Vợ Cũ Như Liều Thuốc Độc Tổng Tài Khó Cai

Chương 10

Sau khi biết mình có thai, Tô Y Y luôn chìm đắm trong hạnh phúc, cho dù mỗi ngày phải hoàn thành rất nhiều nhiệm vu, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ không thôi.
Hôm nay sau khi tắm rửa xong trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi như mọi ngày, lúc vào lại phát hiện ra bầu không khí có hơi khác thường. Tô Y Y cảnh giác nhìn ba người còn lại trong phòng, thấy họ đang nhìn cô với vẻ bất thiện.
"Sao vậy, có việc gì sao?" Tô Y Y lùi về sau vài bước theo bản năng, dựa vào cửa chuẩn bị kêu cứu bất kỳ lúc nào.
Những người cùng phòng ngày thường chẳng thấy nói năng gì, hôm nay lần đầu tiên lại có một bầu không khí khác thường như thế này.
Ba người kia nhìn nhau, sau đó đứng lên, từ từ đi về phía Tô Y Y.
"Nghe nói cô có thai rồi?" Người phụ nữ trông hung dữ nhất trong số ba người họ xắn tay áo lên, Tô Y Y liếc thấy hình xăm dữ tợn trên đó, bỗng trong lòng cảm thấy nguy hiểm.
Cô nuốt nước bọt, ép bản thân bình tĩnh lại, cố vờ như không để ý đến nói: "Mang thai gì chứ, các cô thấy tôi giống như đang mang thai sao?" Bản năng không muốn cho họ biết chuyện này, nhưng bàn tay đang bảo vệ phần bụng của Tô Y Y lại bán đứng cô.
Người phụ nữ kia nháy mắt ra hiệu với hai người còn lại, sau đó ba người nhào thẳng tới.
"A!" Một tay Tô Y Y đè tóc lại, đau đớn la lên, người tiến lên đầu tiên nắm thẳng lấy tóc cô, kéo mạnh ra sau, đau đến mức khiến cô cảm thấy da đầu như bị xé rách.
"Cứu tôi với! Có ai không!"
Tô Y Y cô gắng kêu cứu, đồng thời cũng muốn vùng ra khỏi sự kìm hãm của ba người kia.
Nhưng sức lực của một mình cô quá nhỏ bé, chẳng thế nào tạo thành ảnh hưởng gì với họ.
Hai người kìm chặt Tô Y Y, người còn lại giơ khuỷu tay lên, thúc mạnh vào bụng của cô.
"Nhanh lên, nhanh chóng xử lý thứ kia trước khi có người đến! Người đó đã đồng ý mời luật sự giảm nhẹ tội cho chúng ta, bỏ lỡ lần này sẽ không còn cơ hội nào khác đâu!"
Người đang túm tóm Tô Y Y bịt miệng cô lại, cảnh giác liếc nhìn ra ngoài, còn không quên nhắc nhở người còn lại làm nhanh lên.
Tô Y Y nghe họ nói chuyện, cũng sớm đoán ra mục đích của họ chính là đứa con của cô.
Lúc này vừa khôi phục được chút sức lực, trong lòng kiên quyết nghiêng đầu về hướng ngược lại. Nhất thời một mảng da lớn bị xé rách, không ít máu tươi rỉ ra ngoài.
Cắn mạnh vào bàn tay đang bịt miệng cô, đến khi cắn xuống được một miếng thịt mời dừng lại, nghe thấy tiếng kêu thê thảm của người phụ nữ kia cô mới hắn họng tiếp tục la lên: "Cứu tôi với!"
Cả người Tô Y Y trông nhếch nhác không thôi, da đầu thiếu mất một mảng lớn, trong miệng cũng toàn là máu tanh, nhưng cô lại chẳng thấy sao hết, hai mắt đỏ bừng chỉ vì muốn bảo vệ được đứa con của mình!
"Mẹ nó, giết chết cô!" Người phụ nữ đang dùng khuỷu tay đánh Tô Y Y trở nên tức giận, đứng dậy đi đến bên giường, rút một con dao từ dưới giường ra, không nói lời nào liền đâm thẳng vào bụng của Tô Y Y.
Lần này, Tô Y Y không còn phát ra một chút âm thanh nào nữa, mọi sự giãy giụa của cô như bị ấn công tắc dừng lại, thở hổn hển từ từ nằm dài xuống đất
"Con...con ơi..." Nước mắt nóng hổi tuôn rơi không ngừng.

