Vợ chồng nhà giàu plastic

Không chỉ có không nhắc đến với Tư Nhất Văn, Chu Nhân còn chưa bao giờ kể khổ về những chuyện mình từng gặp lúc huấn luyện. Cô cảm thấy đây là lựa chọn của mình, không cần phải trút giận lên bất cứ một ai.
 
Bị đau quá không thể nhịn được, thì Chu Nhân cũng chỉ lấy khăn đắp lên mặt mình, không cho ai nhìn thấy sự khác lạ của bản thân, không muốn để người nhà lo lắng quá nhiều.
 
Tư Nhất Văn khẽ thở dài một cái: “Vậy có thể nói cho anh biết thế vận hội mùa đông ở New Zealand cũng là chuyện ngoài ý muốn sao?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hotsearch treo cả ngày, Tư Nhất Văn thấy hình ảnh Chu Nhân trong cuộc thi té ngã rồi bò dậy, xem hết lần này tới lần khác.
 
Mỗi lần coi, tim của anh liền nhảy theo, không ở yên một chỗ.
 
Hôm nay khi Chu Nhân nhìn lại hình ảnh đã xảy ra, ngược lại cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn gì.
 
Cô nhẹ nhàng nói với Tư Nhất Văn: “Lần đó hả, do em thật sự rất xúi quẩy. So với tuần trước, eo em bị thương ngoài ý muốn, khiến trong lúc lên sàn đấu phải châm cứu. Không ngờ cuối cùng còn thao tác sai, sơ ý ngã xuống nên bị thương mắt cá chân.”
 
Cho nên mới có sẹo trên mắt cá chân, dấu vết lồi lõm là do lúc phẫu thuật để lại.
 
Giọng nói Tư Nhất Văn ngày càng khàn: “Sau đó thì sao?”
 
“Sau đó trạng thái tâm lý sụp đổ, đó lần đầu tiên em tham gia thế vận hội, vốn nghĩ một kích thành danh, lại thành hù dọa mọi người!” Chu Nhân cười tự giễu: “Không ngờ tới, em không dám tham gia thi đấu lần nữa, bản thân không dám bước qua cửa ải kia trong lòng mình.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nhân hời hợt nói hai câu, làm rõ những chuyện của năm đó.
 
Có thể đây là một sự kiện lớn đối với cô, nhìn lại, tất cả lại chỉ như gió thổi mây bay.
 
“Có điều bây giờ xem ra, cuộc sống của em cũng muôn màu muôn vẻ.” Chu Nhân cười: “Em may mắn hơn so với phần lớn người nhiều lắm, sinh ra ở một hoàn cảnh cực tốt, có cả gia đình yêu thương. Sau khi thi đấu sơ suất xong, có thể tùy tiện mua xài tất cả, không cần lo lắng bất kỳ hậu quả gì.”
 
“Em hiện tại cũng không cần lo lắng.” Tư Nhất Văn hôn nhẹ lên má của Chu Nhân một cái: “Tương lai, sẽ có anh cùng em.”

 
Vẻ mặt Chu Nhân dí dỏm: “Em còn tưởng rằng anh muốn ngăn cản em tiếp tục tập luyện.”
 
“Không. Nhưng anh sẽ càng chú ý tới vấn đề an toàn của em.”
 
Vợ chồng hai người ôm nhau nói chuyện được một lúc, Chu Nhân nằm trong lòng cũng dần dần bị cơn buồn ngủ vây tới. Hôm qua cô tập luyện cả ngày, trên đường chỉ nghỉ ngơi được một chút, hiện tại phần lớn có thể nói là mệt mỏi hết lực. Căn bản chưa kịp ăn với tắm, cô đã nằm ngủ trong lòng Tư Nhất Văn. 
 
Dì giúp việc làm xong một bàn đồ ăn nóng, nhưng Tư Nhất Văn không đành lòng làm phiền Chu Nhân nghỉ ngơi, cứ như vậy để cô nằm ngủ trên người mình, thuận tiện tiếp tục giúp cô chườm đá.
 
Chờ Chu Nhân ngủ một giấc tỉnh, đã là chín giờ tối.
 
Toàn bộ bả vai của Tư Nhất Văn đã tê rần.
 
Nhưng anh biết, tất cả đều đáng giá.
 
Trong con đường tương lai của hai người, anh sẽ nắm tay Chu Nhân. Bất kể cô muốn cái gì, chỉ cần trong phạm vi năng lực của bản thân, anh nhất định sẽ làm hết khả năng. Anh sẽ ở bên cạnh cô khi tập luyện, theo chân cô đi thi đấu, mặc kệ thuận cảnh hay nghịch cảnh, anh cũng sẽ không rời khỏi.
 
*
 
Buổi tối dưới sự kiên trì của Tư Nhất Văn, Chu Nhân đến cả cơm tối cũng được đút. Cô bị thương tay phải, đúng là không tiện ăn.
 
