"Cô Tần, cô yên tâm, tuy con người con thẳng tính nhưng rất có khả năng phán đoán thị phi, phân biệt người tốt người xấu!" Lâm Hiểu Hiểu nghiêm túc nhìn Tần Thanh Nguyệt nói, "An Điềm là bạn tốt của con, nên con hi vọng cô Tần cũng sẽ thích cô ấy."
Tần Thanh Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lâm Hiểu Hiểu: Bà không ngờ, Lâm Hiểu Hiểu lại nói giúp cho tình địch của mình, đúng là một đứa trẻ độ lượng.
Tần Thanh Nguyệt càng lúc càng hài lòng với Lâm Hiểu Hiểu. Cùng lúc đó, Tần Thanh Nguyệt cũng có cái nhìn khác về An Điềm: Dù sao thì người mà có thể khiến Lâm Hiểu Hiểu nói giúp như vậy, nhất định phải có chỗ khiến cô tin tưởng.
"Được rồi được rồi, mau nếm thử lá trà Đại Hồng Bào con đặc biệt chuẩn bị cho cô nè." Lâm Hiểu Hiểu nhìn Tần Thanh Nguyệt gật đầu mỉm cười là biết bà ấy không còn có ác cảm với An Điềm nữa, nên cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu An Điềm đã tự nhận thức được như vậy, Tần Thanh Nguyệt cũng yên tâm rồi, bà lại nhấm nháp ngụm trà, đột nhiên mỉm cười: Tuy Lâm Hiểu Hiểu có vẻ chưa trưởng thành lắm, nhưng dù gì cũng còn trẻ, những mặt khác không có gì phải chê, đúng là một người vợ tốt đây!
Lúc này, An Điềm vẫn ủ rũ đứng ngoài cửa phòng của Lâm Hiểu Hiểu: Thật là! Được người khác thích không phải là cảm giác hạnh phúc sao? Tại sao mình được Tô Thanh Dương thích lại bị đày đọa thế này!
"Chị An Điềm, chị đứng ở đây lầm bầm với bức tường, là đang luyện thần công gì thế?"
Khưu Doanh Doanh suốt ngày chạy vặt đưa tài liệu lầu trên lầu dưới, vừa đi đến tầng này thì nhìn thấy An Điềm đang thở ngắn thở dài đối mặt với bức tường, thế là liền chọc cô vài câu.
An Điềm không quay lại, cô nghe thấy giọng của Khưu Doanh Doanh, cô bĩu môi, quay người sang: Đương nhiên là đang luyện thần công bơ cô rồi! Nhưng vẫn chưa đủ trình, thấy cô cứ quay qua quay lại trước mặt tôi nên không chịu được nói chuyện với cô đây!"
"Không phải chứ, em nóng bỏng thế mà, chị An Điềm lại bơ em đi sao!" Khưu Doanh Doanh che mặt lại nhấn mạnh nói to, "Chị xem này, gần đây em giảm cân thành công rồi, có phải là đẹp hơn rồi không?"
An Điềm trợn mắt, sau đó tiếp tục quay mặt vào tường: "Chị không diễn với em nữa đâu!"
"Hừ, mới chỉ không làm chung một tháng, chị An Điềm đã không thèm chơi với em rồi! Uổng công em nhớ chị!" Khưu Doanh Doanh đặt tay trước ngực, diễn rất lố.
An Điềm nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Khưu Doanh Doanh, cuối cùng cũng nở nụ cười, Doanh Doanh này lúc nào cũng không nghiêm túc được, nhưng quả thực rất xứng với cái tên "Hạt dẻ cười".
Cô vỗ vỗ vai của Khưu Doanh Doanh nói: "Doanh Doanh, em không đi đưa giấy tờ nữa là sẽ không kịp đâu đấy!"
"Nhưng, khó khăn lắm mới được gặp chị An Điềm, em..."
Khưu Doanh Doanh vẫn chưa nói xong, chỉ thấy Tô Thanh Dương từ xa đi tới, Khưu Doanh Doanh lập tức trừng mắt lên: Thôi xong, lần này mà tám chuyện với An Điềm với Tô tổng bắt gặp rồi, thời gian gần đây, Tô tổng trông có vẻ không vui, nếu lần này bị anh ta bắt được nhất định sẽ bị trừ lương mất
Nghĩ đến đây, Khưu Doanh Doanh vội vẫy tay chào An Điềm: "Chị An Điềm, không xong rồi, Tô tổng đến rồi! Em đi đây, nếu không em ở đây tám chuyện sẽ bị trừ lương!"
Khưu Doanh Doanh không đợi An Điềm trả lời đã chạy đi như một cơn gió.
"Doanh Doanh này..." An Điềm nhìn theo bóng dáng của Khưu Doanh Doanh mỉm cười.
