Phó Vực nhìn gương mặt ủ rũ của anh, bản thân chọc thì phải tự đi dỗ thôi.
“Tôi giỡn với cậu chút thôi mà, dù trước kia cậu tội ác tày trời thì lần này cậu vẫn là công thần lớn nhất, ấn tượng của bọn họ cũng nên thay đổi rồi đấy nhỉ?”
Dụ Lâm Hải mím môi: “Không biết”.
Cơ thể anh đã mệt mỏi đến không thể tả, nhắm mắt lại tựa lưng vào thành ghế, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng Nam Mẫn gục trên tay lái cùng với đầu đầy máu tươi là anh lại hoảng sợ.
Cả người cứng đờ, lạnh như băng, cả tay cũng không ngừng run lẩy bẩy.
Tai nạn xe cộ, anh cũng từng trải qua một lần.
Lần đó, anh suýt chút nữa mất mạng, chẳng những thay đổi tính cách của anh, mà cũng thay đổi cả cuộc đời anh.
Tất cả mọi đau đớn và khổ sở anh đã từng trải qua, dù thế nào anh cũng không muốn để Nam Mẫn trải qua cảm giác đó.
Khi anh ôm lấy cô chạy tới bệnh viện, cô mềm nhũn nằm trong lòng ngực anh, nhỏ nhắn nhẹ tênh như hoa bồ công anh, chỉ cần gió thổi một cái sẽ bay đi mất.
Anh lại không ngừng gọi tên cô.
Khoảnh khắc đó, anh chợt có cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có, sợ hãi mất đi cô.
Khi cô tựa vào lồng ngực anh, mông lung mơ màng gọi “bố mẹ”, anh lại càng đau lòng cho cô gái này.
Khi đó cuối cùng anh mới hiểu ra, bên ngoài cô được lớp vỏ đầy kiên cường, cứng rắn bao trùm là thế, nhưng lại có trái tim đầy yếu ớt và mềm mại, đó chỉ là bộ giáp cô khoác lên để che giấu sự yếu ớt của mình mà thôi.
Phó Vực nhón chân nhìn lén vào trong phòng bệnh, thấy mấy người anh trai vây quanh Nam Mẫn thì sợ hãi rụt đầu lại.
Anh ta bĩu môi: “Không phải tôi cố tình nói lời cay đắng đâu, nhưng nếu cậu và Mẫn có thể quay lại với nhau thì sẽ có rất nhiều ông anh vợ, cho cậu chịu đủ nhé”.
Dụ Lâm Hải nghe lời anh ta nói bèn mở to mắt, ngước lên nhìn Phó Vực.
“Cậu không theo đuổi cô ấy nữa hả?”
Phó Vực trừng mắt: “Tôi muốn chứ, nhưng làm sao tôi theo đuổi được bây giờ?”
Anh ta lại tức giận ngồi xuống, nhấc chân bắt chéo qua, cà lơ phất phơ nói: “Tôi hả, có thể nói là cái lốp dự phòng.
Tới khi nào cậu hỏng nặng rồi tôi sẽ được thay vô!”
“…”
Dụ Lâm Hải lười để ý tới anh ta.
Nhưng nhìn thấy sự dựa dẫm vào những người anh trai kia của Nam Mẫn, Dụ Lâm Hải cực kỳ hâm mộ.
Nếu như năm đó anh có thể yêu thương cô thật nhiều, thì có lẽ cô cũng sẽ ỷ lại vào anh như những người anh đó, mà không phải là đẩy anh ra xa cả vạn dặm.
*
Đến buổi chiều, Lý Vân làm thủ tục xuất viện cho Nam Mẫn, khi về thì dẫn cả Trình Hiến theo.
“Anh Trình”.
Nam Mẫn thấy Trình Hiến thì vội vàng chào anh ta một tiếng, vội hỏi: “Thế nào rồi?”
Trình Hiến vừa đến thành phố Nam đã không được nhàn rỗi.
Kiều Lãnh bị cảnh sát bắt, dù là vụ án đặt bom lần trước hay là vụ bắt cóc lần này, Nam Mẫn đều là người chịu thương tổn.
Trình Hiến là luật sư của Nam Mẫn nên giúp cô đến đồn cảnh sát một chuyến.
Là một tội phạm quốc tế đang bị truy nã, tất nhiên Kiều Lãnh bị bắt là một sự kiện rất lớn.
Vẻ mặt Trình Hiến không mấy lạc quan, nói với Nam Mẫn: “Tình huống của Kiều Lãnh còn phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng”.
Mi tâm Nam Mẫn giật giật, có cảm giác chẳng lành.
Trình Hiến nói Kiều Lãnh là tội phạm truy nã cấp A của cảnh sát quốc tế, dù ở nước ta hắn cũng phạm tội, nhưng hắn chịu sự khống chế của rất nhiều thế lực.
Đối với loại tội phạm này, dù là quốc gia thành viên hay là một nước không liên quan đến cảnh sát quốc tế thì cũng phải giao cho quốc gia có thẩm quyền giải quyết theo đúng yêu cầu, không được tùy tiện xử lý.
Nam Mẫn nghe Trình Hiến nói xong thì nhíu mày lại thật chặt: “Ý anh là Kiều Lãnh không thể chấp pháp ở nước ta mà phải quay về đất nước của mình, đúng chứ?”
Trình Hiến gật đầu: “Là vậy đấy”.
“Cái gì?”
Bạch Lộc Dư lại nhảy ra: “Thế chẳng phải là bé sáu “cùng tự tử” với hắn là vô nghĩa ư?”
Sắc mặt các anh khác cũng không được đẹp cho lắm.
Mặt Quyền Dạ Khiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Nếu đã như thế, thì phải giải quyết trên đường đi rồi”.
“Đừng làm chuyện điên rồ”.
Hạ Thâm suy ngẫm, nói: “Lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt.
Kiều Lãnh đã phạm nhiều tội lớn như vậy, dù thật sự quay về nước T, thì tổng thống nước đó cũng sẽ không tha cho hắn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...