Vài món do dì giúp việc nấu đã lạnh, Tư Nhất Văn bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng lần nữa, còn lo Chu Nhân không thích ăn như vậy.
 
Lúc này Chu Nhân rất dễ nói chuyện: “Em không yếu ớt như anh nghĩ đâu!”
 
Nhân tiện còn mèo khen mèo dài đuôi: “Em không chỉ không yếu ớt, hơn nữa còn vô cùng hiểu ý người khác. Tư Nhất Văn, anh cưới được em làm vợ, có phải thấy cuộc sống của bản thân vô cùng hạnh phúc không?”
 
Tâm trạng Tư Nhất Văn u ám cả ngày nhưng bởi vì câu nói này của Chu Nhân mà thay đổi.
 

Đây chính là Chu Nhân, cho dù trên người mình có nhiêu đau đớn, cũng không quên mỉm cười đối với người chung quanh.
 
Thấy Tư Nhất Văn chậm chạp không trả lời, Chu Nhân ép hỏi: “Có đúng không?”
 
“Đúng.” Tư Nhất Văn trả lời, đồng thời gắp một miếng thịt đưa đến bên miệng cô: “Nếm thử coi ngon không.”
 
Nếu như không ngon, anh sẽ nấu lại một phần khác.
 
Chu Nhân cắn môi một cái, hài lòng gật đầu: “Em muốn ăn nữa!”
 
Tư Nhất Văn ôm Chu Nhân vào lòng, đút cho cô từng miếng: “Lại ăn một miếng bông cải xanh đi.”
 
Chu Nhân giống đứa nhỏ ngán ăn cơm: “Hiện tại em muốn ăn đồ ngọt, đồ ngọt làm em hạnh phúc.”
 
Sau khi ăn khuya xong, Chu Nhân tắm tối cũng bdo Tư Nhất Văn giúp đỡ.
 
Hình như anh xem cô thành người không có năng lực gánh vác bản thân, cái này không muốn cô tự làm, cái kia cũng không để cô ra tay. Chu Nhân ở trước mặt Tư Nhất Văn cũng không ngại gì, để bản thân được cưng chiều như đứa nhỏ, khác hoàn toàn với cô khi ở trên sân huấn luyện.
 
Chu Nhân ngồi trên bồn rửa tay nhìn Tư Nhất Văn pha một bồn tắm lớn đầy nước, đung đưa hai chân cười nói: “Nhất Nhất, anh như vậy rất giống như đang làm ba vậy.”
 
“Ba ư?”
 
Chuông cảnh báo của Chu Nhân vang lên: “Em chỉ nói mà thôi, anh cũng đừng tưởng thật.”
 
Có điều Tư Nhất Văn không có sở thích dị kiểu đó, cùng lắm chỉ bảo Chu Nhân kêu một tiếng anh trai mà thôi.
 
Chu Nhân không giải thích được: “Tại sao đàn ông có sở thích lạ vậy? Gọi anh trai sẽ khiến anh thăng thiên tại chỗ sao?”

 
“Cũng không phải.” Tư Nhất Văn nói: “Nhưng mà sẽ thỏa mãn lòng hư vinh.”
 
“Vậy anh thỏa mãn chưa?”
 
Tư Nhất Văn đi tới vỗ nhẹ lên đầu của Chu Nhân: “Hôm nay em tập luyện cực khổ, anh còn chưa đến mức cầm thú như vậy.”
 
Chu Nhân nhỏ giọng hừ nhẹ: “Bình thường anh còn không bằng cầm thú, hiện tại lại giả bộ làm người tốt.”
 
“Cho nên, bây giờ em muốn anh làm cầm thú? Hay là giả bộ làm người tốt?”
 
Chu Nhân đầu hàng: “Vậy anh làm người tốt đi!”
 
Bởi vì cảm giác về nhà đã chợp mắt, chờ đến hơn mười hai giờ khuya mà Chu Nhân vẫn không buồn ngủ chút nào.
 
Cũng bởi vì như vậy, Chu Nhân không bỏ qua trò hay trên mạng.
 
Gần sáng, tin tức cá nhân của Denis bị cư dân mạng đào ra:
 
''Denis, người Mỹ, năm nay bốn mươi tuổi, đạt được hai huy chương vàng trong kỹ năng chơi trượt tuyết tự do nam địa hình chữ U, phá kỷ lục thế giới''
 
Kèm theo là đoạn video sắc nét của thế vận hội Olympic mùa thứ hai, vô cùng đặc sắc. 
 
