“Một cái bình nát thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền?”
Quyền Dạ Khiên quả thực khó tin, có từng này tiền anh ta đã mua được mấy cây súng tiểu liên rồi, mấy thứ đồ đó không phải ngầu hơn nhiều thứ đồ này sao?
“Tiểu Lục, đây là đồ cổ triều đại nào vậy, sao anh nhìn giống như tráng men vậy?”
Bạch Lộc Dư không hiểu liền hỏi, về mặt đồ cổ anh ta cũng có thể xem như là gà mờ, nhìn không ra nên vẫn phải hỏi chuyên gia Nam Mẫn.
Nam Mẫn nhàn nhạt giới thiệu cho bọn họ: “Đây không phải là tráng men, mà là sứ ngũ sắc, hoàn thiện từ thời nhà Minh, loại đồ sứ ngũ sắc này chắc là có từ thời kỳ Hồng Vũ Đế, rất trân quý, tác phẩm truyền đời không nhiều đâu”.
Nói đến đây, cô liền có chút bệnh nghề nghiệp, tiến lên lật đồ sứ, giảng giải cho bọn họ.
“Xu hướng dùng màu sắc trong chế tạo đồ gốm thời nhà Nguyên là Thanh Hoa, mà thời kỳ Hồng Vũ Đế, sứ ngũ sắc chiếm ưu thế, cũng mở ra thời kỳ huy hoàng của sứ ngũ sắc, hình vẽ long văn và vân văn đều tô màu đỏ…”
Nam Mẫn khoe chữ giảng giải hồi lâu, mấy ông anh nghe mà lơ mơ, đầu óc mơ hồ.
Về mặt hát nhảy bọn họ còn có thể cười nhạo em gái, nhưng về mặt đồ cổ đồ ngọc thì cô là bậc thầy trong chuyên gia, trước mặt cô bọn họ hoàn toàn là học sinh tiểu học, chỉ có ngồi nghe giảng.
“Được rồi được rồi em gái, đến đây là được rồi, nói tiếp các anh ngất đấy, biết nó là đồ cổ thời Minh là được”.
Bạch Thất mở miệng đúng lúc cắt đứt lời phổ cập kiến thức của Nam Mẫn, chậc lưỡi nói: “Không ngờ Dụ Lâm Hải lại tặng em món quà quan trọng như vậy, lần trước còn cướp cái bát tráng men của em, trong mấy tháng ngắn ngủi đã tiến bộ không ít”.
“Anh ta dám cướp đồ của em?”
Trên mặt Lý Vân hiện lên một đám mây đen, lại mắng một câu: “Trai thẳng khô khan ngu si”.
Hạ Thâm phía Nam Mẫn: “Anh ta mang đồ giao cho em rồi đi luôn à? Có nói gì không?”
Con ngươi Nam Mẫn yên tĩnh: “Nói mỗi ‘Sinh nhật vui vẻ’, không nói gì nữa”.
“Đưa đồ sứ nát thì có gì tốt, tên khốn đó khiến Tiểu Lục bị uất ức nhiều năm như vậy, chỉ một cái bình mà muốn xóa bỏ, không có cửa đâu!”
Quyền Dạ Khiên tiến lên nhặt cái bình: “Để anh ném nó đi, mắt không thấy tim không đau”.
Anh ta nắm chặt miệng bình, xách ngược lên, đột nhiên có một thứ đồ rơi ta từ miệng bình, thuận theo cánh tay Quyền Dạ Khiên rơi xuống đất.
“Cái gì rơi ra ngoài thế?”
Bạch Lộc Dư tiến lên một bước nhặt đồ lên, đưa cho Nam Mẫn, nhìn về phía cổ cô, kinh ngạc nói: “Ơ? Đây là sợi dây chuyền? Sao giống y hệt cái đeo trên cổ em thế?”
Cùng là một sợi dây chuyền mặt cười, màu sợi dây đậm hơn một chút, nhưng hình mặt cười dường như giống y đúc!
Nam Mẫn mím môi: “…”
Đụng hàng?
Thời đại nào rồi, cái này cũng có thể đụng được, đúng là đủ cả.
Bạch Lộc Dư giao dây chuyền vào tay Nam Mẫn, đột nhiên cuộn tròn ngón tay, kinh hãi nói: “Sao trên sợi dây chuyền này có cả máu?”
Mẫn nhíu mày, nắm chặt sợi dây chuyền, đầu ngón tay cũng dính chút máu.
Tư Triết đỡ Đinh Danh Dương vẫn chưa hoàn hồn ngồi xuống ghế.
Nam Mẫn nhìn về phía tay Tư Triết phủ đầy vết máu, sợi dây chuyền mặt cười trên cổ cô là Tư Triết tự tay làm, chẳng lẽ chiếc trên tay cũng là Dụ Lâm Hải tự làm?
…
Mưa rơi lớn dần, con đường phía trước mơ hồ.
Dụ Lâm Hải ngồi góc tối phía sau, đôi mắt giống như bị tắm mưa vậy, trong vắt gợn sóng, dính chút hơi lạnh của nước mưa ngày hè, con ngươi ôn hòa như ngọc thạch trong suốt sáng ngời.
Vừa nhắm mắt, trong đầu không khống chế hiện lên hình ảnh Nam Mẫn trong bộ đồ cổ trang, êm dịu tao nhã, vừa giống với dáng vẻ ba năm trước khi cô đến bên cạnh anh, lại vừa hoàn toàn khác nhau.
Thật ra thì cũng không phải cô đã thay đổi, chỉ là ba năm qua cô chỉ thể hiện vẻ mặt ôn nhu trước mặt anh, giấu đi vẻ mặt sắc bén ngang ngược kia.
Còn bây giờ cô đã hoàn toàn giấu đi vẻ mặt ôn nhu, để lộ ra vẻ sắc bén.
Bên tai là tiếng lải nhải không ngừng của Hà Chiếu…
“Tổng giám đốc Dụ, anh gặp tổng giám đốc Nam, đã nói chuyện được với cô ấy chưa?”
“Vất vả lắm mới vào được, sao nhanh như vậy đã đi ra rồi? Cũng không nói được mấy câu, lãng phí quá”.
“Lần này chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với đầu bếp Đinh, hay là quay về tôi chuẩn bị một phần quà tạ lỗi với ông ấy? Tôi thấy ông ấy bị dọa cũng không nhẹ đâu, còn tưởng rằng chúng ta muốn bắt cóc ông ấy cơ…”
Dụ Lâm Hải “ừ” một tiếng: “Cứ vậy mà làm đi”.
Hà Chiếu nghiêng đầu, tiếp tục hỏi: “Anh bảo tôi xin sứ ngũ sắc từ viện bảo tàng, chính là hung hăng cắt vào thịt lão viện trưởng Văn, quả thật khiến ông ta khóc một dòng sông.
Tổng giám đốc Nam cô ấy có biết giá trị của món đồ sứ kia bao nhiêu tiền không?”
Anh ta đau lòng, rất sợ Nam Mẫn không biết nhìn hàng: “Sứ ngũ sắc này còn nhiều tiền hơn nhiều so với bốn cái bát nhỏ tráng men ngày trước…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...