Bà Tần không thích nghe những lời đó, bắt đầu bênh vực con trai mình: “Tính thằng Nguyên thì tôi biết, giống dê con vậy, chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, nếu nó nói chuyện đàng hoàng thì thằng bé đã không nổi giận.
Chắc chắn là Nam Nhã đã nói gì đó khiến nó nổi điên lên, nó mới ra tay như thế.
Ông đừng có một đứa bé, hai đứa nhỏ như thế.
Chúng ta chưa xét nghiệm DNA nước ối, còn chưa biết đứa bé trong bụng Nam Nhã có thật sự là cháu ruột của mình không, tám mươi phần trăm là không rồi”.
“Thế hai mươi phần trăm còn lại thì sao, nhỡ nó đúng thì sao?”
Tần Văn Quân tức giận không sao tả nổi: “Bà đừng có bênh con trai mình chằm chặp như thế, cũng do bà cưng chiều quá nên mới khiến nó thành ra như vậy! Con hư tại mẹ mà!”
Hai vợ chồng già nói chuyện một lát lại bắt đầu cãi nhau, y tá đi ra nhíu mày nhắc nhở: “Đây là bệnh viện, đừng có ầm ĩ”.
Tần Văn Quân tức đến điên cả đầu, vịn ghế ngồi xuống, khoát tay nói: “Tôi lười cãi nhau với bà, chờ thằng Nguyên ra đây rồi phải bắt nó tới nhà họ Nam xin lỗi, khiến chuyện lớn thành chuyện nhỏ”.
“Tại sao phải xin lỗi? Ai làm gì mà phải xin lỗi?”
Bà Tần trừng lớn hai mắt: “Là Nam Mẫn đánh con tôi đó có được không, tôi chưa bắt nó xin lỗi là may lắm rồi, còn bắt chúng tôi phải qua đó xin lỗi, không có cửa đâu!”
“Bà… Đúng là nông cạn!”
Tần Văn Quân đau hết cả đầu, xoa mi tâm, mỏi mệt nói: “Bây giờ nhà họ Nam không còn là nhà họ Nam của ba tháng trước, Nam Mẫn cũng không phải là công chúa nhỏ chỉ sống trong tòa tháp của mình, mặc kệ sự đời mà chúng ta biết.
Bà nhìn nó bây giờ xem, có thấy sợ không? Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, tôi còn chưa nhận được tin tức, mà nó đã kết hợp với cậu cả nhà họ Dụ thành phố Bắc, cùng với cậu ấm nhà họ Phó thành phố Dung để xây dựng một trường đua ngựa”.
Nói tới trường đua ngựa thì bà Tần mới thấy hứng thú: “Ông đang nói tới cái trường đua ngựa ở Bắc Giao đấy hả?”
“Ừ”, Tần Văn Quân nặng nề gật đầu.
Bà Tần lộ vẻ khó chịu: “Nói tới nó tôi lại tức, hôm nay tôi có hẹn mấy người bạn đến chơi mạt chược, kết quả tất cả đều cho tôi leo cây.
Nói cái gì mà ở Bắc Giao có trường đua ngựa mới khai trương, tất cả đều chạy tới đó tham gia náo nhiệt, còn hỏi tôi có nhận được thiệp mời không khiến tôi muối hết cả mặt.
Cả bà chủ xưởng pháo hoa cũng được mời, tôi là bà chủ của cả tập đoàn Tần Thị mà lại không có thiệp, đúng là quá đáng!”
Tần Văn Quân cười mỉa mai: “Không chỉ mình bà, chủ tịch tập đoàn Tần Thị như tôi cũng chẳng có tấm nào đấy chứ? Nam Mẫn cố tình phớt lờ, không xem chúng ta ra gì”.
“Con nhỏ đê tiện đó ngông cuồng quá rồi, nó không nhìn lại xem bây giờ thành phố Nam này còn họ Nam không hả, thành họ Tần từ lâu rồi hiểu không?”
Vẻ mặt bà Tần đầy khinh thường, cộng thêm chút kiêu ngạo đắc ý.
Tần Văn Quân nhìn bà ta lại thấy đau đầu, bà vợ quý hóa của ông ta vẫn còn chìm trong giấc mộng đẹp làm “bà chủ giàu có nhất thành phố” kia, lại không biết cái chỗ đó đã sớm đổi người rồi.
Đừng nói là giàu có nhất, bây giờ bọn họ đã biến thành nghèo mạt nhất, mắc nợ đầy đầu đây này.
Tần Giang Nguyễn gãy tay quá nặng, phẫu thuật suốt bốn tiếng đồng hồ mới nối lại được, sau đó được đẩy khỏi phòng phẫu thuật.
Suy cho cũng vẫn là con mình, nói không quan tâm là giả.
Bà Tần đứng dậy trước, ôm lấy con trai mình khóc rống lên, Tần Văn Quân chậm hơn một chút, đầu óc già cả rồi không thể chịu được, bèn vịn tường đứng dậy, muốn đi tới xem con mình.
Phó tổng giám đốc của công ty vội vàng chạy tới, trên mặt đầy mồ hôi: “Chủ tịch, không hay rồi… Xảy ra chuyện rồi!”
Người kia như người mất hồn chạy tới, suýt chút nữa sẩy chân, Tần Văn Quân vội vàng đỡ lấy, khó chịu nói: “Xảy ra chuyện gì? Nói nhanh lên!”
“Nền bị sạc lở, công trình sụp xuống đè khá nhiều công nhân”.
Tần Văn Quân bỗng chốc trở nên nặng nề: “Sao lại thế này? Đi, mau tới đó xem thử… Tình hình thương vong thế nào rồi?”
“Đã chết hai người…”
Tần Văn Quân chợt khựng lại, một khi đã chết người thì chuyện sẽ rất khó để lường trước, ông ta bình tĩnh nói: “Mau chóng liên lạc với người nhà họ, đè tin tức xuống, giảm thiểu tổn thất!”
“Không còn kịp nữa rồi”.
Phó tổng giám đốc nói: “Sụp lún quá nặng, công nhân bạo động khiến dân cư của các tòa nhà bên cạnh phát hiện, bây giờ truyền thông đã chạy tới, bên ngoài bệnh viện cũng đã có rất nhiều phóng viên”.
Tần Văn Quân nghe thế lập tức chạy ra ngoài, tim cứ đập nhanh bình bịch.
Chưa được mấy bước thì điện thoại đã reo lên, một phó tổng giám đốc khác của công ty gọi tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...