Nam Nhã ở phía sau nghe vậy, chỉ cảm thấy vô cùng hả giận, đám người này ức hiếp cô ta lâu như vậy, cô ta hận không thể bóp cổ họ từ lâu rồi, không ngờ lại là Nam Mẫn giúp cô ta xả nỗi hận này.
“Tiểu Mẫn, em đang làm gì thế?”
Trước mặt Nam Mẫn, Tần Giang Nguyên hoàn toàn không nổi nóng được, gần như lấy lòng cười nói: “Chẳng phải em vẫn luôn ghét Nam Nhã à, cô ta làm nhiều chuyện xấu với em như vậy, anh cũng là giúp em xả giận thôi”.
Nam Nhã nghe lời này, chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.
“Tần Giang Nguyên, anh nói lời này, không cảm thấy táng tận lương tâm à?”
Nam Nhã tức đến suýt nữa ngã từ cầu thang xuống, được người áo đen dìu đỡ, đôi mắt cô ta đỏ máu, trừng nhìn Tần Giang Nguyên, nước mắt rơi: “Tôi yêu anh như vậy, nếu không phải vì anh, tôi sẽ không trở mặt thành thù với chị của tôi, cũng sẽ không biến thành như hôm nay! Những chuyện xấu trước đây, rõ ràng đều là anh xúi giục tôi làm, nhưng bây giờ anh lại đẩy hết mọi tội lỗi sang một mình tôi, lương tâm của anh bị chó ăn rồi!”
“Cô đừng ăn nói linh tinh, đều do một mình cô làm, cô ghen ghét với Nam Mẫn, tâm địa xấu xa, không liên quan đến tôi”.
Tần Giang Nguyên phủ nhận hoàn toàn.
Nam Nhã trừng mắt nhìn, hận không thể nhổ nước bọt lên mặt anh ta.
Lúc này, Nam Nhã nhẹ nhàng mở đoạn ghi âm rất lâu trước đây, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“… Chuyện năm đó đều là một tay Nam Nhã lên kế hoạch, lừa anh làm!”
Nghe thấy giọng của Tần Giang Nguyên, còn nhắc đến chuyện năm đó, Nam Nhã liền sững sờ, Tần Giang Nguyên cũng sửng sốt.
“Ba năm trước, là Nam Nhã chủ động quyến rũ anh! Có lẽ em không biết, cô em họ trông có vẻ vô hại của em, vẫn luôn đố kỵ với em… Tóm lại, cô ta lấy danh nghĩa tình yêu lừa anh hẹn em ra ngoài leo núi… Nhưng ai có thể ngờ được, Nam Nhã lại lòng dạ rắn độc như vậy, cô ta lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho em, hẹn em đi leo núi, thực ra là muốn đẩy em vào chỗ chết.
Sở dĩ hôm đó anh không đi, là bị cô ta hạ thuốc mê ngủ cả một ngày, đợi khi anh tỉnh lại, thì được biết tin về cái chết của em…”
Trong đoạn ghi âm, từng câu từng chữ của Tần Giang Nguyên đều được biểu đạt rất rõ ràng, tóm lại đổ hết tất cả mọi tội lỗi lên đầu Nam Nhã, còn mình vô tội trong sạch.
Nam Nhã nghe mãi nghe mãi, bỗng bật cười.
“Thì ra sau lưng anh nói tôi như vậy… tôi lòng dạ rắn độc, muốn đẩy Nam Mẫn vào chỗ chết? Đúng thế, tôi ghen ghét với cô ấy, tôi cũng thực sự chỉ mong cô ta chết đi, nhưng còn anh thì sao, anh vô tội bao nhiêu? Đoạn tin nhắn hẹn chị đi leo núi, chẳng lẽ không phải chính tay anh soạn từng chữ sao? Kế hoạch giết Nam Mẫn, chẳng lẽ không phải là anh nghĩ ra sao? Rõ ràng là anh vì yêu sinh hận, không có được chị ấy bèn muốn hủy hoại! Tần Giang Nguyên anh là một con sói, một con rắn độc!”
Cô ta nói xong bèn đổ người qua, khạc nước bọt với Tần Giang Nguyên.
Cái miệng bị nhét giẻ lau hôi hám mấy ngày, rồi cứ vậy phun nước bọt đầy mặt Tần Giang Nguyên, lập tức, anh ta suýt nữa nôn hết đồ ăn đêm hôm trước ra!
Cãi cọ cả nửa ngày, Nam Mẫn cũng mệt rồi.
“Việc cần nói đều nói hết rồi, vậy chúng tôi về đây”.
Cô cất bước định đi ra ngoài.
Tần Văn Quân quen quát tháo ngạo mạn nhiều năm nay, chưa từng chịu tức giận như vậy, lập tức sầm mặt: “Cháu gái, cháu nói đến thì đến, nói đi thì đi, khó tránh không coi nhà họ Tần ra gì đấy?”
Nam Mẫn quay đầu, nhún vai: “Chẳng thế thì sao?”
Tần Văn Quân: “…”
…
Dụ Lâm Hải vừa từ phòng của mẹ đi ra, thì gặp ngay Dụ Phạn Âm ở trong sân, Dụ Phạn Âm gọi một tiếng: “Anh cả”.
“Ừm”.
Dụ Lâm Hải nhìn cô ấy đầy vẻ mệt mỏi: “Vừa đi làm về à?”
Dụ Phạn Âm gật đầu: “Chủ nhiệm bảo em chủ trì một cuộc hội nghị quốc tế, em không đủ kinh nghiệm, bị giữ lại ở viện phiên dịch cấp cao xem bài giảng video cả buổi chiều, bây giờ trong đầu đều là tiếng ong ong bô bô”.
Hiện giờ Dụ Phạn Âm làm việc ở viện phiên dịch cấp cao, là một phiên dịch viên.
Nhắc đến hội nghị quốc tế và viện phiên dịch cấp cao, Dụ Lâm Hải nhớ đến một người.
Vừa nghĩ đến thì Dụ Phạn Âm nói: “Đúng rồi anh cả, hôm nay lúc xem video, anh đoán xem em nhìn thấy ai? Em nhìn thấy chị dâu, à không đúng, là chị Nam!”
Dụ Phạn Âm tỏ vẻ mặt đầy sùng bái: “Chị ấy đã từng là cố vấn phiên dịch đặc biệt của viện phiên dịch cấp cao, từng chủ trì hơn một trăm cuộc họp hội nghị quốc tế lớn nhỏ, hơn nữa còn đến hơn mười loại ngôn ngữ, em cũng sững người! Còn tưởng nhận nhầm người cơ.
Sao anh không nói với bọn em chị ấy biết nhiều ngôn ngữ các nước, còn là phiên dịch viên?”
Dụ Lâm Hải cười khổ.
Anh có thể nói anh cũng mới biết mấy ngày trước không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...