Tô Y Y nghiên người cuộn mình dưới đất, cơ thể cô co giật liên tục, ý thức đã rơi vào trạng thái cực kỳ mơ hồ, nhưng vẫn không chịu nhắm mắt lại. Trong mắt cô chỉ có một chất lỏng nóng hổi chảy ra từ giữa hai chân, mảng màu đỏ đó dần dần lan đến mắt cô, mọi thế giới xung quanh cũng đều biến thành một màu đỏ tươi...


Chương 11

Thời gian một năm, Tô Y Y không biết bản thân mình đã vượt qua bằng cách nào.
Từ sau khi sảy thai, cô không còn tinh thần nữa. Cuộc sống ngục tù khô khan, cũng khiến cô từ lúc ban đầu vẫn còn lòng oán hận đến sau này trở nên chết lặng , Tô Y Y dường như hoàn toàn biến thành một con người khác.
"Keng keng keng!" Cửa sắt bị gõ vang, Tô Y Y nâng mắt lên nhìn, là cảnh ngục đứng bên khung cửa.
"0537, bây giờ có một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành có thể được phóng thích ngay, có muốn suy nghĩ một chút không?" Nữ cảnh ngục không mở cửa, mà chỉ đứng bên cửa nhìn cô.
Một năm trước từ sau khi Tô Y Y bị ba người phụ nữ đánh sảy thai, cảnh ngục cách ly ba người đó ra, căn phòng giam này cũng không có thêm một bất kỳ phạm nhân nào khác nữa.
"Phóng thích....ngay?" Tô Y Y nhìn cảnh ngục bằng ánh mắt trống rỗng, hai tay run lên, tuy nhìn vào như đang kích động, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại vô cùng cứng đờ.
Nữ cảnh ngục gật đầu một cách khó khăn, sau đó vẫn thấy không đành lòng, lên tiếng nhắc nhở: "Nghe nói là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, đến lúc đó cho dù được thả ra, những rất có thể sẽ xuất hiện vấn đề mà cô không thể giải quyết được."
Vậy thì sao chứ? Tô Y Y cười khổ, mờ môi khô khốc khẽ mím lại, lắc đầu, nói: "Không sao, tôi nhận nhiệm vụ này, làm phiền cô rồi."
Cô đã ở đủ trong phòng giam tối tăm ẩm thấp này rồi, cho dù lấy tương lai ra đặt cược, cũng là lúc nên liều một lần vì bản thân mình rồi!
Ba ngày sau khi nhận nhiệm vụ, Tô Y Y được dẫn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị bịt mắt được đưa vào một căn phòng.
Tô Y Y tháo bịt mắt xuống, trước mắt là một mảng tối tăm. Trong phòng không có đèn, trước đây khi nữ cảnh ngục đưa cô vào cũng nhấn mạnh việc này, vì thế cô chỉ cần ngồi xuống giường chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.
Hoàn cảnh tối tăm và tĩnh lặng sẽ luôn mang lại cảm giác khủng hoảng, Tô Y Y ngồi bên giường khom người ôm lấy đầu gối, nhắm mắt bất giác nhớ lại cảnh tượng bị ba người kia vây đánh đến mức sảy thai trong nhà giam lúc trước.
Tay chân dần trở nên lạnh cóng, Tô Y Y thở hổn hển, bên tai toàn là tiếng con tim đập mạnh.
Vào giây phút nào đó, mọi hình ảnh trong đầu đều bị dừng lại, Tô Y Y nín thở, nghe thấy tiếng mở cửa, mím môi không dám lên tiếng.
Cửa được mở ra rồi đóng lại, một bóng người cao lớn dần dần tiến đến trong bóng tối.
"Đã có người nói với cô rồi chứ, hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ được tự do." Giọng nói trầm thấp vang lên, đi kèm theo đó là tiếng sột soạt của quần áo.
Tô Y Y vốn vẫn còn chút sợ hãi nhưng sau khi nghe thấy tiếng nói của anh, trái tim của cô bỗng nhiên co thắt lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đang cởi quần áo đứng cách đó vài mét!
Nhưng cho dù cô nhìn thế nào, cũng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Tay cô run lên túm lấy chiếc chăn trên giường, ngay cả trán cũng nổi đầy gần xanh, cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Ngay cả nằm mơ Tô Y Y cũng không hề ngờ rằng, một năm sau sẽ gặp lại Bùi Hoàn Phong trong hoàn cảnh này!
"Tối nay cô không cần làm gì cả, chỉ cần toàn lực phối hợp với tôi là được." Người đàn ông đứng ở nơi không xa đã cởi xong quần áo, từ từ đi đến bên giường, giơ tay ra đẩy cô ngã về sau.
Cảm giác hoảng sợ và thù hận khổng lồ khiến Tô Y Y phát ra tiếng rên khẽ khi bị chạm vào, Bùi Hoàn Phong cau mày, nhưng vì luôn đến ý đến chất độc trên người nên không truy cứu đến cùng.
Quần áo trên người dần dần được cởi ra, trong bóng tối Tô Y Y nhắm chặt mắt lại.

