Dụ Lâm Hải đột nhiên lên tiếng, giống như sét đánh xuống mặt đất, mọi người đều ngẩn người, Nam Mẫn lại cau mày.
Tư Triết quay đầu qua nhìn anh rể cũ.
“Năm nay tôi hai mươi tuổi”.
Mới hai mươi.
“Nhỏ vậy à”, Dụ Lâm Hải nhìn sang Nam Mẫn một cái, Nam Mẫn nhìn thẳng ánh mắt của anh, không biết tại sao lại có cảm giác chế giễu “bò gặm cỏ non” từ trong ánh nhìn đó.
Nam Mẫn chỉ cảm thấy khí huyết sôi sục, đang định nổi khùng với anh, thì nghe thấy Tư Triết rất bình tĩnh nói: “Cũng tạm, có lẽ là chú hơi già”.
“…”
Nam Mẫn không nhịn được buồn cười, chẳng phải thế à, một người đàn ông già ba mươi tuổi rồi.
Dụ Lâm Hải không nổi giận, chỉ thản nhiên nói: “Cậu gọi tôi là chú, thì cậu không thể gọi người bên cạnh cậu là chị, phải đổi thành thím.
Nếu không, chẳng phải tôi vô tình lợi dụng cô ấy à?”
Nam Mẫn hình như không có lo lắng và suy nghĩ này, quay đầu không hề phòng bị gọi: “Chú”.
Dụ Lâm Hải: “…”
Anh không dám tin nhìn Nam Mẫn, cảm thấy đúng là hoang đường, tức cười nói: “Em gọi tôi là gì.
”
“Chú”.
Cả đời này Nam Mẫn gọi chú cũng chưa từng chân thành như vậy, nhìn Dụ Lâm Hải với đôi mắt vô tội, nói từ tận đáy lòng: “Anh già quá rồi”.
“…”, Dụ Lâm Hải chỉ cảm thấy tim như bị đâm, hình như anh cũng chỉ lớn hơn cô sáu tuổi.
Có già đến thế không?
Tư Triết nhìn Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Người nào xấu xí mới gọi là thím hoặc dì, chị trông xinh đẹp thế này, mãi mãi là thiếu nữ”.
Nghe đi, đây mới là lời con người nói!
Nam Mẫn vỗ nhẹ đầu của Tư Triết, cười nói: “Ngoan”.
Đôi mắt Dụ Lâm Hải tối lại, chỉ cảm thấy ngọn lửa không tên nơi lồng ngực vút lên tận đầu, ánh mắt như lưỡi dao lướt nhìn Nam Mẫn vỗ đầu cậu ta, hận không thể cạo hết tóc của cậu ta, đưa cậu ta đến Thiếu Lâm Tự, làm tiểu hòa thượng!
Cố Hoành và Hà Chiếu run sợ ngồi phía sau, cúi đầu cầm di động giả bộ đang làm việc, không dám ngẩng đầu.
Chiến trường thảm khốc gì thế này?
Muốn xuống xe…
Trong xe yên tĩnh một lát.
Dụ Lâm Hải mím đôi môi mỏng, tiếp tục hỏi Tư Triết: “Còn đi học à?”
“Ừm, đại học năm thứ hai”.
“Ở thành phố Nam à?”
“Đúng”.
“Trường đại học nào?”
“Đại học S”.
“Ồ”.
Dụ Lâm Hải không hỏi nữa, trong xe lại yên tĩnh mấy phút.
Sau đó, anh lại hỏi, thái độ hơi lơ đãng: “Cậu tên là gì?”
Tư Triết cũng hơi ngập ngừng, đôi mắt trong veo toát lên vẻ lạnh băng nhìn sang Dụ Lâm Hải, âm sắc hơi lạnh: “Tư Triết, triết trong triết học”.
Dụ Lâm Hải suy nghĩ cái tên này một lúc, suy đoán cậu ta có quan hệ với Tư Đạc.
“Trong nhà có những ai?”
Lần này không đợi Tư Triết trả lời, Nam mẫn không nhịn được nữa, lạnh lùng liếc anh một cái: “Anh xong chưa hả? Điều tra hộ khẩu à?”
Ánh mắt thâm sâu đen xì của Dụ Lâm Hải xuyên qua Tư Triết nhìn khuôn mặt của Nam Mẫn, đôi mắt thanh lạnh thêm chút dịu dàng, giật khóe miệng: “Chẳng phải đang nói chuyện với trẻ con à”.
“Trẻ con nhà tôi không có hứng nói chuyện với anh”.
Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, không vui: “Hoặc là im miệng, hoặc là xuống xe”.
Vậy là Dụ Lâm Hải im miệng.
Rất nhanh đã đến sân bay, hai chiếc máy bay cá nhân đậu ở bãi đất trống rộng lớn, Dụ Lâm Hải vốn muốn ngồi máy bay của Nam Mẫn, nhưng lần này Nam Mẫn không cho anh cơ hội, kéo Tư Triết nhanh chóng lên máy bay, đóng cửa khoang.
Nhìn cửa khoang đóng chặt, Dụ Lâm Hải đứng tại chỗ, hứng gió lạnh của sân bay, chỉ cảm thấy hơi chóng mặt.
Hà Chiếu ở bên cạnh nhìn ông chủ nhà mình, cảm thấy anh vô cùng giống như vợ bé chịu ấm ức thời phong kiến.
“Tổng giám đốc Dụ, có một câu, tôi không biết có nên nói không”.
Dụ Lâm Hải tỏ vẻ mặt lạnh nhạt: “Vậy thì đừng nói”.
Lời không nên nói, dùng mũi nghĩ cũng biết không phải là lời tốt đẹp gì.
Hà Chiếu sờ mũi, vừa nãy anh ta hơi hấp tấp, lúc này chỉ cảm thấy may mắn, anh ta mà nói ra lời này thì có thể không được lên máy bay, trực tiếp bị gửi đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt rồi.
Bởi vì anh ta định nói là: Chó liếm, thông thường sẽ không có kết quả tốt.
Chó liếm: Hết mực lấy lòng/ dỗ ngọt người khác (kiểu có thể bỏ đi giới hạn của bản thân.
)
Máy bay cất cánh thuận lợi, dường như có cảm giác bỏ hết tất cả mọi ồn ào xô bồ phía sau, Nam Mẫn chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô điều chỉnh ghế ngồi, mệt mỏi ngả lưng.
Nhiệt độ trong khoang máy bay hơi thấp, cô đang định xin nhân viên phục vụ một cái chăn, Tư Triết vừa đi từ phòng vệ sinh ra đã xách về một cái chăn: “Chị đắp đi, đừng để bị cảm”.
“Cảm ơn”, Nam Mẫn ngồi dậy định cầm lấy, Tư Triết nói: “Để em”.
Cậu ta cúi lưng đắp chăn cho cô, cất giọng thanh thanh hỏi: “Chị à, chị muốn ngủ một giấc không?”
“Hơi buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ lắm”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...