“Không cần, chúng tôi ngồi đây là được rồi”.
Phó Vực cắn hạt dưa, chân bắt chéo, mặt bình tĩnh thoải mái: “Tôi sống đến từng này tuổi, tham gia nhiều bữa tiệc như vậy rồi, mà đây là lần đầu ngồi ở bàn dưới thế này đấy, cũng thoải mái lắm.
Đúng không Lâm Hải?”
Dụ Lâm Hải: “Ừ”.
Tần Văn Quân cúi đầu khom lưng cả nửa ngày, thiếu điều quỳ lạy bọn họ.
Khách khứa nhìn thấy thế đều đoán xem cái bàn trong góc đó có nhân vật lớn đến mức nào mà chủ tịch Tần phải xuống nước nịnh nọt, cầu xin như thế.
Này thì phân với cả chia cho lắm vào, lần này ăn phải quả đắng rồi, đáng đời.
MC buổi lễ lên sân khấu, tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, âm nhạc cũng vang lên ngay sau đó, cô dâu và chú rể cũng rực rỡ dưới ánh đèn.
Tần Giang Nguyên mặc bộ tây trang màu trắng, mặt người dạ thú, Nam Nhã thì khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, mặt tươi cười, tỏa sáng, trông rất giống một đôi trời đất tạo nên.
Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, mà thản nhiên đảo mắt qua lễ đường, tìm ông nội, lại không thấy bóng dáng ông ấy đâu.
Khi cô định chuyển tầm mắt về, thì chợt phát hiện ở cửa dẫn vào cánh gà, ngay vách tường đó có một bóng người màu xám, trong tay còn cầm tẩu thuốc, ngồi đó nghe với dáng vẻ chán muốn chết, cảm thấy không có gì thú vị bèn đứng dậy rời đi.
Nam Mẫn đột ngột đứng dậy, chạy theo bóng lưng màu xám đó.
Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía đó, chuyện gì vậy?
Nam Mẫn chạy tới hậu trường cũng không thấy bóng người.
Mi tâm nhíu lại thật chặt.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng đó, cùng với tẩu thuốc không rời tay, đó đều là đặc điểm nhận diện của ông nội, cô sẽ không nhận nhầm.
Ông cụ đến đây thật, nhưng hôn lễ còn chưa kết thúc mà sao lại đi rồi?
Cũng không tới gặp cô, đúng là.
Dụ Lâm Hải đuổi theo, tới chỗ cánh gà thì khựng lại một chút, vẻ mặt thoáng giật mình, anh lại nhìn thấy vẻ mặt ấm ức như một đứa trẻ trên mặt Nam Mẫn.
Hếch mũi nhăn mặt, môi cũng hơi mím lại… Chuyện gì thế này?
“Sao thế? Cậu nhìn thấy ma hả?”
Phó Vực theo sát phía sau, há miệng gào to, bị Dụ Lâm Hải dùng ánh mắt cảnh cáo làm cho câm miệng, cũng phát hiện ra cảm xúc của Nam Mẫn có gì đó không đúng.
Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, đứng yên tại chỗ buồn bực nửa ngày, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, bóng người đó vẫn không xuất hiện, không quay trở về.
“Tổng giám đốc Nam!”
Cố Hoành vội vã chạy vào hậu trường, nhìn Dụ Lâm Hải và Phó Vực đứng đó như hai thần giữ cửa thì hoảng sợ, hít một hơi thật mạnh rồi mới đi về phía Nam Mẫn.
Anh ta nhỏ giọng báo: “Đúng là ông cụ có trở về, ghé qua quê nhà ở Hàng Trang một chuyến rồi nhận thiệp mời cưới và tới thành phố Nam.
Nam Mẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Tôi bảo anh theo dõi thật cẩn thận cơ mà?”
“Thật lòng xin lỗi tổng giám đốc Nam, lần này là lỗi của tôi”.
Cố Hoành cúi đầu xin lỗi, cẩn thận giải thích: “Mấy hôm điều tra được hành tung của ông cụ thì cô đang ở thành phố Thanh, khi về đến thành phố Nam thì suýt gặp phải nguy hiểm, tôi bận quá nên quên cử người đi liên lạc với ông ấy”.
Mặt Nam Mẫn hết sức nghiêm trọng: “Tiền thưởng của quý này anh đừng lấy nữa”.
“Rõ…”, Cố Hoành đau thấu tâm can, nhưng đây quả thật là lỗi của anh ta, nên không dám giải thích, bao biện thêm gì.
Nam Mẫn mà đã trở mặt thì lập tức trở nên vô tình: “Ông nội vừa xuất hiện, cử người đi tìm ông đi.
Tôi cho anh thời gian một ngày, không tìm ra thì tiền thưởng cuối năm nay anh không cần phải lấy nữa”.
Cố Hoành: “Rõ!”
Dụ Lâm Hải và Phó Vực nghe hết từ đầu đến cuối cũng không biết rốt cuộc là tại sao.
Nam Mẫn vừa mới đi thì Phó Vực đã ngăn Cố Hoành lại: “Ông cụ nào? Là ông nội của Nam Mẫn hả?”
“Xin lỗi hai vị, đây là chuyện nhà tổng giám đốc Nam, tôi không tiện trả lời”.
Cố Hoành không dám chần chừ, vội vàng cử người của mình đi tìm.
Phó Vực không hiểu mô tê gì, đoán: “Chắc là ông nội Nam Mẫn, bố Nam Ninh bách và Nam Ninh Trúc.
Ông cụ vẫn còn sống à, sao trước đó không nghe ai nói thế nhỉ?”
Dụ Lâm Hải nhíu mày: “Không biết nói lời nào đàng hoàng thì ngậm chặt cái miệng lại”.
“…”
Nhìn theo bóng lưng Dụ Lâm Hải, Phó Vực căm giận nói: “Nam Mẫn mắng tôi thì cũng được đi, cậu lấy tư cách gì để nói tôi như vậy…”
Trở về lễ đường thì hôn lễ đã được tiến hành đến giai đoạn ngọt ngào nhất, chiếu những bức ảnh của cô dâu chú rể trước kia.
Không biết tập tục tổ chức hôn lễ này bắt đầu từ khi nào, nhưng nói đơn giản thì nó là kéo hai người vốn cách nhau rất xa vào chung một chỗ, nói cho hay là “duyên phận”.
Cái này thì Nam Mẫn cũng không xa lạ gì mấy, Dụ Lâm Hải thì lại tổn thương sâu sắc, nhìn thấy những bức ảnh hiện lên trên màn hình, anh lại nghĩ tới những gì từng diễn ra trong hôn lễ đó.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...