Chương 12

Cô không dám mở mắt, càng không dám nói chuyện, người đang đè lên cô là người đàn ông cô hận thấu xương, cô chỉ có thể cố gắng hết sức mới kiềm nén được tâm trạng muốn đồng vu quy tận với anh ta.
Chuyện bị đánh sảy thai vào một năm trước, Tô Y Y chỉ có thể nghĩ đến là do Bùi Hoàn Phong cử người làm. Khi đó những thông tin những tên tội phạm kia vô tình tiết lộ trong lúc đánh cô, đã trở thành ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của Tô Y Y.
Nếu như không phải còn muốn trả thù cho đứa con của mình, Tô Y Y có thể đã không kiên trì được từ lâu rồi!
Cơ thể chỉ làm chuyện ấy một lần giờ đây lại bị khai phá, Tô Y Y bịt kín miệng của mình, đau đến mức nước mắt tuôn trào qua khóe mắt.
Đây là lần vận động không hề có tình cảm, Bùi Hoàn Phong chỉ vì muốn giải độc, nên chẳng hề suy nghĩ đến cảm nhận có người phía dưới. Cho dù lúc mây mưa anh cứ cảm thấy người phía dưới có hơi quen thuộc, nhưng cơn đau ở lồng ngực luôn kêu gào muốn tìm lối ra, anh chỉ có thể vứt hết mọi suy nghĩ ra sau đầu, chuyên tâm giải độc.
Còn Tô Y Y chỉ hy vọng bản thân mình có thể đau hơn một chút, đau hơn một chút nữa! Nhớ thật kỹ mọi sự đau đớn anh mang lại cho cô...
Mọi chuyện xong xuôi, Tô Y Y nằm trên giường như một con cá chết. Cơn đau về thể xác và tinh thần hành hạ khiến cả người cô gần như sụp đổ, nhưng cô vẫn kiên trì không muốn để lộ ra chút manh mối gì trước mặt Bùi Hoàn Phong.
"Cô làm rất tốt, bắt đầu từ bây giờ cô được tự do rồi." Bùi Hoàn Phong bước ra từ phòng tắm sau khi tắm rửa xong xuôi, vẫn thong thả mặc quần áo vào trong hoàn cảnh không bật đèn.
Trước kia anh trúng phải âm mưu của một đối thủ nào đó, dục vọng trong cơ thể bắt buộc phải làm chuyện này mới có thể giải quyết dứt điểm.
Loại độc này vô cùng bá đạo, rất có thể sẽ khiến người cùng chuyện việc này với anh mất mạng! Vì thế sau khi suy nghĩ kỹ càng Bùi Hoàn Phong chỉ có thể đi chọn một tội phạm tử hình, như vậy mới có thể đảm bảo không để lại bất kỳ phiền phức về sau.
Tô Y Y phát hiện ra nỗi đau đớn trong người, cả người nóng bừng như bị sốt cao. Cô biết rõ sự khác thường trong cơ thể, nhưng chỉ có thể nuốt mọi lời vào trong cổ họng.
"Đây là thù lao dành cho cô, nếu cô có thể ra khỏi đây....thì nó sẽ thuộc về cô." Bùi Hoàn Phong rút ra một tấm thẻ vứt xuống giường, sau đó lạnh lùng rời đi.
Tô Y Y nằm trên giường rất lâu, cơ thể nóng bừng từ từ rơi vào trạng thái co giật vô thức, ngay cả miệng cũng bắt đầu sùi bọt mép.
"Ưm...cứu..." Cô cử động cơ thể muốn bò đến bên méo giường gọi điện thoại cầu cứu, nhưng dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể lật người, ngay cả khoảng cách một tấc nhỏ nhoi cô cũng chẳng thể di chuyển được!
Lúc này cô mới hiểu rõ, vì sao hoàn thành nhiệm vụ này là có thể nhận được tự do, một việc đơn giản mà có thể nhận được lợi ích phong phú, thì thường đều phải trả một cái giá khổng lồ!

