Tối đó, Hạ Uyển Đình sửa soạn thật kỹ.
Cô vì sợ làm mất nhã hứng của Cố Thần mà cố gắng trang điểm khác so với mọi ngày.
Bộ váy trắng đơn giản, đôi hoa tai phỉ thúy hồng, trang điểm tự nhiên nhất có thể.
Hạ Uyển Đình ngắm nhìn mình trong gương, cô nở nụ cười lấy tinh thần rồi bước xuống nhà.
Cố Thần đang dựa người ngoài cửa, thấy cô ra thì cau mày, khó chịu: "Cô ngủ trên đấy à? Làm cái gì lâu vậy?"
Hạ Uyển Đình thấy Cố Thần vẫn chờ mình thì vui vẻ mỉm cười: "Em xin lỗi, chúng ta đi thôi."
Hạ Uyển Đình vươn tay ra muốn khoác tay hắn, lâu lắm rồi hai người mới xuất hiện cùng nhau như thế này, trong lòng cô không khỏi nhen nhóm một chút hy vọng.
Cố Thần liếc thấy động tác đó liền thẳng thẳng thừng gạt tay cô ra, hắn bước vào xe hất cằm ra hiệu: "Cô ngồi trên, đừng có động vào tôi."
"Vâng."
Hạ Uyển Đình cũng rất thức thời, cô kéo dây an toàn, liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu.
Người này là chồng cô, hiện tại đang gần trong gang tấc nhưng lại rất khó chạm vào.
Xe chạy một lúc lâu mới đến một biệt thự hoa lệ, Cố Thần xuống xe cũng không để ý đến cô một mình bước vào.
Phải vất vả lắm Hạ Uyển Đình mới có thể vác theo chiếc váy trên đôi giày cao gót đuổi kịp hắn.
Hôm nay cha nuôi cô tổ chức tiệc mừng năm mươi, mẹ nuôi cô cũng báo tin em gái Hạ Uyển Lâm trở về từ nước ngoài.
Đã gần hai năm cô chưa gặp lại người em này, trong lòng khó tránh khỏi vui mừng.
Hạ Uyển Đình theo sau Cố Thần bước vào.
Hôm nay còn có đối tác của Hạ gia, bạn bè từ nước ngoài của Hạ Uyển Lâm, cô đứng giữa những người ưu tú hoàn toàn cảm giác được sự lạc lõng.
Cô hồi hộp nhìn về phía Cố Thần: "Chúng ta lên chào cha mẹ trước được không anh?"
Cố Thần như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, ném cho cô một ánh mắt lạnh nhạt.
"Không thấy tôi đang xã giao sao? Phụ nữ các người cũng thật nhiều chuyện."
Người đàn ông bên cạnh Cố Thần thấy cô liền hướng hắn hỏi, nụ cười không che giấu sự cợt nhả: "Cố thiếu, vị này là…?"
Hạ Uyển Đình nhìn Cố Thần trông đợi câu trả lời của hắn, nhưng ngược lại với sự chờ đợi của cô, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi cười lớn.
"Trần tổng cứ đùa, tôi không quen người này, tình cờ vừa nãy chạm mặt, tôi cho cô ta quá giang một chút."
"Vậy sao, haha…"
Hạ Uyển Đình nhìn hai người trước mặt vừa cười vừa nói mà tim bất giác đau lòng.
Cô đưa tay lên lau nước mắt rồi chạy thật nhanh khỏi nơi đó, không muốn bản thân tiếp tục bị đem ra làm trò cười.
Hạ Uyển Đình cứ chạy mãi, cô không biết bản thân đã chạy bao lâu, cho đến khi vô tình va phải một người đàn ông ở lối ra vào.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý."
Đang lúc Hạ Uyển Đình cảm thấy hoảng loạn thì một đôi bàn tay đưa ra trước mặt cô, cô ngơ ngác không biết nên làm thế nào, nhưng nghĩ đến phải giữ thể diện cho Cố Thần, cô lại im lặng từ chối sự lịch thiệp của người trước mặt.
"Cô không sao chứ?"
Người trước mặt đứng ngược ánh đèn khiến cô không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn đầy nam tính, hơi thở nóng rực, mạnh mẽ phả vào trong không khí.
"Tôi không sao, ngại quá va phải anh còn khiến anh lo lắng cho tôi."
"Cần tôi giúp gì không?"
Hạ Uyển Đình cảm thấy nghi hoặc vì sự tử tế quá mức kỳ lạ của anh ta, cô mỉm cười uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn anh nhưng không cần đâu, chồng tôi còn đang chờ, tôi xin phép ra chỗ anh ấy."
Người kia nghe thấy vậy khẽ nghiến răng, giọng nói đanh lại cứng ngắc: "Nếu tôi nhìn không nhầm, vừa nãy anh ta còn cùng người khác lấy cô ra làm trò vui."
Hạ Uyển Đình bị người khác phát giác khẽ run lên, cô mỉm cười tự giễu nhưng vẫn cố nặn ra vẻ bình thản.
"Anh ấy là chồng hợp pháp của tôi, tôi trên danh nghĩa vẫn là vợ anh ấy.
Tôi nghĩ chuyện này anh nên quản và cũng không thể quản." Cô quay người cúi đầu nói với anh ta, "Cảm ơn vị tiên sinh này có ý tốt, nhưng tôi không thể nhận được."
Cô nói xong liền ngay lập tức rời đi không quay đầu lại.
Cô giờ đã là vợ người khác, với anh một chút cũng không còn quan hệ.
Anh xuất hiện chỉ làm xáo trộn cuộc sống của cô.
Ở một góc tối, người đàn ông anh tuấn, gương mặt góc cạnh, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng cứ nhìn mãi về phía cô cho tới khi khuất dạng.
Ít ai biết rằng, người đàn ông đấy đã phải kìm nén thế nào khi chứng kiến người khác nhục mạ cô, mà hắn lại hoàn toàn không có tư cách.
Thẩm Trì đứng đấy một lúc lâu cho tới khi có người tiến lại, anh dập tắt điếu thuốc, nói nhỏ với người bên cạnh điều gì đó rồi cũng lập tức rời đi.
Anh trở về quá muộn, nhưng nếu sự xuất hiện của anh khiến cô không vui, anh chấp thuận mãi mãi đứng đằng sau, âm thầm bảo hộ cô một đời tốt đẹp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...