Lão viện trưởng Văn vừa nghe thấy Nam Mẫn, nhất thời cảm thấy không kiêu ngạo được nữa, ông ta thầm chửi tên học trò ngốc cả đời làm ra chuyện thất đức như vậy, kết cục còn hại người làm sư phụ như ông ta bị mắng theo.
“Được, không phải là tiền thôi sao, tôi nói với Hải, bảo nó chia cho nhỏ Mẫn nhiều hơn một chút, coi như là phí phụng dưỡng”.
Giọng nói ông ta ôn tồn, nào ngờ Nam Tam Tài nghe xong liền bùng nổ.
“Phí phụng dưỡng cái mả cha nhà ông.
Cháu gái tôi có tôi nuôi, cần gì phải để học trò của ông nuôi? Thứ tôi muốn cậu ta đền là phí tổn thất tinh thần!”
Lão viện trưởng Văn cảm thấy lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi, đầu ong ong: “Được rồi được rồi, đừng hét nữa, không biết mình mới chạy một vòng từ quỷ môn quan về à? Phí tổn thất tinh thần hả, được, tôi bảo nó đền!”
Lại ầm ĩ hồi lâu mới cúp máy.
Mắng hai lão già không đáng tin này xong, Nam Tam Tài mới cảm thấy luồng lửa giận nín nhịn ở lồng ngực cuối cùng đã tản bớt ra ngoài, ông ấy trả điện thoại cho y tá, cười híp mắt dặn dò…
“Đừng nói với nhỏ Mẫn nhé”.
Lúc nhận được điện thoại của y tá, Nam Mẫn đang trên đường đến sân bay, bay chuyến buổi tối đến thành phố Bạch.
Nghe báo cáo của y tá xong, Nam Mẫn đáp lại: “Biết rồi”.
Điện thoại vừa tắt, cô chỉ cảm thấy trái tim ấm áp, môi cũng nhếch lên: “Ông cụ này…”
Cùng lúc đó, bên Dụ Lâm Hải lần lượt nhận được điện thoại của ông cụ Dụ và lão viện trưởng Văn gọi tới, mắng chửi anh hai trận.
Phó Vực lắng nghe ở bên cạnh, cười trên sự đau khổ của người khác.
Khi anh cúp máy, Phó Vực vô cùng thèm đòn cười đểu nói: “Lại bị mắng hả? Cậu có phát hiện ra không, từ sau khi cậu và Nam Mẫn ly hôn, khuôn mặt này không hiểu sao liền trở nên đáng ghét, đi đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ, cứ ba ngày lại bị hai bên mắng, người nhà họ Nam mắng cậu, người nhà họ Dụ cũng mắng.
Chậc chậc chậc, phải dùng một chữ thảm ấy chứ? Nam Mẫn vượng phu là thật, sau khi ly hôn rõ ràng cậu bị rớt xuống sườn núi cũng là thật”.
“Cậu có thể im miệng không?”, Dụ Lâm Hải lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng thật đáng ghét”.
Phó Vực không để ý đến suy nghĩ của anh, cười bỉ ổi: “Cậu ghét tôi cũng không sao, Nam Mẫn thích tôi là được”.
Dụ Lâm Hải chẳng buồn để ý đến anh ta, Hà Chiếu đến gõ cửa: “Tổng giám đốc Dụ, xe đã chuẩn bị xong, anh và cậu Phó có thể lên đường”.
Phó Vực xách túi đen đi ra ngoài, giống như người không xương dựa vào người Dụ Lâm Hải, lúc chờ thang máy, trong một giây liền trở nên sầu muộn.
“Tôi thật sự không biết khi đến thành phố Bạch gặp được lão Thẩm thì sẽ thế nào đây, nghe nói cậu ta bị thương khá nặng, khả năng cao liệt nửa người, cũng không biết có thể khôi phục được hay không?”
Nói xong lại than thở một tiếng giống như hát kịch: “Aiz, chiến hữu thân ái của tôi ơi, cậu chịu khổ rồi!”
Dụ Lâm Hải trầm giọng nói: “Mưu sự tại nhân”.
Phó Vực hiếm thấy nghiêm túc liền gật đầu, đi vào thang máy, lại hứng thú bừng bừng: “Aiz đúng rồi, tôi hỏi thăm được lần này bác sĩ làm phẫu thuật cho lão Thẩm là bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho cậu!”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lóe sáng, anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
“Vậy chắc chắn không có vấn đề! Năm đó cậu bị thương nặng như vậy, qua bàn tay vàng của bác sĩ Grace, bây giờ không phải sống rất sung sướng sao? Lão Thẩm chắc chắn không sao đâu!”
Phó Vực lập tức trở nên có lòng tin, lòng tràn đầy tò mò: “Không biết bác sĩ Grace trông như thế nào nhỉ, nghe nói là một bác sĩ nữ trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, mong đợi quá ~”
“…”
Vẻ mặt Dụ Lâm Hải u ám không rõ, liếc mắt nhìn anh ta: “Nhớ đeo kính, tránh nhìn không rõ”.
“Yên tâm đi”.
Phó Vực nhướn cặp mắt hoa đào lên: “Thị lực của tôi là 5.
2, chắc chắn sẽ nhìn thấy rõ ràng!”
“Ừ, Goodluck!”
Dụ Lâm Hải đáp trả lại anh ta lời chúc phúc thành khẩn.
“…”
Mắt phải Phó Vực nhướn lên, không biết vì sao đột nhiên lại có một loại dự cảm không tốt.
Từ thành phố Nam đến thành phố Bạch cần bay mất hai tiếng đồng hồ.
Nam Mẫn ngủ một giấc trên máy bay, mọi người đều biết bác sĩ Grace trước khi làm phẫu thuật cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không ai dám quấy rầy.
Lúc máy bay hạ cánh đã là đêm khuya.
Nam Mẫn dẫn theo đội ngũ chữa bệnh đi ra sân bay, cơn buồn ngủ vẫn chưa hết, mặt đầy mệt mỏi, đi một bước ngáp một cái, bước đi như mèo, trông vô cùng lười biếng.
Lý Vân đã đợi cô ở cửa ra từ lâu, nhìn từ xa thấy cô em gái đang lảo đảo đi về phía bên này, anh ta không nhịn được liền quay video, gửi vào trong nhóm ‘Trời đất bao la em gái nhỏ là lớn nhất’…
Anh tứ: “Nhìn mấy bước chân của Tiểu Lục này, trông có giống Triệu Tứ trong ‘Tình yêu nông thôn’ không?”
Anh nhỏ: “Ha ha ha ha ha, không thể nói là giống, chỉ có thể nói là giống như như đúc!”
Anh ba: “Mèo hoang nhỏ mới tỉnh ngủ liền biến thành mèo lười à?”
Anh hai: “Cười chết mất! Anh đã xem lại những ba lần rồi đó!”
Anh cả: “Đáng yêu”.
“…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...