Vợ chồng nhà giàu plastic

Chu Nhân không còn lời nào để nói với cái hotsearch của mình, trên mạng yêu ma quỷ quái kiểu gì cũng có, anh hùng bàn phím thì càng không chỗ nào mà không có mặt. Cô vẫn luôn không thèm quan tâm tới mấy cái bình luận của cư dân mạng, dù sao cũng có rất nhiều người não tàn, nếu như mỗi cái cô đều quan tâm, cuối cùng người mệt chết vẫn là mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nếu cư dân mạng kéo người bên cạnh của Chu Nhân vào, thì cô không thể coi như không thấy.
 
Denis làm huấn luyện viên của Chu Nhân, cũng vì cô mới thích tiếng Trung, học tiếng Trung, hiểu biết văn hóa của Trung Quốc. Nhưng anh hùng bàn phím trên mạng đã khiến Denis vô cùng tức giận.
 
Denis rất có tinh thần nghề nghiệp, chưa từng thể hiện cái gì không thoải mái trước mặt Chu Nhân, thậm chí ngay cả một chữ cũng không nói thêm. Nhưng khi Chu Nhân thấy bình luận của cư dân mạng thì không cần phải nói có bao nhiêu tự trách bản thân.
 
Cư dân mạng mỗi ngày đều châm chọc Denis, lại giống như đang vả vào mặt của Chu Nhân.
 
Ngược lại cũng có một số bộ phận cư dân mạng mang ý tốt bình luận vì Denis ở bên dưới, nói anh ấy không cần để ý tới một ít đứa não tàn đó: [Các người phân tích vô cùng rõ ràng hợp lý, vậy có giỏi thì các người làm đi!]
 
Rất nhanh, một trận tranh luận mới lại bắt đầu: [Đã là thời buổi nào rồi, còn nói cái kiểu “Có giỏi thì các người làm đi” này vậy?]
 
Sau khi Chu Nhân biết được hết tất cả, nhanh chóng đi tới bên cạnh Denis an ủi: “Xin lỗi, là em hại anh bị cư dân mạng châm chọc.”
 
Denis bất đắc dĩ cười: “Có cái gì mà xin lỗi? Cũng không phải em làm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Nhân luôn cảm thấy, cư dân mạng Trung Quốc đại diện cho người nhà cô, mà Denis là khách đường xa lặn lội tới, không ngờ khi đến đây lại bị công kích. Điều này khiến cô vô cùng áy náy.
 
Denis cũng rất đau lòng cho Chu Nhân: “Trên thế giới này không có ai là hoàn mỹ, cư dân mạng trắng trợn đồn thổi đoạn video thi đấu sơ xuất năm đó của em, công kích cá nhân, điều này làm anh cảm thấy rất buồn.”
 
Từ đáy lòng Chu Nhân cảm thấy vui mừng: “Cảm ơn anh, Denis.”
 
Denis vỗ vai Chu Nhân: “Chúng ta tiếp tục luyện tập đi.”
 

“Được.”
 
Lần luyện tập kế đó, Denis đặt một thiết bị ghi hình bên cạnh, chuyên dùng để quay lại thời gian làm việc.
 
Cứ luyện tập đi luyện tập lại một bài thì vô cùng nhàm chán, nhưng thân là vận động viên, phải luyện tập giống nhau mỗi ngày.
 
Nhiều năm như vậy, Chu Nhân trong thời gian luyện tập vẫn như trước, chưa bao giờ kêu khổ hay than mệt nửa chữ.
 
Denis làm huấn luyện viên của Chu Nhân, không chỉ ở bên cạnh quan sát, còn từng giờ từng phút sửa chữa động tác, đưa ra và ghi chép lại những ý kiến chuyên môn nhất cho cô.
 
Luyện tập trên sân, trường hợp gì cũng có thể xảy ra.
 
Denis muốn bảo đảm sự an toàn cho Chu Nhân, một tấc cũng không rời.
 
Từng ngày trôi qua, quần áo trên người Chu Nhân hầu như đều không có một ngày khô, tuy cô mặc đồng phục chuyên dùng để huấn luyện không thấm nước. Nhưng mồ hôi ra vẫn bị ướt phải dùng khăn lau mồ hôi, để tiếp tục tập luyện.
 
