May mắn, con bé còn sống.
Bọn họ đều sống sót.
…
“Anh cả, chúng ta đi thôi”.
Nam Mẫn mặc chiếc áo vest của Lạc Quân Hành vào, chuẩn bị rời khỏi đảo nhỏ.
Lạc Quân Hành lại nói: “Đến cũng đã đến rồi, chi bằng đi đạo xem đảo Hoa Hồng của em một vòng đi”.
Nam Mẫn ngớ người ra: “Đảo của ai cơ?”
“Của em”.
Lạc Quân Hành dập tắt điếu xì gà, một tay khẽ khoác cổ kéo Nam Mẫn đi.
Nam Mẫn chớp chớp mắt, không dám tin líu ríu nói: “Là hòn đảo anh tặng cho em ấy hả? Mới đó đã xây xong rồi ư? Anh mới gọi nó là gì, đảo Hoa Hồng hả?”
“…”
Thảo nào vừa đặt chân lên đảo cô đã cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Sinh nhật năm cô hai mươi lăm tuổi, anh cả đã mua cho cô một hòn đảo, trước đó khi gửi ảnh cho cô xem thì hòn đảo vẫn chưa được sửa sang lại, nhìn thế nào cũng thấy nó trụi lủi.
Anh cả hỏi cô muốn xây dựng nó như thế nào, cô bắt đầu phát huy trí tưởng tượng vô biên của mình nói: “Nhất định phải có một căn nhà nhỏ thật xinh đẹp, một bể bơi lộ thiên, bờ cát, cây phong, ghế dài gì gì đó…”
“À phải rồi, tốt nhất nên có một bồn hoa, bên trong trồng đủ các loại hoa hồng”.
“Hoa hồng đỏ này, hoa hồng vàng này… Liệu có trồng được hoa hồng xanh không nhỉ?”
Không ngờ, tất cả những gì cô nói, anh cả đều giúp cô thực hiện.
“Anh cả”.
Nam Mẫn khẽ gọi anh ta một tiếng, sau đó như con khỉ nhỏ nhảy lên lưng anh ta, vui vẻ nói to: “Em yêu anh chết mất!”
Lạc Quân Hành: “…”
Nhịn.
Đây là em gái máu mủ ruột thịt, không được ném xuống!
Đảo Hoa Hồng quả là cực kỳ xinh đẹp.
Điện thoại của Nam Mẫn đã chìm xuống dòng nước khi cô bơi nên lấy điện thoại của anh cả điên cuồng chụp hình, chuẩn bị về gửi vào nhóm khoe khoang với các anh một phen.
Khi cô chụp ảnh, Lạc Quân Hành đang ngậm điếu thuốc ở ngay bên cạnh, cười khẽ nhìn em gái mình.
Khi rời khỏi hòn đảo, Nam Mẫn đã hái khá nhiều hoa hồng xanh.
Hoa hồng xanh là quý giá nhất trong các loại hoa hồng, đẹp đẽ và rực rỡ đến mê người, nó mang ý nghĩa như một lời hứa hẹn.
Nam Mẫn ôm bó hoa, lên du thuyền của Lạc Quân Hành đi suốt đêm trở về Birmingham, đến chỗ anh cả ở, lâu đài Modu.
Kiến trúc gothic thể hiển sự cao quý và xa hoa, vừa vào cổng thành thì một nhóm hầu gái đã đứng bên ngoài chờ, Nam Mẫn bước lên chiếc xe ngựa xinh đẹp màu trắng, ngồi bên cạnh anh cả như nàng công chúa nhỏ xinh xắn.
Chỉ là dáng vẻ hơi nhếch nhác một chút.
Xe ngựa di chuyển chừng mười phút mới đến được tòa lâu đài chính, Lạc Quân Hành đưa tay bế Nam Mẫn xuống dưới.
Bảo vệ ngoài cửa đều cúi chào Nam Mẫn: “Kính chào cô chủ!”
“Chào mọi người”.
Nam Mẫn mỉm cười dùng khẩu âm Luân Đôn chính gốc chào hỏi mọi người, bước chân nhẹ nhàng theo sau anh cả, vào tòa lâu đài.
“Đi ngâm nước ấm một lát đi, rồi đến phòng tìm anh”.
Lạc Quân Hành vẫn còn một cuộc họp video phải tham dự nên chia nhau mỗi người một ngả ở cầu thang.
Bên trái lầu ba là một dãy phòng, tất cả đều là phòng của Nam Mẫn, nó đã được đập ra để xây thông với nhau, mỗi năm đều có người quét dọn nên sạch sẽ như mới, cả quần áo trang sức cũng được thay đổi thường xuyên, đều là những mẫu mới nhất của các thương hiệu hàng xa xỉ.
Nam Mẫn đi vào thì được các nữ hầu gái đưa vào phòng ngâm suối nước nóng, ngâm mình với hoa thật thoải mái, còn được tận hưởng liệu trình spa tinh dầu.
Tay chân cứng ngắc được xoa bóp thoải mái đến mức mềm nhũn, cả người Nam Mẫn như được sống lại.
Nghĩ tới hành trình đầy kinh hoàng trên máy bay, cô cứ tưởng đó là một giấc mơ.
Khoảng thời gian vừa qua cô như bị dính phải sao thủy nghịch hành vậy, nhiều lần tìm được đường sống trong cõi chết, có thể thấy số cô vẫn chưa tận.
Người ta thường gọi là: Mạng cứng lắm.
…
Nam Mẫn không mang nhiều hành lý, trong lúc thoát thân cô đã bất chấp hết tất cả mọi thứ, ném lại toàn bộ trên máy bay.
Cũng may trong lâu đài này có tất cả mọi thứ.
Thợ xoa bóp đã chăm sóc cho Nam Mẫn từ đầu đến chân, da cô được bôi một lớp dầu massage, rồi lại bôi thêm rất nhiều thứ khác và xoa bóp như đang tẩm ướp cho con gà mái già trước khi thả vào chảo dầu, cả người cứ thơm ngào ngạt.
Nhưng nó cũng đã loại bỏ toàn bộ mùi biển trên người Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhìn vào gương, quan sát làn da trắng nõn nà của mình, cảm thấy bản thân đã biến trở về làm đóa hoa xinh đẹp trong nhà kính năm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...