Một lát sau, Nam Mẫn đi ra từ phòng thay đổ, cô đã đổi sang hí phục.
Thời khắc cô bước ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cô, trên mặt Hạ Thâm là vẻ vui mừng bất ngờ trong dự liệu, Lý Vân và Bạch Lộc Dư cũng ngạc nhiên.
Tư Triết lại mang đồ ăn lên, tầm mắt một lần nữa đặt trên người Nam Mẫn.
Bên tai là tiếng thán phục không dứt của nhân viên nhà hàng: “Đẹp quá…”
Nam Mẫn thướt tha đi đến, hí phục trên người cô không phải trang phục chính kịch truyền thống, mà mang theo chút sắc tố hiện đại, được gọi đùa là trang phục công chúa “Váy đuôi cá”.
Cô giáo Cố Phương một trong tam bảo của Nam Tinh, vốn dĩ xuất thân từ thợ may, là một nhà nghệ thuật tương đối tiên phong.
Bộ phim truyền hình “Công chúa Linh Tê” năm đó do chính bà ấy thiết kế trang phục đạo cụ, dung hợp sắc tố nghệ thuật hiện đại và cổ điển, năm đó cũng là bà phá vỡ thẩm mỹ nhất định, dẫn đến tranh cãi trên diện rộng.
Búi tóc của Nam Mẫn còn đang cài trâm phượng, búi sau đầu, bả vai xinh đẹp được che lúc ẩn lúc hiện qua một lớp lụa mỏng, phía dưới xương quai xanh là chiếc váy làm từ kim tuyến, dưới ánh sáng chiếu xuống liền chợt lóe, vẻ đẹp cổ điển và vẻ đẹp hiện đại kết hợp hoàn mỹ, làm tô điểm tư thái và dung mạo đẹp như tiên, khiến người ta nhìn không dời mắt.
Quyền Dạ Khiên đội mưa chạy vào cửa, nhìn thấy cảnh này liền giật mình: “Xin lỗi đi nhầm cửa”.
Đi vào “vèo” một cái, lại đi ra “vèo” một cái.
Không đúng, đâu có đi nhầm.
Quyền Dạ Khiên ngẩng đầu nhìn bốn chữ “Nhà hàng Thực Vị” rất lớn, chắn chắn mình không đi nhầm.
Anh ta lại đi vào, mọi người nhìn thấy liền bật cười.
Lý Vân đi qua ôm anh ta: “Anh hai, đã lâu không gặp, sao anh lại trở nên ngu đi rồi?”
“Tiểu tử thúi, nói cái gì đấy, em mới ngu!”
Ngoại trừ cô em gái ra thì cậu em trai nào anh ta cũng không nuông chiều, lúc này anh ta giơ tay lên hung hăng gõ mạnh vào đầu Lý Vân, không thèm quan tâm Lý Vân đang đau đến nhe răng, anh ta trợn tròn mắt nhìn Nam Mẫn, nói bằng giọng Đông Bắc.
“Tiểu Lục, em sao thế.
Đây là xuyên không một chuyến về cổ đại, rồi lại xuyên về?”
Nam Mẫn hết nói nổi liếc nhìn anh hai: “Nếu em có bản lĩnh xuyên không thì tốt rồi.
Đây là hí phục anh ba làm cho em.
Sao hả, đẹp không?”
Cô xoay tại chỗ một vòng, váy theo gió nâng lên, giống như mỹ nhân ngư đang khiêu vũ, hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Chờ sau khi Nam Mẫn quay xong, Quyền Dạ Khiên lấy ra từ trong túi một cái nỏ xinh xắn, giao vào tay Nam Mẫn, mặt đầy trịnh trọng.
“Xem ra món quà anh chuẩn bị cho em hôm nay rất hợp với tình cảnh, Tiểu Lục, chờ qua bên kia rồi, nhất định phải cầm theo cái nỏ, bảo vệ thật tốt bản thân, đồ chơi này ở thời cổ đại còn có tác dụng hơn so với súng đấy”.
Nam Mẫn nhìn cây nỏ trong tay: “…” Khóe miệng khẽ giật.
Rốt cuộc là đám anh trai gì đây?
Mẹ ơi, mau dẫn các anh của con đi đi!
Mặc dù quà Quyền Dạ Khiên chuẩn bị có vài phần xuyên không, nhưng Nam Mẫn cũng không phải hoàn toàn không chấp nhận.
Bởi vì anh hai từ nhỏ chính là fan công cụ, hồi Nam Mẫn năm tuổi, bàn tay nhỏ mới vừa nắm vững được một vài thứ, trong tiệc sinh nhật của cô, Quyền Dạ Khiên đã nhét vào tay cô một khẩu súng.
Bầu không khí lúc đó đột nhiên yên tĩnh.
Hai mươi năm sau, Quyền Dạ Khiên vẫn không hề thay đổi, còn tặng Nam Mẫn một thứ công cụ lạnh, nhưng nhìn chung vẫn tiến bộ hơn nhiều so với tặng súng ngày trước.
“Em cũng đừng xem thường cái nỏ này, nhìn không khác gì cây cung, nhưng uy lực không thua gì súng lục”.
Quyền Dạ Khiên giảng giải cho Nam Mẫn cách sử dụng thế nào: “Ấn ở đây, nếu em muốn đùa dai thì cứ nhét tăm vào trong chỗ lõm; nếu ai chọc em tức giận hoặc bắt nạt em, em cũng có thể đặt kim vào trong, đâm xuyên thịt ba chỉ năm xentimet cũng không thành vấn đề”.
Hai anh em đang biểu diễn, các anh em khác lần lượt né tránh, làm biểu cảm cảnh cáo “đừng động vào ông đây”.
Nguyên lý chế tạo của những công cụ lạnh này cũng không khác nhau lắm, dạy một chút là Nam Mẫn biết, tiện tay cầm một cái tăm từ trên bàn đặt vào trong chỗ lõm, ngắm chuẩn chai nước uống cạnh tường, mở chốt, một tiếng bắn “bựt” vang lên.
Thân bình nước bị đâm xuyên, nước nhỏ giọt tí tách chảy xuống.
Ba người Hạ Thâm, Lý Vân và Bạch Lộc Dư rối rít lùi lại một bước, kinh nghiệm trải qua vô số đau thương đã nói cho bọn họ biết, cách hai anh em nguy hiểm này xa một chút, tính mạng là quan trọng.
“Thế nào, không tệ lắm đúng không?”, Quyền Dạ Khiên mặt đầy đắc ý.
Nam Mẫn thu nỏ, đặt trong lòng bàn tay nghịch một chút, xinh xắn tinh xảo, thuận lợi mang theo, cô hài lòng gật đầu: “Rất tốt, em thích lắm.
Cảm ơn anh hai!”
“Khách khí rồi”.
Quyền Dạ Khiên liền nhếch môi cười, nhìn một bàn bày biện các món ăn ngon, ánh mắt sáng rực: “Đây đều là em làm? Bao giờ khai tiệc thế, đói chết mất!”
Nam Mẫn cất nỏ, nói: “Bây giờ có thể khai tiệc được rồi, còn canh sắp lên”.
Nói xong, Tư Triết liền bưng canh lên.
“Chị, có thể khai tiệc được chưa?”
Nam Mẫn gật đầu: “Được rồi”.
Tư Triết nhìn dây chuyền hình mặt cười trên cổ Nam Mẫn, cậu ta cười trong veo: “OK, vậy em mang bánh ngọt qua”.
Lý Vân ngước mắt nhìn Tư Triết rồi hỏi Nam Mẫn: “Vừa rồi anh đã muốn hỏi em rồi, thằng nhóc đẹp trai này là ai thế, sao cứ lúc thì gọi bằng chị, lúc lại là thái sư thúc”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...