Lý Vân cũng một thân áo blouse trắng, vừa cùng Nam Mẫn rảo bước về phía khu phòng bệnh đặc biệt, vừa dặn đi dặn lại: “Tâm trạng của bệnh nhân không ổn định lắm, em nhớ chú ý thái độ và lựa lời một chút, đừng động vào thần kinh mẫn cảm của anh ta”.
“Vâng”, có loại bệnh nhân nào mà Nam Mẫn chưa gặp qua, ngay cả Dụ Lâm Hải khó hầu hạ như vậy cô cũng đã hầu hạ qua, còn sợ phải ứng phó không nổi người khác sao?
Khi tới trước cửa phòng bệnh, từ xa đã thấy một cô gái ốm yếu mảnh mai ngồi trên băng ghế không biết đang nghĩ gì như mất hồn.
Mãi cho đến khi Lý Vân gọi một tiếng ‘cô Lâm’, cô ấy mới định thần lại.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt vô cùng trong sáng xinh đẹp, dáng vẻ giống như hươu sao, đôi mắt to tròn ngấn nước, nhút nhát mà lanh lợi như chưa từng trải sự đời.
“Bác sĩ Lý”, cô gái khẽ đáp, trong giọng nói không giấu được sự nghẹn ngào, nhưng khóe miệng vẫn cố vẽ lên nét cười.
Cô không đứng dậy chỉ đưa mắt nhìn về phía Nam Mẫn, hỏi với giọng điệu nghi hoặc: “Đây chính là vị bác sĩ Grace vô cùng tài giỏi mà anh nói đó sao?”
“Đúng vậy, đây chính là bác sĩ Grace sẽ phẫu thuật cho Thẩm Nham”.
Lý Vân giới thiệu với cô.
Cô gái lúc này mới đứng dậy đưa tay về phía Nam Mẫn: “Bác sĩ Grace, bạn trai Thẩm Nham của tôi xin trông cậy cả vào cô”.
Thái độ của cô ấy đúng mực, chỉ là trong đôi mắt xẹt qua một tia hy vọng cùng khẩn cầu.
Nam Mẫn bắt tay cô, lạnh nhạt nói: “Phẫu thuật giao cho tôi, nhưng dù ca phẫu thuật suôn sẻ tới đâu thì cũng cần một quá trình phục hồi lâu dài, đó mới là chìa khóa giúp anh ta có thể đứng dậy được lên nữa hay không, mong các cô có thể chuẩn bị tâm lý trước”.
“Tôi hiểu, tôi đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với tất cả”.
“Tôi tin anh ấy sẽ đứng được lên, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp anh ấy đứng lên, bất luận sau này anh ấy có thể bước thẳng đứng lên hay không, tôi cũng sẽ đồng hành cùng anh ấy”.
Nam Mẫn trong giây lát bị ánh sáng kiên quyết mà bình tĩnh trong mắt cô gái này đâm vào lòng.
Không biết vì sao cô lại nhìn thấy bóng dáng của bản thân từ trên người cô ấy.
Trên đường đến đây, Lý Vân cũng đã kể sơ qua cho cô biết Thẩm Nham có một người bạn gái là con gái của một gia đình giàu có và đã yêu anh ta rất nhiều năm.
Ngay cả khi anh ta trở thành điệp viên ngầm sống chết không rõ, cô ấy cũng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm anh ta, cuối cùng không dễ dàng gì mới được tìm thấy nhưng lại bị thương nặng, cách bại liệt chỉ còn nửa bước chân.
Nhà họ Lâm chỉ có một cô con gái quý giá này làm sao có thể đồng ý cho họ ở bên nhau đây? Lâm Lộc lại bất chấp tất cả, thà từ bỏ gia tài bạc triệu cũng không chút do dự chăm sóc cho người thương.
“Ở một khía cạnh nào đó, cô gái này thực sự rất giống em, anh cũng vì nhìn thấy bóng dáng của em trong cô ấy mới để tâm tới ca bệnh này, cũng không tiếc mời em ra tay”.
Lý Vân khẽ than: “Điều anh càng hy vọng chính là Lâm Lộc sẽ không giẫm lên vết xe đổ của em, một tấm chân tình hy sinh không vụ lợi từ đầu tới cuối người nhưng người bị thương tổn vẫn là bản thân”.
……
Đẩy ra cánh cửa phòng bệnh, Nam Mẫn không ngờ bên trong còn có bạn của bệnh nhân, càng không nghĩ tới bạn của Thẩm Nham chính là hai mặt hàng này.
Không chỉ cô Phó Vực càng ngỡ ngàng không kém.
Anh ta khoanh chân ngồi trên chiếc ghế bên giường và đang cùng chiến hữu cũ của mình huyên thuyên, cửa bỗng nhiên bị đẩy mở, anh ta theo phản xạ ngoảnh đầu nhìn lại liền chạm phải gương mặt vừa quen thuộc vừa xinh đẹp của Nam Mẫn.
Sự xuất hiện của cô ở đây đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng choáng váng nhất chính là trên người cô còn đang khoác ÁO BLOUSE TRẮNG!
Đó không phải là thứ chỉ bác sĩ mới được mặc hay sao?
“Nam Mẫn?”
Phó Vực đứng phắt dậy, đôi mắt hoa đào trợn tròn: “Sao em lại ở đây? Còn mặc như thế? Hóa trang à? Cosplay sao?”
Cosplay cái đầu anh.
Nam Mẫn lười để ý tới anh ta, cô hoàn toàn coi Phó Vực, còn có Dụ Lâm Hải ở bên cạnh thành không khí mà đi thẳng đến chỗ bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, cầm lên bệnh án, theo thường lệ hỏi: “Thẩm Nham, đúng không?”
Thẩm Nham ‘ừm’ một tiếng.
“Tôi là bác sĩ phẫu thuật chính cho ca phẫu thuật hôm nay, anh cứ việc thả lỏng, không cần căng thẳng”.
Thái độ của Nam Mẫn khá ôn hòa nói ra câu này.
Thẩm Nham gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Grace”.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn đang mặc áo blouse trắng, tựa như trở lại ba năm trước, anh nằm trên bàn mổ, ngẩn ngơ nhìn một bóng người bận rộn bên cạnh.
Tất cả như không có gì thay đổi, nhưng mọi thứ lại đều đã đổi thay.
Phó Vực không nghĩ ngợi nhiều như anh, trong đầu anh ta lúc này đã trở nên trống rỗng, chỉ có một giọng nói không ngừng vang lên bên tai: Bác sĩ Grace, bác sĩ Grace, bác sĩ Grace…
Cuối cùng cổ họng bị kẹt cứng của anh ta cũng lấy lại âm sắc, gần như rống lên: “Em chính là bác sĩ Grace sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...