Tô Y Y không cam tâm, sao cô có thể cam tâm chứ!
Cô còn phải bảo thù cho con của mình, còn phải nhìn thấy vẻ mặt đau khổ lúc thất bại của Bùi Hoàn Phong và Hứa Thư Kỳ, sao cô có thể ngã xuống như thế được!
Siết chặt ga giường, Tô Y Y thậm chí còn cắn cả lưỡi mình nhằm dùng cơn đau giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng dù cô có gắng thế nào cũng đều không thể ngăn chặn việc cơ thể dần mất đi kiểm soát!
Cô chỉ có thể vừa rơi nước mắt trong tuyệt vọng, vừa híp mắt cố gắng nhìn rõ cánh cửa nơi Bùi Hoàn Phong rời đi lúc nãy.
Nếu có thể sống sót, Tô Y Y tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận!
Nằm trên giường khoảng 1 ngày 1 đêm, từ lúc ban đầu toàn thân đau nhức đến sau đó cơ thể tê dại hôn mê, khi Tô Y Y mở mắt ra lần nữa thì cảm giác cứ như vừa trải qua một cơn bệnh nặng, cả người nhớp nháp suy yếu.


Chương 13

Cô cắn răng ngồi dậy, mê mang nhìn về phía rèm cửa có vài tia nắng nhỏ chiếu qua, lại nhìn sang thời gian trên chiếc đồng hồ treo tường, mới phát hiện hóa ra bản thân đã hôn mê lâu đến như vậy.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi xuống giường, từ từ đi về phía phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Tô Y Y không biết vì sao hôm qua cơ thể không cử động được mà hôm nay lại đỡ hơn không ít, chắc là có liên quan đến quả tim máy của cô rồi. Nhưng mặc kệ thế nào, cô vẫn phải cảm ơn ông trời đã không lấy mạng của cô, còn để lại cho cô cơ hội trả thù.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tô Y Y trần như nhộng nhìn về phía chiếc gương sáng. Cơ thể trong gương và một năm trước khác nhau quá nhiều, thậm chí ngay cả cô cũng còn cảm thấy xa lạ.
Vì hiến tim cho Bùi Hoàn Phong nên cô đã uống rất nhiều loại thuốc điều dưỡng cơ thể, trong đó không thiếu những loại thuốc kích thích, khiến ba năm nay vóc dáng của cô trở nên sưng phù, ngay cả dung mạo cũng trở nên thầm thường nhạt nhẽo.
Nhưng trải qua một năm sống khổ sở tuyệt vọng, cộng thêm việc không còn uống những loại thuốc đó nữa, Tô Y Y đã dần trở về với dáng vẻ năm xưa, thậm còn xinh đẹp mê người hơn lúc trước! Nhất là đối mắt lạnh nhạt ấy, vô tình toát lên một loại ánh sáng xinh đẹp câu hồn đoạt phách!
Tô Y Y không dám tin sờ vào khuôn mặt của mình, mơn trớn dọc theo gò má.
Lâu quá rồi, vì Bùi Hoàn Phong, thậm chí cô còn quên mất dáng vẻ của mình đáng lý phải nên xinh đẹp như thế này...
Hít sâu, Tô Y Y bước ra khỏi phòng tắm, mặc lại bộ đồ bị vứt dưới sàn. May mà hôm qua khi bị dẫn đến đây, cảnh ngục đã cho cô mặc quần áo bình thường, nên cũng không đến mức phải mặc đồ tù vừa bước ra là bị người ta bắt lại.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, Tô Y Y cầm lấy chiếc thẻ Bùi Hoàn Phong vứt lại trên giường, cau mày một lúc rồi mới nhét nó vào trong túi với vẻ rất không tình nguyện. Hết cách rồi, bây giờ trên người cô không một xu dính túi, bụng cũng đói meo, đúng thật là một vấn đề lớn.
Thôi vậy, tiền của Bùi Hoàn Phong không dùng thì cũng lãng phí, tiêu hết tiền của hắn mới hả giận được!
Sau khi rời khỏi khách sạn Tô Y Y cầm theo thẻ đi rút tiền trước, hắn ta cũng hào phóng, cho thẳng 100 nghìn, Tô Y Y rút hết không hề khách sáo.
Tìm một nơi ăn một bữa no bụng, sau đó Tô Y Y đi mua một ít quần áo, rồi tìm cửa hàng mua điện thoại và SIM, sau đó mới bắt xe đi đến một tiểu khu bình thường trong nội thành.
Hỏi chủ nhà lấy lại chìa khóa, Tô Y Y trở về với căn nhà nhỏ đã lâu không gặp.
Đặt quần áo trong tay lên trên chiếc sofa được phủ vải trắng, Tô Y Y nhìn một vòng căn phòng khách không được lớn cho lắm, cảm thấy rất may mắn khi cô đã mua căn nhà này trước khi kết hôn với Bùi Hoàn Phong, nếu không bây giờ cô còn phải đi tìm kiếm chỗ ở, quả thật rất phiền phức.
Sau khi dọn dẹp qua loa thì ngoài trời đã lên đèn, Tô Y Y đi mua đại một phần thức ăn, giải quyết xong rồi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi.
Điều duy nhất Tô Y Y không ngờ đến là, có một đến tìm cô vào sáng sớm hôm sau.

Xuyên qua mắt mèo Tô Y Y nhìn thấy một người đàn ông mang gọng kính vàng, nhìn cỡ nào cũng thấy giống như một người tinh anh, trong lòng hồi hộp. Chẳng lẽ là người do Bùi Hoàn Phong cử đến, anh ta biết thân phận của mình rồi sao?
Đang lúc căng thẳng, người đàn ông bên ngoài dường như biết cô đang đứng đằng sau cánh cửa vậy, cất tiếng nói:
"Là cô Tô phải không? Tôi là luật sư cá nhân của ông cụ Bùi, có một thứ muốn đưa cho cô."
Luật sư cá nhân? Tô Y Y thấy kinh ngạc, tuy vẫn thấy nghi ngờ, nhưng nghe đến ba chữ ông cụ Bùi thì khiến cô không còn lý do nào không mở cửa nữa.


Chương 14

"Anh nói anh là luật sư cá nhân của ông nội, anh có chứng cứ gì không?" Tô Y Y đứng ở chỗ cửa ra vào nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, dò hỏi với vẻ không yên tâm lắm.
Luật sư không hề có thái độ mất kiên nhẫn, lấy một cây bút máy từ trong túi áo ra đưa cho Tô Y Y, nói: "Đây là cây bút máy ông cụ quý trọng nhất lúc còn sống, chắc cô cũng biết rõ ý nghĩa đặc biệt của nó."
Khi nhìn thấy cây bút, Tô Y Y đã tin phân nửa, đến khi nhận lấy cây bút nhìn thấy nét chữ mạ vàng trên thân bút, cô mới tin hoàn toàn.
"Mời vào!" Tô Y Y mở cửa ra, mời anh ta vào trong.
Bởi vì trong nhà không có đồ đạc gì, Tô Y Y chỉ có thể bưng một ly nước lọc ra mời. Anh ta cũng không chê bai, hớp một ngụm rồi lấy một phần tài liệu từ trong cặp ra đưa cho Tô Y Y: "Tôi họ Vương, cô Tô có thể gọi tôi là luật sư Vương. Đây là hợp đồng ông cụ Bùi tìm tôi soạn ra trước khi qua đời, bây giờ giao lại cho cô."
Tô Y Y thắc mắc nhận lấy bản hợp đồng, sau khi đọc sơ qua nội dung bên trong, cô trừng to hai mắt vì kinh ngạc.
"Đây là...di sản?" Tô Y Y sửng sốt, bên trên viết rất rõ là ông cụ Bùi để lại toàn bộ di sản cho cô!
Luật sư Vương gật đầu, đỡ lấy gọng kính vàng, trịnh trọng lên tiếng: "Năm xưa ông Bùi biết sức khỏe bản thân không còn tốt nữa, sợ không biết khi nào sẽ đi, thế là kêu tôi soạn ra bản hợp đồng này, để lại toàn bộ tài sản cho cô. Nhưng trong hợp đồng, tên của cô được giữ bí mật, vì thế ngoại trừ tôi ta, không có người khác biết cô mới là người thừa kế."
Tô Y Y biết ông Bùi làm thế là vì bảo vệ cô, dù sao nếu những người khác của nhà họ Bùi biết ông để lại di sản cho cô, nói không chừng lại nghĩ ra chiêu trò gì đối phó cô.
"Nhưng..." Tô Y Y cắn môi, hơi hoang mang, "Vì sao ông nội lại để lại di sản cho tôi chứ, rõ ràng Bùi Hoàn Phong mới là cháu ruột của ông ấy."
Luật sư Vương mỉm cười, nhìn phần tài liệu trong tay Tô Y Y: "Ông Bùi từng nói với tôi, ông ấy nói cô là một cô gái tốt, âm thầm bỏ ra rất nhiều vì nhà họ Bùi, đây đều là những thứ cô đáng nhận được! Hơn nữa ông ấy sợ sau khi mình đi rồi cậu chủ sẽ vứt bỏ cô, cho nên mới nhờ tôi chăm sóc cô."
Nói đến đây, luật sư Vương để lộ ra một vẻ mặt rất hổ thẹn: "Xin lỗi, lúc trước khi tôi nhận được tin tức thì cô đã bị giam vào tù rồi, sau này bởi vì có người cản trở, nên tôi không có cách nào tìm được tin tức về cô, hết cách chỉ đành nhờ hàng xóm của cô, nếu như cô trở về thì báo với tôi mộ tiếng, không ngờ tôi thật sự lại đợi được cô rồi."
Thì ra là như thế. Tô Y Y đã hiểu, vất vả cho vị luật sư Vương đây rồi.
"Mọi thứ của ông cụ Bùi đều được gửi trong ngân hàng Trung Nam, cô Tô có thể đi lấy ra bất kỳ lúc nào. Còn có 51% cổ phần của Bùi Thị, cũng đều được đứng dưới tên cô." Luật sư Vương nói rõ hết mọi thông tin quan trọng.
Tô Y Y kinh ngạc, 51% cổ phần của Bùi Thị, cũng tức là quyền lợi của cô trong công ty còn cao hơn một bậc so với Bùi Hoàn Phong!
Trong lòng bỗng nhiên nảy lên rất nhiều suy nghĩ, Tô Y Y híp mắt, nói với luật sư Vương: "Có thể ngụy tạo giúp tôi một thân phận? Tôi muốn xuất hiện với danh nghĩa là cháu gái nuôi của ông nội."
Luật sư Vương sửng sốt, suy nghĩ trong phút chốc, sau đó lên tiếng đầy khẳng định: "Không thành vấn đề."
Tô Y Y nhìn chằm chằm vào luật sự Vương bằng ánh mắt sáng lấp lánh, mím môi, lên tiếng nói: "Luật sư Vương, chỉ cần anh chịu toàn tâm toàn ý giúp tôi, tất nhiên sẽ không thiếu lợi ích dành cho anh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận