Lâm Hiểu Hiểu không chào Lý An Ni, chỉ chậm rãi nhìn cô ta rồi chớp mắt hỏi: “Lý An Ni, vừa rồi cô làm gì thế?” “Hiểu Hiểu, em mà không nhắc là chị quên luôn rồi đấy!” Lý An Ni tỏ vẻ thân thiết với Lâm Hiểu Hiểu, sau đó mách lẻo, “Cái cô trợ lí này của em, đúng là thiếu chuyên nghiệp mà, chị chỉ bảo cô ta lau giày cho chị một chút thôi, thế mà cô ta lại dám cãi lại chị! Em xem cô ta chỉ là một trợ lí quèn thôi mà lại dám tỏ vẻ thanh cao trước mặt chị, Hiểu Hiểu, em hiền lành như vậy, người phụ nữ này chắc chắn đã ức hiếp em rồi! Để chị giúp em dạy cô ta một bài học!” Lâm Hiểu Hiểu còn chưa kịp lên tiếng thì An Điềm đứng bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: “Lý An Ni, tôi là trợ lí, không phải người hầu! Xin cô đừng có mà quá đáng! Còn nữa, khả năng đổi trắng thay đen của cô cao như vậy, sao cô không đi bán cà phê sữa luôn đi? “Em xem đấy, em xem đấy!” Lý An Ni chỉ ngón tay được chăm chút kĩ lưỡng của mình ra, vừa chỉ vào mặt An Điềm vừa tặc lưỡi nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Hiểu Hiểu, em xem trợ lí của em hống hách chưa kìa! Nếu em mà còn không quản cô ta thì cô ta sẽ leo lên đầu lên cổ em mà ngồi đấy!” Lý An Ni vừa nhìn dáng vẻ phẫn nộ của An Điềm vừa đắc ý trong lòng, An Điềm, để tôi xem lần này cô làm thế nào mà thoát nạn, cho chừa cái tội đã giành mất việc mặc Fairy của tôi, còn làm tôi mất mặt ở thư viện nữa! Nhưng lúc này, Lâm Hiểu Hiểu lại trừng mắt với Lý An Ni, lạnh lùng nói: “Bỏ tay xuống.” “Hả?” Lý An Ni nhất thời không hiểu gì. “Tôi bảo cô bỏ cái tay xuống!” Lâm Hiểu Hiểu nói xong lập tức đưa tay ra gạt tay Lý An Ni xuống. Lý An Ni bị gạt tay ra liền ngơ ngác, cô ta ngẩn người nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói: “Hiểu Hiểu, em làm vậy là sao? Chị là An Ni, lần trước từng đi ăn cơm với anh trai em đấy!” Lâm Hiểu Hiểu không thèm đáp lại lời của Lý An Ni, chỉ hừ mũi lạnh lùng nói: “Lý An Ni, cô nên hiểu rõ vị trí của mình. Cô không phải chẳng qua chỉ là diễn viên đang được anh trai tôi bồi dưỡng sao? Còn An Điềm thì không phải chỉ là trợ lí của tôi mà còn là bạn tôi nữa, cho nên không tới lượt cô chỉ trích cô ấy! Sau này đừng để tôi nghe mấy lời như vậy nữa!” “Chị chỉ trích cô ta? An Điềm là bạn của em?” Lý An Ni không tin được mà chỉ vào mình rồi lại chỉ sang An Điềm, cô ta há hốc mồm, sau đó quay sang hỏi An Điềm, “An Điềm, cô từ lúc nào mà leo được cành cao như Lâm Hiểu Hiểu vậy?” An Điềm vừa nghe Lý An Ni nói như thế thì lập tức nổi đóa, cái gì mà “leo được cành cao như Lâm Hiểu Hiểu”? Cô có làm cái gì đâu! Bây giờ kết bạn với Lâm Hiểu Hiểu cũng bị xem là có mục đích sao? Nhưng An Điềm còn chưa kịp nói gì thì Lâm Hiểu Hiểu đã giành đáp lời Lý An Ni trước: “Lý An Ni, cô ăn nói kiểu gì vậy? Do chúng ta sắp tới sẽ hợp tác chụp quảng cáo, lại cộng thêm việc cô có quan hệ với anh trai tôi nên tôi mới mời cô đến, nhưng bây giờ thấy thái độ cô thế này thì tôi cảm thấy cô không xứng được đến văn phòng tôi!” Lâm Hiểu Hiểu là người rất thẳng thắn, nói năng không bao giờ kiêng dè gì cả, cô đưa mắt nhìn một lượt Lý An Ni từ trên xuống dưới rồi nói: “Loại người ruột già mọc trên não như cô mau cút đi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” “Phì!” An Điềm vốn đang rất tức giận, nhưng nghe Lâm Hiểu Hiểu nói câu ấy thì không kiềm được mà phì cười. An Điềm thật sự không ngờ, Lâm Hiểu Hiểu lại có thể mắng hay như vậy, ruột già là nơi chứa phân, mắng Lý An Ni là kẻ ruột già mọc trên não thì chẳng khác nào mắng cô ta là kẻ não chứa toàn phân cả! “An Điềm, cô cười cái gì?” Lý An Ni xấu hổ đến mức phát điên cũng không dám cãi nhau với Lâm Hiểu Hiểu, nhưng với An Điềm thì cô ta không nể nang gì, “Liên quan gì đến cô?” “An Điềm muốn cười thì cứ cười!” Lâm Hiểu Hiểu đứng chắn trước mặt An Điềm, chất vấn Lý An Ni, “Chuyện đó thì liên quan gì đến cô?” “Hiểu Hiểu, em...” Cho dù Lý An Ni có nhẫn nhịn giỏi đến đâu đi nữa thì cũng vẫn tức điên lên khi nghe mấy lời đó của Lâm Hiểu Hiểu. Lý An Ni chợt cau mày kéo Lâm Hiểu Hiểu sang một bên. “Cô làm cái gì thế?” Lâm Hiểu Hiểu gạt tay Lý An Ni ra, quát lên một cách khó chịu. “Hiểu Hiểu, em đừng để bị An Điềm lừa! Chị nghe anh trai em nói là em thích Tô Thanh Dương, nhưng cô An Điềm này và Tô Thanh Dương lại có quan hệ không rõ ràng, lần trước Tô Thanh Dương còn vì An Điềm mà giành mất sự kiện vốn là của chị nữa!” Lý An Ni lại muốn giở trò li gián lần nữa. Lâm Hiểu Hiểu còn tưởng Lý An Ni lén la lén lút như thế là muốn nói chuyện gì ghê gớm lắm! Thì ra là chuyện này! “Chuyện mà cô nói tôi biết cả rồi.” Lâm Hiểu Hiểu bình thản nhìn Lý An Ni nói: “Nhưng mà, tôi muốn khuyên cô một câu, là phụ nữ thì đừng nên quá nhiều chuyện, càng đừng nên là loại người đổi trắng thay đen, nếu không sau này bị vứt bỏ lại không biết lí do là gì đấy!” “Lâm Hiểu Hiểu, cô...” Lý An Ni không ngờ Lâm Hiểu Hiểu đã biết chuyện Tô Thanh Dương thích An Điềm, càng không thể ngờ Lâm Hiểu Hiểu sau khi biết chuyện này rồi mà vẫn có thể làm bạn với An Điềm! Phụ nữ không phải đều vì đàn ông mà trở mặt sao? Nhưng An Điềm và Lâm Hiểu Hiểu lại trở thành bạn thân của nhau! Chuyện này đúng là không thể tin được mà! Lý An Ni thật sự không hiểu nổi, cảm thấy lồng ngực mình như sắp vỡ tung ra, không ngờ Lâm Hiểu Hiểu lại vì An Điềm mà không biết điều thế này! Nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại là em gái của Lâm Kính Trạch, đại gia của cô ta, lại còn là viên ngọc quý của tập đoàn trang sức Lâm Thị, thế nên cô ta giá nào cũng không thể trở mặt với Lâm Hiểu Hiểu! “Đủ rồi đủ rồi, tôi cô cái gì? Tôi nhìn thấy cô là bực mình! Đi đi!” Lâm Hiểu Hiểu chẳng thèm nhìn mặt Lý An Ni mà phẩy phẩy ta, hệt như đuổi một con ruồi đi vậy. Lý An Ni bị Lâm Hiểu Hiểu chọc giận đến thở phì phò, khuôn mặt cũng gần như méo xệch đi, cô ta nghiến răng nhìn An Điềm rồi lại nhìn Lâm Hiểu Hiểu, cuối cùng đành hậm hực bỏ đi trên đôi giày cao gót mười phân. Lý An Ni bước ra khỏi văn phòng, khó chịu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Lâm Hiểu Hiểu, đồ khốn, cô thì có gì hay mà dám làm tôi mất mặt trước kẻ thù của tôi là An Điềm? Cô chỉ là tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị thôi mà, ngày tháng còn dài, chúng ta cứ chờ đó! Anh trai cô là con trai, còn cô chỉ là con gái, sớm muộn gì cũng đi lấy chồng! Chờ sau khi tôi trở thành thiếu phu nhân của Lâm Thị rồi thì tôi sẽ không cho cô lấy được một thứ gì hết! Lý An Ni nghiến răng rồi giậm chân bỏ đi. Trong văn phòng... Lâm Hiểu Hiểu đuổi Lý An Ni đi rồi bèn bước đến trước mặt An Điềm hỏi han: “An Điềm, cô không chịu uất ức gì chứ?” An Điềm ngồi trên ghế sofa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hiểu Hiểu, rồi ba giây sau đột nhiên bật cười nắc nẻ: “Ha ha ha...” “An Điềm, sao cô cười như điên thế?” Lâm Hiểu Hiểu ngơ ngác hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...