Khóe môi Nam Mẫn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy bi thương, thì thào đọc câu thơ: “Chuyện mà như thuở ban đầu, gió thu sẽ chẳng gieo sầu quạt tranh.
Người xưa nỡ đổi lòng đành, lại than nhân thế sao nhanh đổi dời”.
Ly Sơn canh vắng dứt lời, mưa đêm chuông vẳng không lời oán than.
Giờ đây nghĩa dứt tình tàn, xưa chim liền cánh, nay còn chi đâu.
Người sẽ già, lòng sẽ đổi, tình yêu rồi cũng biến mất thôi.
…
Về đến khu vườn Hoa Hồng, khi Nam Mẫn bước vào nhà, thì Nam Nhã và Nam Lâm đang ăn cơm, nhìn thấy cô về lập tức đứng dậy.
“Chị cả đã về”, hai người trông có vẻ ngoan ngoãn lắm.
Nam Mẫn ừ một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn bọn họ.
Tính ra thì cô và Nam Lâm cũng lâu rồi không gặp, nhìn thấy nhau qua cuộc gọi video và ngoài đời thật tạo cho con người ta hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Nam Lâm trông gầy hơn trong video nhiều, mỏng manh như thể một cơn gió có thể thổi bay vậy.
Ba chị em họ có tuổi tác xấp xỉ nhau, chỉ thua kém nhau một tuổi, Nam Nhã nhỏ hơn Nam Mẫn một tuổi, Nam Lâm nhỏ hơn Nam Nhã một tuổi, trước kia khi gia đình vẫn chưa phất lên thì quan hệ của họ thật sự rất tốt.
Cái gì đã thay đổi bọn họ đến thế?
“Chị à, chị ăn cơm chưa?”, Nam Lâm thấy Nam Mẫn nhìn mình thì dè dặt mở miệng: “Có muốn… Chúng ta cùng nhau ăn một bữa không?”
“Không cần, tôi ăn ở ngoài rồi”.
Thái độ Nam Mẫn hết sức bình thản, cả vẻ thân thiện dối trá kia cũng lười diễn: “Nếu đã đến thì nghỉ lại vài ngày, chơi với chị hai em, một mình nó lẻ loi thế này cũng cô đơn lắm”.
Sau đó chuyển tầm mắt sang Nam Nhã: “Hôm nay là ngày thứ hai rồi, cơm nước xong thì đến phòng đọc sách của tôi, nghiệm thu thành quả, đừng quên mang theo cây thước tôi đưa cô.
Nam Lâm cũng đi theo nhé”.
Nam Nhã cố gắng nhịn nỗi nhục nhã trong lòng, cùng Nam Lâm gật đầu đáp: “Dạ”.
Trong lòng lại oán hận nghĩ: Tôi nhịn! Chị cứ chờ đó, nỗi nhục nhã chị ban cho ngày hôm nay, sau này tôi sẽ trả cho chị gấp mười!
Ăn cơm tối xong, Nam Nhã và Nam Lâm đến phòng đọc sách.
Phòng đọc sách mang phong cách của Nam Ninh Tùng, mang hơi thở truyền thống và cổ xưa, cả mặt tường đều là sách, một mặt tường khác được treo một bức thư pháp đầy cứng cáp và mạnh mẽ: “Nói thì phải làm, có làm sẽ có ăn”.
Tranh chữ, đồ cổ, ngọc thạch… Tất cả những thứ đó Nam Nhã và Nam Lâm đều được thấy ở chỗ bố mình, nhưng ông ta chưa từng cho họ đụng vào, cũng không dạy cho họ cách giám định và thưởng thức, bọn họ đều là những người hết sức bình thường.
Nam Mẫn ngồi đó, trong tay là một quyển tạp ký, hờ hững như thể không hề tập trung nghe Nam Nhã đọc gia quy.
Một trăm điều gia quy, hôm qua Nam Nhã chẳng học hành gì, hôm nay chỉ học sơ sơ để đối phó Nam Mẫn, nhưng nước tới chân mới nhảy khiến cô ta không thể nhớ kỹ, cứ lắp ba lắm bắp đọc.
“Đọc xong rồi hả?”, thấy cô ta dừng lại, Nam Mẫn khẽ ngẩng đầu lên.
Nam Nhã gật đầu, vẻ mặt đầy hoảng sợ và ngoan ngoãn: “Xin lỗi chị cả, em không thể học hết được.
Nhưng mà chị yên tâm, em đã nhớ hết mấy điều gia quy đó rồi, sẽ tuân thủ thật tốt”.
“Thế thì tốt.
Tự tính thử xem mình sai và thiếu bao nhiêu?”
Thấy Nam Mẫn cầm thước lên, Nam Nhã giật mình, cô ta cứ tưởng Nam Mẫn chỉ cần thấy thái độ của mình, hoàn toàn không ngờ cô lại làm thật.
“Chị… Chị cả…”, Nam Nhã vội vàng giấu hai tay ra sau lưng, căng thẳng đổ mồ hôi: “Đừng nói là chị muốn đánh em thật nha?”
Nam Mẫn thản nhiên ngước mắt lên: “Chứ sao, cô tưởng tôi đang đùa với cô đấy hả?”
Sắc mặt Nam Nhã trở nên căng thẳng, tinh thần bắt đầu hoảng hốt.
Nam Lâm đứng sau lưng cô ta nhìn một màn đó, trong lòng bỗng thấy căng thẳng: Chị cả thay đổi khác xưa nhiều quá, trước kia là một người chị ấm áp như ánh mặt trời, nhưng bây giờ lại tản ra hơi thở lạnh lùng, rất khó tiếp cận.
“Tổng cộng một trăm điều gia quy, thuộc bảy mươi điều, thiếu ba mươi điều, sai mười bốn điều, theo quy tắc tôi đặt ra cho cô, phải đánh bốn mươi bốn cái”.
Nam Mẫn hệt như Bao Thanh Thiên thiết diện vô tư, vô tình phán hình: “Giơ tay ra”.
Nam Nhã ngàn vạn lần không muốn, lại không thể thuyết phục được Nam Mẫn, đã bị đánh bốn mươi bốn cái, trơ mắt nhìn lòng bàn tay trắng ngần biến thành màu đỏ hồng rồi tím tái, sưng phồng lên như bánh bao nở.
Cô ta vừa đau vừa ấm ức, oa oa khóc lên, nước mắt rơi lã chã, bàn tay sưng đỏ khiến cánh tay cũng run lên.
Ngón tay liền tim, lần này đúng là đau thấu tim gan rồi.
“Về bôi thuốc đi”.
Nam Mẫn trả thước cho Nam Nhã, không hề mất kiên nhẫn nói: “Tối mai tiếp tục tới tìm tôi trả bài, quy tắc không đổi, nếu cô không sợ đau thì cứ việc qua loa có lệ với tôi”.
Ánh mắt cô chuyển sang Nam Lâm: “Nam Lâm cũng thế nhé, ở đây thì phải tuân theo quy tắc trong nhà.
Tối mai theo chị hai em tới đây tìm tôi đọc gia quy”.
“Dạ”, Nam Lâm lên tiếng theo bản năng, sau đó lúng túng giơ tay lên: “Chị cả, em… Học rồi”.
Nam Mẫn và Nam Nhã đều nhìn về phía Nam Lâm, gương mặt như khóc tang của Nam Nhã đầy vẻ khiếp sợ.
“Cái gì? Học rồi á?”
Nam Nhã liều mạng nháy mắt với Nam Lâm, ý bảo cô ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ Nam Mẫn không phải là chị cả cưng chiều bọn họ, mà là một đao phủ độc ác vô tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...