Lúc Tư Nhất Văn vào bên trong sân, thì Chu Nhân đang tập luyện nhảy từ tấm lò xo lên không, cô mượn chức năng của lò xo để có thể hoàn thành động tác tập luyện trên không. 
 
Đây cũng gần như là lần đầu tiên Tư Nhất Văn thấy cảnh Chu Nhân tập luyện chuyên nghiệp trên sân huấn luyện.
 
Trong quá trình huấn luyện, Chu Nhân mang thái độ nghiêm túc, nét mặt vô cùng chăm chú cùng tập trung mà Tư Nhất Văn chưa từng thấy. Sau gần mười phút tập luyện liên tục, cô mới chú ý tới Tư Nhất Văn đang đứng một bên, cong khóe miệng cười với anh từ xa, thuận tiện dùng khăn mặt lau một chút mồ hôi bên thái dương.
 
Denis hiển nhiên không hài lòng với tiến độ của Chu Nhân hiện tại, nhưng anh ấy cũng không gấp gáp.
 
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Denis đề nghị: “Hôm nay trước mắt tới đây, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
 
Chu Nhân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói với Denis: “Chờ đã, hôm nay đột nhiên em có cảm giác, muốn tập luyện một lần nữa!”
 

Denis gật đầu: “Được!”
 
Cùng lúc đó, Tư Nhất Văn cũng đang lại gần, đi tới bên cạnh Denis.
 
Hai người đàn ông đứng song song với nhau, mặc dù Denis thấp hơn Tư Nhất Văn nửa cái đầu, nhưng đây là sân nhà đối phương, anh ấy tràn đầy lòng tin Chu Nhân có thể tạo ra được một động tác vô cùng xinh đẹp.
 
Ai cũng không ngờ tới, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra ngay sau đó.
 
Chu Nhân nhảy từ trên cao xuống thì bất ngờ lệch ra khỏi quỹ đạo, cả người ngã lên lan can quanh tấm lót. 
 
Denis cùng Tư Nhất Văn gần như đồng thời chạy nhanh tới, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.
 
Chu Nhân đụng trúng lan can rơi vào lại tấm lót, cô nằm co rụt người bên dưới, nhíu mày quơ cánh tay mình, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không ngồi dậy nổi.
 
Tư Nhất Văn không suy nghĩ nhiều trực tiếp nhảy vào tấm lót vọt tới chỗ Chu Nhân, căng thẳng hỏi: “Có sao không?”
 
Denis đứng ở trên giúp đỡ Chu Nhân ra khỏi tấm lót, nét mặt cũng lo lắng.
 
Sau khi Chu Nhân ngồi trên mặt đất, đau đớn quơ cánh tay trái của mình, nhẹ nhàng thở một cái tức giận: “Hoai đau.”
 
Làm sao chỉ hơi đau chứ.
 
Ngã từ bục cao vài mét, có thể đoán được lực tác động vào là bao nhiêu. Trong khoảnh khắc đó, Chu Nhận rơi xuống suýt chút nữa đã ngất đi.
 
Nhưng vẻ mặt Chu Nhân lại như không có chuyện gì: “Em không sao, không cần quá lo lắng.”
 

Một màn này, bị máy ghi hình mà Denis đặt một bên quay lại.
 
Tư Nhất Văn ôm cánh tay của Chu Nhân không nới lỏng, thần sắc lạnh lùng chứa chút băng sương: “Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”
 
Chu Nhân xua tay: “Thật không sao đâu, chỉ đụng một chút thôi.”
 
Denis cũng rất lo lắng, kiên trì nhất định phải đưa Chu Nhân đi bệnh viện kiểm tra.
 
Chu Nhân dưới sự tấn công của hai người đàn ông, không còn cách nào phải tới bệnh viện một chuyến. Thật ra loại bị thương ngoài ý muốn này vô cùng bình thường với Chu Nhân, giống như chuyện bình thường không đáng lo.
 
Vào phòng cấp cứu, chụp X quang, may mắn là không có tổn thương đến xương cốt, chỉ bị thương ngoài da. 
 
Máu bầm và bị sưng là không thể tránh khỏi, cho nên phải kịp thời chườm đá. Đợi hai mươi bốn tiếng sau, lại phải chườm nóng. Bác sĩ viết một vài loại thuốc bôi lưu thông tan máu bầm, căn dặn phải chú ý cẩn thận vết thương.
 
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Chu Nhân cùng Denis mỗi người một ngả.
 
Tư Nhất Văn chuẩn bị cho Denis một căn nhà ba phòng tạm thời trong trung tâm thành phố, giao thông xung quanh vô cùng thuận tiện. Denis thật ra đến nay vẫn chưa kết hôn, một mình ở đâu cũng vô cùng thoải mái.
 
Đây là lần đầu tiên Denis tới Trung Quốc, khác xa so với trong tưởng tượng của anh ấy. Khoảng thời gian trước anh ấy ngồi xe lửa đến Trung Quốc, cảm nhận được vận tốc ba trăm năm mươi ki lô mét trên giờ, bị chinh phục. 
 
Sau khi tạm biệt Denis, Chu Nhân liền cùng Tư Nhất Văn trở về nhà.
 
Về đến nhà thì Tư Nhất Văn càng rảnh rỗi không việc gì làm, lập tức lấy túi chườm đá trong tủ lạnh, đắp thêm một lớp khăn lông lên đó rồi đặt lên cánh tay bị thương kia của Chu Nhân.
 
Anh cau mày, quan sát phản ứng của Chu Nhân, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đau không?”
 
Nét mặt Chu Nhân thoải mái: “Nói không đau là giả nhưng không nghiêm trọng như vậy, em vẫn thấy ổn.”
 
Cô đưa tay chuẩn bị cầm lấy túi chườm đá trên tay của Tư Nhất Văn, nhưng đối phương có chút cố chấp không muốn Chu Nhân làm.
 
“Đưa đây.” Giọng điệu anh nghe không có chút cảm xúc nào.
 

Hình ảnh Chu Nhân ngã từ trên cao xuống một lần lại một lần tái hiện trong đầu của Tư Nhất Văn, mỗi lần đều khiến anh toát mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
 
Cánh tay bị thương không phải vấn đề lớn nhưng nếu bị thương chỗ khác thì sao? Tư Nhất Văn không dám nghĩ đến.
 
Mặc kệ cơm tối, Tư Nhất Văn trực tiếp gọi điện thoại cho dì giúp việc đến nấu, bản thân thì ôm Chu Nhân vào lòng, cẩn thận chườm đá giúp cô, tuy rằng không nói gì nhưng lại hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.
 
Chu Nhân hiểu rõ tâm trạng của Tư Nhất Văn, giống như lo lắng cùng quan tâm trên mặt ba mẹ mỗi lần cô bị thương vậy.
 
Chu Nhân lại vô cùng thưởng thụ sự quan tâm của người thân mình.
 
“Hôm nay trạng thái tập luyện của em khá tốt, cái anh thấy chẳng qua là một chút sơ ý nhỏ.” Chu Nhân nói xong thì lấy tay kéo khóe môi Tư Nhất Văn cong lên: “Nào, cười một cái.”
 
Tư Nhất Văn cười không nổi nhưng vẫn hết sức phối hợp cong lên.
 
Chu Nhân hừ nhẹ: “Anh cười còn khó coi hơn khóc nữa.”
 
Tư Nhất Văn dùng gò má của mình dán lên mặt của Chu Nhân, giọng nói trầm thấp: “Trước đây cũng hay bị thương phải không?”
 
Chu Nhân khẽ ừ.
 
Tập luyện bị thương là chuyện như cơm bữa với một vận động viên.
 
Từ nhỏ đến lớn, Chu Nhân không biết bị thương bởi tập luyện bao nhiêu lần. Trong lúc tập luyện còn có thể cắn răng kiên trì nghỉ ngơi, nhưng khi lên sàn đấu, không còn cách nào khác phải châm cứu.
 
Hiệu quả khi châm cứu để giảm bớt đau đớn vô cùng rõ ràng.
 
Nhưng dân gian có một câu: “Một lần châm cứu, giảm thọ nửa năm.”
 
Những cái này, Chu Nhân cũng không đề cập với Tư Nhất Văn nửa câu.
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui