Nam Mẫn cũng không nhịn được mỉm cười.
Phó Vực vòng qua bàn tròn đi thẳng đến chỗ Nam Mẫn, còn đặc biệt tự giác bảo nhân viên phục vụ lấy thêm một chiếc ghế và một bộ bát đũa: “Tiệc mừng công, tại sao không gọi tôi?”
Nam Mẫn ung dung liếc anh ta một cái: “Tại sao phải gọi anh?”
“Chẳng phải chúng ta là bạn tốt à?”, Phó Vực nói như đó là điều đương nhiên, khuôn mặt còn thể hiện vẻ ấm ức và lên án kiểu “tôi coi em là bạn, em lại chỉ bàn lợi ích với tôi”.
Nam Mẫn biết người này mặt dày, càng đáp lại anh ta, anh ta lại càng được thể lấn tới, nên không thèm để ý anh ta nữa.
Phó Vực là kẻ tham ăn điển hình, vừa ngồi đã bắt đầu ăn, gắp một con tôm nõn nhai mấy miếng, nói: “Không phải là tay nghề của em, cũng không phải tay nghề của sư phụ Đinh, nhưng mùi vị rất ngon, lại thuê đầu bếp mới à?”
“Cái miệng thật biết kén ăn”, Nam Mẫn liếc nhẹ anh ta một cái.
Phó Vực là kẻ cho chút ánh mặt trời thì tỏa nắng, lập tức nhe răng cười nói: “Đúng thế!”
Lại gắp một miếng sợi khô nấu, cau mày, uống nước: “Nhưng món sợi khô nấu này không được ngon lắm, hơi khét…”
“Anh ăn thì ăn, đã ăn uống miễn phí còn kén chọn như vậy”.
Nam Mẫn có thể không biết món này làm chưa được ngon sao, cô đã trả về cho Tư Triết làm lại rồi, chỉ là đệ tử của nhà mình thì mình phê bình đã đành, không đến lượt người khác bình phẩm.
Phó Vực chê bỏ đặt món sợi khô nấu sang một bên, vừa đẩy sang bên, thì một đĩa sợi khô nấu vừa ra lò đã được đặt trước mặt anh ta.
Anh ta ngẩn người, ngước mắt, thì đối diện với đôi mắt lạnh lùng, bắn ra tia lạnh ngắt.
Tư Triết bưng đĩa sợi khô nấu làm hỏng đi, đặt đĩa vừa làm xong trước mặt Phó Vực, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Nam Mẫn, khuôn mặt thanh lạnh bỗng nở nụ cười ngoan ngoãn: “Chị, chị nếm thử xem thế nào?”
Phó Vực nhìn chằm chằm Tư Triết: Tên nhóc thối này mọc ở đâu ra, biết trở mặt là thế nào?
Tư Triết chen vào giữa Nam Mẫn và Phó Vực, đứng bên cạnh Nam Mẫn, đợi cô chỉ dạy.
Phó Vực hơi quay người, đối thẳng với cái mông rất cong của Tư Triết: “…”
Tên nhóc cứng đầu mọc ở đâu ra?
Sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?
Nam Mẫn gắp một miếng sợi khô nấu, nhai cẩn thận, vẻ mặt bình thản.
Tư Triết không khỏi có chút căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào?”
Nam Mẫn không nói ngon, cũng không nói không ngon, chỉ cầm ly nước uống một ngụm, hỏi cậu ta: “Lần này tốt hơn lần trước, tại sao?”
Dường như đang hỏi, thực chất là đang kiểm tra.
Tư Triết nói: “Em nghĩ, có lẽ là bỏ muối hơi sớm”.
Nam Mẫn lại hỏi: “Tại sao lần này không vội cho muối?”Truyện
“Vì trong món ăn có thịt hun khói, còn thêm canh tôm nõn và thịt hun khói, cho nên cho muối vào sớm, rất dễ bị mặn.
Hơn nữa em cảm thấy canh mà không có màu sắc thì hơi nhạt nhẽo, bèn cho thêm ít xì dầu”.
Tư Triết vừa dứt lời, Phó Vực ở một bên không nhịn được nói: “Vậy thì đúng rồi, tôi đã nói sao trông bát canh có vẻ đậm như vậy chứ.
Cậu cho thêm xì dầu, thì biến thành màu vàng, màu vàng này trong nấu ăn gọi là màu vàng kho”.
Anh ta thể hiện xong, dựa người vào lưng ghế, giống như bạn nhỏ mầm non muốn được khen ngợi, trưng cầu ý kiến của Nam Mẫn.
“Mẫn Mẫn, tôi nói đúng chứ?”
Người này thật phiền phức.
Tư Triết thản nhiên dịch chuyển chân, lại che luôn mặt Phó Vực.
Phó Vực: “…”
Tên nhóc này cố ý thì phải?
Nam Mẫn không để ý đến Phó Vực, lại cầm đũa thử một miếng, nuốt xong mới nói với Tư Triết: “Cho muối vào sớm, thì sợi khô càng dễ bị nát.
Lần này vừa ngon, có tiến bộ”.
Tư Triết cười rạng rỡ: “Đều là chị chỉ dạy có tâm”.
Nam Mẫn cười, lại nghiêm mặt: “Đừng vội vui mừng, tôm này được trần qua nước phải không?”
Tư Triết căng thẳng trong lòng: “Đúng, đúng thế”.
“Nhớ kỹ, đã trần qua nước, cho tôm ra thì đừng động vào nó, động vào sẽ rớt tương”.
Khi Nam Mẫn chỉ dạy thường rất nghiêm khắc, ngay cả bếp trưởng cấp đại sư tiệc nhà nước như Đinh Danh Dương cũng sợ, càng đừng nói Tư Triết non nớt, nghiêm chỉnh đáp “vâng” một tiếng.
Rồi lại bổ sung một câu: “Em nhớ rồi, chị”.
Trẻ ngoan luôn được người khác yêu quý.
Nam Mẫn bèn chỉ dạy cậu ta một câu: “Lúc nấu sợi khô, nhất định phải chú ý quá trình đun sợi khô, đun hai lần, tuyệt đối đừng dội nước vào nó, lúc dội nước nó sẽ dính lại với nhau.
Cô lại gắp sợi khô lên, dạy cậu ta tỉ mỉ: “Cậu xem sợi khô này, cái gì gọi là ‘cá không rời được nước, nước không xa được cá’, bất kể trần hay là đun, đều không thiếu được nước”.
Tư Triết gật đầu như giã tỏi.
Ẩm thực Giang Tô không dễ làm là bởi, lúc uống canh, cảm giác khẩu vị hơi nặng, nhưng ăn món này lại cảm thấy rất thích hợp, thơm ngon.
Cho nên cậu phải dám cho muối, dám cho gia vị”.
Nam Mẫn đưa món ăn cho mọi người cùng thưởng thức, dặn dò Tư Triết: “Tối mai tôi đến, cậu làm lại món này cho tôi ăn”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...