Người đưa ra tin này là một cư dân mạng có tên “Bắt lấy ánh sáng”
 
Chu Nhân thấy ID này có chút quen mắt, vì vậy mở album trong điện thoại mình, tìm được một ảnh chụp màn hình tin nhắn:
 
''Bắt lấy ánh sáng: Xin chào, có lẽ là tin nhắn riêng này của tôi sẽ chìm trong hàng vạn tin nhắn của bạn, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn trồi lên nói chuyện với bạn. Có thể bạn không biết, tôi đã quan tâm tới bạn từ lâu, khi bạn không phải là vợ người ta, chưa được công chúng biết đến. Tôi đã từng thấy bạn thoải mái trượt tuyết dưới ánh mặt trời, cũng đã từng gặp bạn đau khổ rơi nước mắt khi mất huy chương. Bình thường tôi hay nghĩ, cô gái năm đó trượt tuyết rốt cuộc đã đi đâu? Nhưng lần thứ hai nhìn thấy bạn hài lòng, tôi cũng vì bạn cảm thấy hài lòng. Lần trước tôi đã coi chương trình phát sóng trực tiếp của bạn nhiều lần, ha ha ha thật khó để diễn tả, nhưng tôi thật thích bạn ha ha ha ha.''
 
Ảnh chụp màn hình được giữ từ mấy tháng trước, lúc đó Chu Nhân mới quay chương trình được không bao lâu, lại nhận nhiều sự quan tâm. Trong lúc vô tình cô đọc tin nhắn của cư dân mạng, thấy được cái này.
 
Nhưng thứ khiến Chu Nhân không ngờ tới, cư dân mạng này vậy mà đến hiện tại vẫn chú ý đến cô.
 

Trong nháy mắt, Chu Nhân chân thật cảm nhận được, cô cũng có fan. Đồng thời, cô cũng trở thành một người mang năng lượng tích cực đến cho fan của mình.
 
Sau khi tin tức cá nhân của Denis bị đào ra, rốt cuộc cũng vả mặt được những anh hùng bàn phím đã châm chọc khiêu khích lúc đầu. Có điều anh hùng bàn phím sao có thể thừa nhận sai lầm của mình? Sau khi bị vả mặt xấu hổ thì tức giận quyết làm con rùa đen rút đầu núp đằng sau, chờ cơ hội đông sơn tái khởi.
 
Tất cả bình luận ở Weibo lúc này đều mang thiện ý với Denis:
 
[Không cần để ý tới mấy anh hùng bàn phím này!]
 
[Sau khi xem cuộc thi, tôi biết bạn rất giỏi! Cũng biết bạn gần đây đang ở Trung Quốc, hoan nghênh tới Trung Quốc chơi!]
 
[Đừng phiền lòng.]
 
[Chưa thấy nhân vật khả nghi nào, rút quân! Chúc Denis ở Trung Quốc thật vui vẻ!]
 
[Tôi cũng tới kiểm tra, có bình luận xấu sẽ trả lại gấp đôi.]
 
Một giờ sáng, Denis vẫn đang trả lời cư dân mạng trên Weibo, dùng tiếng Anh viết: [Nói trước, tôi cũng không có bị anh hùng bàn phím ảnh hưởng. Nhưng tôi muốn nói, cư dân mạng bình luận Chu Nhân vô cùng không công bằng, thậm chí có thể nói là rất tệ. Các người hoàn toàn không biết sau lưng vận động tập luyện chịu bao nhiêu đau khổ, Trung Quốc có câu “Trên đài một phút đồng hồ, dưới đài mười năm công sức”. Loại đạo lý đơn giản này còn cần tôi nói sao?]
 
Dưới bài viết còn có cư dân mạng nhiệt tình dịch sang tiếng Trung.
 
Lập tức, Denis đăng đoạn video Chu Nhân tập luyện trong phòng tập ngày hôm nay lên.
 
Đoạn video đã qua cắt nối, chỉnh với tốc độ nhanh hơn, đồng hồ trên vách tường cũng quay nhanh, cùng lúc đó, Chu Nhân đang không ngừng tập luyện. Động tác khô khan đơn điệu, hết lần này đến lần khác, Chu Nhân nho nhỏ cho cư dân mạng thấy được sự kiên trì với nỗ lực của cô, cũng khiến người ta vô cùng ngạc nhiên. Mà Chu Nhân cuối video ngoài ý muốn rơi từ trên cao xuống, chạm đến trái tim mọi người. 
 
[Trời ạ! Không sao chứ!]
 
[Má nó, lần đầu tiên tôi thấy Chu Nhân như vậy, thật bất ngờ.]
 
[Coi video khiến tôi muốn khóc, huấn luyện chắc chắn rất cực khổ.]
 
[Mấy người nói hay lắm, có bản lĩnh thì cũng nhảy thử, tôi chắc chắn sẽ là fan mấy người!]
 
[Mời các anh hùng bàn phím ra xin lỗi, mấy người mở miệng thì hay rồi, nhưng mấy người đã thấy người khác cực khổ tập luyện thế nào sao?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui