Mà bác phát hiện, tên nhóc kia được dạy dỗ rất tốt, nó tự mình ăn, cũng không ầm ĩ, cả ngày mở to đôi nhãn tình, cơ thể cũng không động đậy, nên không cần lo lắng nó có thể rơi xuống giường hay không.
“Cảm ơn bác.” Lạc Tuyết khom lưng, sau đó mới đi ra ngoài, cô đã không còn cảm giác đau đớn, có lẽ là vô cảm rồi.
Nhưng mà, cô tự vực tinh thần dậy, cô vẫn tiếp tục công việc đó, cho dù thân thể cho cô có ô uế, cô vẫn phải sống sót, vì con của cô mà.
Cô nhặt một chiếc bình trên mặt đất, sau đó tự tay bỏ vào túi rác, không sợ bẩn, cũng không sợ mệt, chỉ cần kiếm tiền là được.
Buổi tối, cô mở cửa, liếc thấy thằng nhóc bên trong, Đường Mặc Vũ vừa nhìn thấy cô, ánh mắt như sáng rực lên, tuy nhiên không nói một lời.
Nhưng, so với không tiếng động của bác Lưu thì Lạc Tuyết càng yên tĩnh hơn.
“ Tiểu Vũ, mẹ đã về.” Lạc Tuyết đi tới, ôm lấy Đường Mặc Vũ trên giường, hai tay nựng má Đường Mặc Vũ vào mặt cô, nhẹ nhàng cọ cọ,không nên đau lòng, Lạc Tuyết, còn có Tiểu Vũ của mày nữa mà.
“ Mẹ có con là đủ rồi.” Lạc Tuyết ôm chặt Đường Mặc Vũ, cô không hối hận, vĩnh viễn cũng không, nhưng Đường Mặc Vũ cảm giác trên mặt anh xuất hiện vài giọt nước mắt lạnh lẽo.
Một giọt lại một giọt.
Chỉ có điều, cô vẫn đang cười, một mực vẫn cười.
“ Tiểu Vũ, con đã lớn rồi.” Lạc Tuyết đặt Đường Mặc Vũ ở trên giường, sau đó ngồi xổm trên mặt đất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó : “ Khi mẹ nhặt con về, con mới có tí xíu, giờ con đã lớn như vậy rồi đó.” Cô đem mặt mình dán tại trên giường, làn môi hơi hơi trắng giương cao.
“ Mẹ đang chờ con, chờ con lớn lên mỗi ngày.” Cô nhẹ nhàng động đậy lông mi, một đôi tay nho nhỏ kề sát mắt cô, mẹ chỉ ngủ một lúc thôi, một lúc là được rồi…
Lạc Tuyết nhắm chặt ngón tay, chậm rãi đóng mắt lại, nhưng không có nhìn thấy khuôn mặt Đường Mặc Vũ đang đau lòng.
Đường Mặc Vũ tựa vào cạnh cô, dùng bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cô, anh hận mình không thể trở lại bộ dáng cũ, thật sự rất hận, vì sao, anh không còn là Đường Mặc Vũ nữa, mọi lời an ủi cô đều không thể nói ra, chỉ có thể nhìn cô cười gượng mỗi ngày, ngày càng gầy đi, anh vẫn cho bản thân không làm gì không được, nhưng bây giờ anh biết rõ, những kẻ vô dụng gồm có anh ở trong.
Trong thời gian yên tĩnh, chỉ có hai người họ là đủ rồi, đủ lắm rồi. Tay anh vẫn đặt trên người Đường Mặc Vũ, như là bảo vệ cô, cho dù anh vĩnh viễn ở cái bộ dạng này, hiện tại anh chỉ muốn ở cùng một chỗ với Lạc Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...