Lúc này, Tô Thanh Dương đã ở phía sau An Điềm, An Điềm cảm thấy phía sau có người, vội giấu nụ cười đi và quay lại, ngẩng đầu lên thì thấy thần sắc phức tạp đó của Tô Thanh Dương.
An Điềm giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu chào Tô Thanh Dương: "Chào Tô tổng."
"Chào cô." Tô Thanh Dương trở lại dáng vẻ bình thường, anh gật đầu nhẹ, không nghe thấy bất kỳ cảm xúc gì.
Nếu bây giờ An Điềm ngẩng đầu lên, chắc An Điềm sẽ nhìn thấy được những ngày không gặp, vẻ mặt hiền hậu của Tô Thanh Dương đã có thêm vài phần tiều tụy hốc hác.
"Mẹ tôi đến rồi à?" Tô Thanh Dương quay đầu nhìn vào phòng làm việc của Lâm Hiểu Hiểu hỏi.
"Đúng vậy." An Điềm có hỏi có trả lời, nhưng tuyệt đối không nói thêm câu nào với Tô Thanh Dương.
Tô Thanh Dương cũng nhận ra An Điềm đang né tránh, anh khẽ thở dài: "An Điềm, thực ra cô không cần phải áp lực như vậy, tôi đã bỏ ý định với cô rồi."
"Thật không?!" An Điềm lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên.
Thấy rằng phản ứng của mình có hơi quá, An Điềm mới nói chậm lại, cô hỏi: "Thật vậy sao?"
Nếu đúng là vậy thì quá tốt rồi! Tô tổng không còn thích mình nữa vậy thì mình sẽ lại được điều về phòng thiết kế làm việc, cô lại được làm công việc mà mình yêu thích rồi, còn có thể nuôi bản thân mình nữa!
Thái độ hào hứng vừa nãy của An Điềm đều đã lọt vào mắt của Tô Thanh Dương: Tình yêu của anh dành cho An Điềm, đối với cô ấy lại là gánh nặng như vậy sao?
"Thật." Tô Thanh Dương dừng lại một lúc rất lâu, cuối cùng gật đầu: Nếu thời gian đủ dài, hoặc có thể anh có thể quên An Điềm. Nhưng, bây giờ anh chỉ đang che giấu và kiềm chế bản thân, như vậy mới không gây rắc rối cho An Điềm.
"Tốt quá rồi..." Nhận được câu trả lời khẳng định từ Tô Thanh Dương, An Điềm hít một hơi thật dài, vốn dĩ không chú ý đến vẻ mặt bị tổn thương của Tô Thanh Dương.
Lúc này, cửa phòng Lâm Hiểu Hiểu mở ra.
Tần Thanh Nguyệt đang muốn rời đi, Lâm Hiểu Hiểu thì cười nói tiễn Tần Thanh Nguyệt, không ngờ vừa mở cửa là nhìn thấy An Điềm và Tô Thanh Dương đứng trước cửa.
"Anh Tô, sao anh lại ở đây?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn An Điềm, lại nhìn Tô Thanh Dương.
"Con à, con đến lúc nào vậy, sao không vào trong mà đứng ở ngoài!" Tần Thanh Nguyệt vừa được Lâm Hiểu Hiểu giải thích đã thay đổi cách nhìn về An Điềm, nhưng bà vừa bước ra cửa đã nhìn thấy An Điềm đứng trước mặt Tô Thanh Dương thì lập tức không vui.
Tô Thanh Dương nhìn thấy Tần Thanh Nguyệt có chút không vui, vội hỏi: "Mẹ, sao mẹ đến công ty mà không nói con một tiếng, nếu không phải phó tổng Hồ nói với con, con cũng không biết mẹ đến."
"Mẹ đến tìm Hiểu Hiểu, đâu có tìm con." Tần Thanh Nguyệt nhìn con mình vì chuyện của An Điềm mà trở nên tiều tụy, bà rất không vui.
"Mẹ à, mẹ nói chuyện đàng hoàng một chút." Tô Thanh Dương thở dài, người mẹ này của anh, vì được bố nuông chiều nên đôi lúc nói chuyện rất trẻ con.
"Được được được, là mẹ nói chuyện không hay." Tần Thanh Nguyệt rõ ràng là không vui, cô nhìn An Điềm, bất ngờ kéo tay Tô Thanh Dương, sau đó kéo tay của Lâm Hiểu Hiểu rồi làm ra vẻ muốn chắp tay hai người họ lại với nhau.
Tô Thanh Dương nhanh tay rút tay mình về, còn Lâm Hiểu Hiểu cũng vì ngại mà rút tay về.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của Tô Thanh Dương, Lâm Hiểu Hiểu cũng có chút buồn.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy?" Tô Thanh Dương để tay ra sau, có chút đau đầu hỏi Tần Thanh Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...