Lạc Tuyết từ trong phòng bếp đi ra , trong tay bưng một cái bát: “ Nào , bé yêu , ăn nào.” Cô ôm Đường Mặc Vũ trong lòng, Đường Mặc Vũ có chút không thoải mái giật giật thân mình , anh rõ ràng cảm giác được đôi ngực mềm mại của cô gái này. Bình thường đàn bà nào may mắn lắm mới được ôm anh , đều là muốn cùng anh lên giường. Mà con nhóc nhặt rác này, nói thật í , dù mắt anh có mù cũng không có muốn đụng đến cô ta. Anh vừa nghĩ vừa ăn cháo, chẳng có vị gì cả , khó ăn cực .Nhưng thôi , vì mạng sống trước mắt, mà lần đầu tiên anh biết, mạng sống con người đúng là yếu ớt, tựa như bọt sóng trong biển lớn, lúc nào cũng có khả năng biến mất. Cho nên anh càng muốn quý trọng mạng sống không dễ gì có được này. .
Cho nên , anh sẽ ăn , mặc kệ khó ăn cỡ nào , anh nhất định phải ăn.
“Bé yêu , chúng ta ra ngoài nha ” Lạc Tuyết đứng lên, đưa tay lấy một một nước đổ vào trong chén . Sau đó uống một ngụm , Đường Mặc Vũ ngẩng đầu theo dõi cô , hơi hơi nheo lại hai mắt mình, anh còn tưởng rằng cô cho anh ăn mấy thứ này, mà bản thân cô thì lại ăn ngon này nọ . Xem ra không phải, cái cô gái này nghèo kiếp xác , làm gì có cái gì ngon mà ăn. Nói như vậy, cô đêm qua cũng là ăn giống anh. . Bỗng nhiên , trong lòng anh có chút khó chịu , hình như có chút đau nhói trong lòng. Cuộc sống của cô nhất định rất khổ cực, có lẽ so với tưởng tượng của anh còn khổ hơn.
Lạc Tuyết buông cái bát xuống, đem bé sơ sinh trên giường bế dậy. Rồi buộc vào trên lưng, “Cục cưng, thực xin lỗi, chị không thể để một mình em ở lại chỗ này, chúng ta về nhà nhanh thôi .” Lạc Tuyết nâng lên hai mắt, nhìn ra bên ngoài, cô muốn đi ra ngoài.
“Lạc Tuyết, sau lưng con đeo cái gì vậy?” Một người phụ nữ lấm lem dầu mỡ đi ra , thoạt nhìn cũng thuộc tầng lớp như cô, nhưng bà ta tuổi lớn một ít, may là tứ chi đầy đủ vẹn toàn , không giống Lạc Tuyết , tuổi còn trẻ , tàn tật , cũng chỉ có thể chọn một công việc mà chẳng ai muốn làm, nhặt rác.
“Là một đứa trẻ, Bác Lưu, con nhặt được . ” Lạc Tuyết cười với bác Lưu , vươn tay vỗ nhẹ Đường Mặc Vũ trên lưng mình, mà Đường Mặc Vũ chính là chán chường nhắm hai mắt lại, đối với chuyện này không có tí hứng thú nào. Hơn nữa , anh đã biết tên cô gái này
Lạc Tuyết, cái tên rất êm tai, người và tên chẳng giống nhau chút nào.
“Nhặt ? Đưa bác nhìn xem, ” Bác Lưu hơi ngạc nhiên , bà nhìn Đường Mặc Vũ yên lặng dựa trên bờ vai Lạc Tuyết.
“Ôi trời. . Lạc Tuyết. ” Bác Lưu không khỏi vỗ ngực : “Lạc Tuyết , đứa nhỏ này xấu như vậy, con nhặt nó làm cái gì? Con xem một mình con , con còn nuôi không nổi, còn muốn nuôi một đứa trẻ sao? Nhanh chút đem bỏ nó đi.” Bác Lưu có chút ghét bỏ nhìn Đường Mặc Vũ , miệng nói liên hồi , nước miếng không ngừng phun trên mặt Lạc Tuyết.
Đường Mặc Vũ đột nhiên trừng mắt liếc nhìn Bác Lưu một cái, ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người. Mụ già đáng chết, bà ta dám nói thêm một chữ xấu nữa xem . Trong mắt mọi người , anh luôn là đại biểu cho hoàn mỹ, cho tới bây giờ chưa ai nói qua anh xấu , không hiểu sao từ khi mang bộ dáng này , tất cả những người gặp qua anh , đều nói anh xấu , mà dù anh có xấu thật đi chăng nữa thì cũng liên quan gì đến bà ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...