An Điềm bỗng nảy sinh một ý nghĩ xấu xa như vậy, sau đó, ý thức được rằng mình hơi quá đáng, cô liền đọc thầm hai lần “A di đà Phật” rồi trấn áp những linh hồn xấu xa trong tim. An Điềm bước đến vài bước, đẩy hết đống đồ mình đã mua đến trước mặt Ôn Mỹ Lan rồi nói: “Đây, bác gái, đây là quà mua tặng bác.” Giọng của An Điềm không phải rất kính trọng, cử chỉ cũng rất tùy tiện, nhưng cô cảm thấy rằng Ôn Mỹ Lan không hề quan tâm đến điều này. Chỉ cần quà mà cô mua có giá trị, Ôn Mỹ Lan sẽ rất vui. Quả không sai, Ôn Mỹ Lan vốn đang ngước cổ lên không thèm nhìn An Điềm, nhưng sau khi nhìn thấy nhiều quà đến vậy, bà ta vẫn phải liếc nhìn một cái. Có lẽ vì đã trúng tim đen, nên sau liếc nhìn đống quà đó, Ôn Mỹ Lan lẩm bẩm nói: “Cô nghèo như thế, làm gì mua được nhiều đồ bổ dưỡng nổi tiếng này chứ? Là hàng giả kém chất lượng chứ gì!” An Điềm không kìm được tiếng cười khẩy, móc từ trong túi xách ra tờ hóa đơn thanh toán ở siêu thị, đập xuống trước mặt Ôn Mỹ Lan: “Bác gái à, nếu bác không tin, bác có thể xem hóa đơn!” Ôn Mỹ Lan liếc nhìn tờ hóa đơn, chỉ thấy tổng số tiền cuối cùng có tới mấy con số 0, lúc này mới không lên tiếng nữa. “Phải rồi, bác gái. Về sinh hoạt phí và học phí của An An, con đã chuyển vào tài khoản của Tư Kỳ rồi. Vì vậy, xin bác đừng mượn cớ này để bắt nạt Tư Kỳ hết lần này đến lần khác nữa!” An Điềm hít một hơi thật sâu, nhìn vào bộ mặt ngày càng xấu xa của bà già này, cảm giác chán ghét dâng lên từ tận đáy lòng, giọng nói bỗng trở nên đầy khinh bỉ. “Cô ăn nói kiểu gì thế?” Ôn Mỹ Lan không vui. “Tôi dạy dỗ con dâu của tôi, chứ ai bắt nạt nó! Còn cô, muốn được mẹ chồng dạy dỗ thì cũng đâu có mẹ chồng! Ai bảo không ai thèm cưới cô!” Nếu có một người mẹ chồng như bà, tôi ước gì bà chết sớm một chút! An Điềm nhất thời bốc đồng, trong lòng lại xuất hiện một ý nghĩ xấu xa. Cô vội lắc đầu rồi nói với bản thân rằng “người có tình cảm chân thực, đời có tình yêu đích thực”, sau đó tâm trạng mới dịu lại. Tuy nhiên, An Điềm cũng không muốn tranh cãi với Ôn Mỹ Lan, vì cô biết rằng, là một người bình thường thì nhất thiết đừng nói chuyện với một kẻ ngu dốt. Bởi vì kẻ ngu dốt đó sẽ kéo bạn xuống bằng đẳng cấp với họ, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú tích lũy được trong nhiều năm làm kẻ ngu dốt mà đánh bại bạn! “Bác gái, bác ngồi đây nghỉ ngơi đi. Con lên thăm An An đã.” An Điềm khẽ mỉm cười với Ôn Mỹ Lan rồi quay người đi về phía phòng của An An. Vừa rồi khi nói chuyện với Ôn Mỹ Lan, An Điềm cứ nhìn vào bếp, thấy Tư Kỳ mải bận rộn trong bếp, chắc không nghe thấy mình và Ôn Mỹ Lan cãi nhau. Cô định sau khi thăm An An xong thì sẽ xuống bếp nói chuyện đàng hoàng với Lý Tư Kỳ, hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. An Điềm đã đi đến trước cửa phòng An An. Cô gõ cửa trước, được An An cho phép rồi mới đi vào. Nghe thấy tiếng ai đó bước vào cửa, An An đang ngây người ra nhìn vào tường mới chịu ngẩng đầu nhìn lên. Ngay khi thấy người bước vào là An Điềm, ánh mắt vốn vô hồn của An An ngay lập tức sáng lên. Cậu vội tuột xuống giường sà vào lòng An Điềm: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm!” “Cục cưng, mẹ cũng nhớ con lắm.” An Điềm ngồi xổm xuống ôm chặt lấy An An, vừa đau lòng vừa xót xa. An Điềm ôm An An một lúc rồi buông cậu bé ra. Cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hồng hào của An An, mỉm cười nói: “Cục cưng lại đẹp trai hơn rồi đấy!” “Mẹ cũng xinh đẹp hơn đấy!” An An nói rồi hôn một cái thật mạnh lên mặt An Điềm. “An An, con dẻo miệng như thế, vậy sau này, mẹ không lo không có con dâu rồi!” An Điềm mỉm cười hạnh phúc, bế An An lên ngồi xuống trên chiếc giường nhỏ của cậu. “An An, dạo này con có gì vui không? Kể cho mẹ nghe nào. Chẳng hạn như, con đã quen được những người bạn tốt nào ở trường mẫu giáo? Con đã nhìn thấy những điều thú vị gì ở trường nào?” Mỗi lần đến gặp An An, An Điềm đều sẽ trò chuyện với cậu. Không quan trọng nội dung, không quan trọng hình thức, đơn giản là cô chỉ muốn trò chuyện với An An. Ngôn ngữ là một cách truyền tải thông tin riêng có của con người, cũng là một cách để con người thổ lộ cảm xúc. Điều quan trọng nhất là, tâm sự cũng là một cách để An Điềm đi vào trái tim của An An. Cô đã không ở bên cạnh An An trong một thời gian dài, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cậu bé, đành phải thông qua chính An An nói ra. Nhưng cũng may, An An luôn sẵn lòng kể với An Điềm những điều trong lòng mình. “Cô giáo rất tốt, trường mẫu giáo cũng vui, chỉ là...” An An nói đến đây liền từ từ cúi gầm mặt xuống. “Chỉ là sao con? Con có thể nói với mẹ không?” An Điềm cau mày lại. Cô hiếm khi thấy An An mặt mày ủ rũ như thế này. “Chỉ là...” An An nói đến đây liền ngước nhìn An Điềm, rồi nói: “Chỉ là, con muốn sống với mẹ!” An Điềm nghe thấy An An nói vậy, bỗng bất giác cúi đầu xuống. Cô ngồi xổm xuống để ánh mắt ngang bằng với tầm nhìn của An An, để hai người nói chuyện với nhau ở vị trí ngang bằng: “An An, nhà mẹ ở thành phố H rất nhỏ, công việc lại rất bận, mẹ sợ mẹ không thể chăm sóc tốt cho con. Với lại, trường mẫu giáo của con nằm ở thành phố S. Thành phố S có bạn của con, có cô giáo của con, còn có mẹ nuôi Tư Kỳ và Mỹ Mỹ. Nếu con đến thành phố H, vậy con sẽ…” “Nhưng ở thành phó S không có mẹ!” An An không đợi An Điềm nói xong, một cậu bé luôn rất ngoan như cậu bé đột nhiên khóc hét lên. An An nhìn An Điềm với đôi mắt long lanh, những giọt nước mắt cứ tuôn ra như mưa. “An An…” An Điềm vội kéo An An vào lòng, tim cô đau đến mức khó có thể diễn tả bằng lời. “Mẹ ơi, mẹ đưa con về được không? Con nhất định sẽ ngoan mà. Con sẽ tự chăm sóc bản thân, không để mẹ phải lo lắng.” An An ôm An Điềm thật chặt bằng đôi bàn tay nhỏ xíu, giọng nói non nớt đầy thổn thức. “……” An Điềm cắn chặt môi mình và không nói gì. Vừa rồi, cô suýt nữa đã đồng ý với An An. Nhưng, một khi đã hứa với An An, vậy thì cô cần phải thực hiện được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...