Tối hôm đó Hạ Uyển Đình bị Thẩm Trì dày vò đến ngất lên ngất xuống.
Thậm chí khi cô đã mệt lả đi thì con người ấy cũng nhất quyết không buông tha, bàn tay anh mặc sức hoành hành khám phá cơ thể cô, hàm răng nanh thi thoảng lướt qua da thịt khiến cô rùng mình.
Hạ Uyển Đình uể oải nằm trên giường, mí mắt cô nặng trĩu chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức.
"Anh có thể đừng cắn em không? Anh là c.h.ó đấy à?"
"Ừm!" Thẩm Trì không để ý đến thái độ cằn nhằn của cô, anh vẫn miệt mài gặm cắn cần cổ cô không biết chán, "Gâu!"
"..."
Ăn nói xà lơ, Hạ Uyển Đình thật sự phục anh rồi!
"Đừng nghịch nữa, ngày mai anh không phải đến bệnh viện hay sao?"
"Không đến!"
Vốn đi ngày mai anh có ca trực nhưng không hiểu sao dạo gần đây Hạ Uyển Đình thường không khỏe trong người.
Cô không ăn được mấy, nhiều khi hơi ngửi thấy mùi dầu mỡ đã nhăn mặt khó chịu.
Vì thế anh mới xin viện trưởng để người khác thay ca, anh muốn nghỉ một ngày chăm sóc cô.
"Không đến?" Hạ Uyển Đình bật người ngồi dậy, cơn buồn ngủ cũng lập tức tiêu tan.
Chẳng phải anh nói dạo gần đây ở bệnh viện rất nhiều việc hay sao, hôm nay đột nhiên lại rảnh rỗi thế?
"Ừm…" Thẩm Trì khẽ nói, bàn tay khẽ vuốt từ vòng eo thon nhỏ của cô đi lên, "Ở nhà 'chơi' với em!"
Hạ Uyển Đình khẽ rùng mình lập tức chui rúc vào chăn.
Vừa nãy đã làm ba lần rồi, anh không mệt nhưng cái eo của cô chắc chắn không chịu nổi.
Từ góc nhìn của Thẩm Trì chỉ thấy cô lộ ra đôi mắt đen láy khẽ trừng anh, vốn dĩ Thẩm Trì chỉ muốn trêu chọc cô, anh rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Uyển Đình khi tức giận.
"Không phải em nói muốn đi ngủ sao? Còn thức nữa anh không ngại để em thức tới sáng luôn đâu!"
Hạ Uyển Đình sợ hãi vội nhắm tịt mắt lại, cô đã được kinh qua sức mạnh của người đàn ông này.
Câu nói để cô thức tới sáng chắc chắn không phải là nói suông.
Thẩm Trì hài lòng nhìn cô nằm gọn trên giường chuẩn bị ngủ, bản thân cũng lập tức nằm xuống kéo cô vào sát người mình.
Anh vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, đặt cô nằm lên ngực mình, mùi sữa tắm nhàn nhạt toả ra từ người cô khiến anh thấy dễ chịu.
Sáng hôm sau Thẩm Trì bị đánh thức bởi tiếng nôn ói của cô, anh vội vã chạy vào nhà tắm, trên người áo ngủ còn chưa kịp thay ra.
Anh chết sững khi thấy Hạ Uyển Đình nằm gục người trên bồn rửa mặt, sắc mặt cô tái nhợt không còn một giọt máu, mái tóc dài tán loạn hai bên vai.
"Em sao vậy Đình Đình?" Thẩm Trì ngay lập tức giúp cô lau rửa, xong xuôi anh nhanh chóng ôm lấy cô đặt lên giường.
"Em không biết… em khó chịu lắm." Hạ Uyển Đình mệt mỏi thở hắt ra, cả người cô không còn chút sức lực nào.
Thẩm Trì giúp cô khám sơ qua nhưng không phát hiện triệu chứng nào đáng ngờ, trước kia anh muốn làm bác sĩ cũng vì cô, nhưng bây giờ nhìn cô yếu ớt nằm gục trong ngực mình nhất thời cảm giác được sự bất lực.
"Anh đưa em đến bệnh viện!"
Hạ Uyển Đình đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, cô để mặc Thẩm Trì đưa mình ra xe, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Hạ Uyển Đình nhanh chóng được đẩy vào phòng khám, Thẩm Trì muốn vào cùng cô nhưng lập tức bị y tá mời ra.
Mọi người ở bệnh viện đều ái ngại nhìn anh, ai cũng biết hai người là vợ chồng, anh còn là bác sĩ nổi tiếng ở khoa ngoại.
Thể nhưng theo nguyên tắc anh vẫn không được theo vào.
Khi ánh đèn phòng khám vừa tắt, Thẩm Trì không đợi được nữa lập tức chạy vọt vào.
Anh không để ý bên cạnh còn có người khác đi thẳng đến chỗ Hạ Uyển Đình.
"Em không sao chứ? Bác sĩ đã nói gì với em? Rốt cuộc là bị sao vậy?" Thẩm Trì sốt sắng nắm lấy tay cô.
Hạ Uyển Đình nhìn Thẩm Trì lo lắng không thôi, đột nhiên cô rất muốn trêu chọc anh, ai bảo tối qua anh dày vò cô ác liệt như vậy làm gì.
Nghĩ vậy Hạ Uyển Đình tức thì cúi người xuống ôm bụng, mặt nhăn mày nhó tựa vào ngực anh.
Dáng vẻ này của Hạ Uyển Đình lập tức doạ sợ Thẩm Trì, anh càng siết chặt tay hơn như muốn hoà nhập hai làm một.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Ngoan, nói anh nghe được không?"
Bấy giờ Hạ Uyển Đình mới tinh nghịch hôn chụt một cái vào mặt anh, cầm tay anh đặt lên bụng mình.
"Chúc mừng ngài Thẩm, anh được lên chức ba rồi!"
Tin vui này đến quá đột ngột khiến Thẩm Trì không tin vào tai mình, anh sờ vùng bụng phẳng lì của cô, cảm nhận nhịp sống của mỹ sinh linh bé bỏng.
"Em có thai? Từ bao giờ vậy?"
"Mới được mấy tuần thôi, thai còn nhỏ lắm, chính em cũng không biết gì!"
Từ sau lần sảy thai trước kinh nguyệt Hạ Uyển Đình luôn thất thường, chính vì vậy lần này cô cũng không để ý.
Không ngờ cô thật sự có thai rồi?
"Vậy triệu chứng vừa nãy của em là gì? Nếu chỉ là ốm nghén bình thường cũng không đến mức như vậy?"
Nhắc tới vấn đề này Hạ Uyển Đình lại trừng mắt với anh: "Còn không phải tại anh sao?"
Cũng tại anh mà vừa nãy cô bị bác sĩ giáo huấn cho một trận.
"Khụ….
hai người gần đây có sinh hoạt vợ chồng không vậy?" Bác sĩ khám cho cô bấy giờ mới lên tiếng giải vây cho Thẩm Trì.
Nghe vậy Thẩm Trì lập tức biết nguyên nhân tại sao, cô mới có thai, tối qua hai người lại vận động kịch liệt, khó trách hôm nay lại xảy ra chuyện này.
"Bác sĩ Thẩm à!" Vị bác sĩ già khẽ vỗ vai anh lắc đầu, "Tôi biết hai người mới kết hôn, tuổi trẻ khí thịnh, nhưng giai đoạn ba tháng đầu thai kỳ tuyệt đối không được xảy ra sau sót, càng không thể vận động mạnh.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...