Cộng đồng mạng nói không sai, X games là lễ hội văn hóa thể thao mạo hiểm tầm cỡ thế giới. Đại hội thể thao mạo hiểm X games được ESPN thành lập vào năm 1995, là IP cạnh tranh mạo hiểm toàn diện với quy mô lớn đầu tiên trên thế giới, những bộ môn thể thao mà mọi người có thể nghĩ đến như: trượt ván, bmx, mô tô… đều có dự án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Chu Nhân 17 tuổi, cô từ thành phố B trở lại Mỹ tham gia một số hạng mục trượt tuyết tự do của X games, đồng thời cũng giành được huy chương vàng trong cuộc thi Skateboard Vert. Nhưng lúc đó danh dự của tấm huy trương này không thuộc về Trung Quốc.
Chu Nhân sinh ra ở Mỹ, ra đời cũng mang theo quốc tịch nước Mỹ. Nhưng bởi vì bố mẹ cô có một nửa là người Trung Quốc, nên cô cũng theo quốc tịch Trung. Vì thế, Chu Nhân trước mười tám tuổi vẫn mang hai quốc tịch.
Dựa theo quy định của “Luật quốc tịch Trung Quốc”: Nếu như một người có hai quốc tịch không chọn quốc tịch Trung Quốc khi đủ 18 tuổi, vậy sẽ được coi như là tự động bỏ quốc tịch Trung Quốc.
Mặc dù Chu Nhân từ nhỏ chỉ sống ở Mỹ nhưng những thứ được tiếp xúc từ bé đều là nền giáo dục song ngữ, cô luôn mang trong mình trái tim Trung Quốc.
Năm 18 tuổi, Chu Nhân tự động gia nhập quốc tịch Trung Quốc và từ bỏ quốc tịch Mỹ.
Do Chu Nhân có sự bảo vệ của nhà họ Chu, nên đời sống và những cuộc thi ở Mỹ trước đây của cô không hề bị lộ.
X games hai năm trở lại đây mới dần được công chúng biết đến, cộng thêm hạng mục trượt tuyết ở trong nước phát triển khá muộn, nên những người biết càng không nhiều.
Lúc cộng đồng mạng đang xôn xao bàn luận những chủ đề có liên quan, thì Chu Nhân cùng Tân Ninh đang mặc một bộ đồ trượt tuyết dày đứng trong sân trượt tuyết thành phố B. Hai người bao bọc kín mít, cho dù fan của Tân Ninh đi ngang qua cũng sẽ không nhận ra cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua Tân Ninh vừa mới trở về từ Na Uy, hôm nay đã bị Chu Nhân lôi ra ngoài cùng đi trượt tuyết.
Đối với chuyện trượt tuyết Tân Ninh cũng thấy rất lạ, nhưng cô ấy luôn biết rõ những chuyện của Chu Nhân.
Thời sinh viên của Chu Nhân rất ít khi tiếp xúc với trượt tuyết trong suốt sáu năm ở Trung Quốc, nhưng niềm yêu thích từ tận sâu trong xương không bao giờ bị dập tắt, kỳ nghỉ đông hàng năm đều sẽ đến trượt tuyết ở sân trượt tuyết phía bắc. Nên mỗi năm khi đến thu đông, Tân Ninh về cơ bản sẽ không nhìn thấy Chu Nhân trong những ngày nghỉ.
Chu Nhân cũng không phải người thích rêu rao phô trương, cho dù là ở trên sân tuyết cũng được coi là nhân vật xuất sắc, nhưng dường như cô rất ít khi nhắc đến trước mặt Tân Ninh. Có điều Chu Nhân cũng đã từng rủ Tân Ninh cùng trượt tuyết vào kỳ nghỉ đông nhưng bị Tân Ninh từ chối.
Tân Ninh cũng không phải là chưa từng trượt tuyết, nhưng cô ấy không có hứng thú với trượt tuyết, cũng không hiểu nó.
Sau khi ngã hết lần này đến lần khác, Tân Ninh gọi đó là thất bại: “Tớ sắp ngã ngất đến nơi rồi, thứ này quả thực là đến để đánh bại lòng tự trọng của tớ mà!”
Chu Nhân trượt đến bên cạnh cô ấy, đề nghị: “Vậy cậu nghỉ ngơi một lúc đi.”
Tân Ninh bảo Chu Nhân, chỉ về phía bục nhảy cao bên trên: “Cậu mau lên đó nhảy một cái cho tớ xem nào.”
Chu Nhân lười đến mức không thèm để ý đến Tân Ninh: “Cậu bảo tớ đi thì tớ phải đi sao? Vậy thì mất mặt lắm.”
“Cậu bảo tớ đến trượt tuyết tớ cũng đến rồi thây! Tớ cũng còn mặt mũi gì đâu!”
“Vậy bây giờ cậu có thể đi.”
“Tớ, bây giờ cậu bảo tớ đi tớ phải đi sao? Mất mặt!”
Tân Ninh tìm một cái ghế ngồi xuống, cô ấy cởi chiếc mũ trên đầu và chiếc khẩu trang xuống để thở, đột nhiên chuyển chủ đề: “Vậy là… Tư Nhất Văn cũng biết chuyện trượt tuyết của cậu?”
Chu Nhân gật đầu.
“Anh ấy cũng coi như là có lòng, còn mời huấn luyện viên ở Mỹ của cậu về đây.”
“Đúng vậy.” Chu Nhân nghĩ đến đoạn thời gian ở cùng Tư Nhất Văn, trong lòng cũng xuất hiện bong bóng ngọt ngào.
Nhưng sự ngọt ngào này luôn khiến cho Chu Nhân có một loại cảm giác không chân thực, dường như bong bóng này có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Tân Ninh nhìn thấy dáng vẻ rộn ràng sắc xuân của Chu Nhân, tặc lưỡi: “Sao nào? Sau khi tỏ tình quan hệ giữa cậu và Tư Nhất Văn có phải được cải thiện hơn không?”
“Cũng được.” Chu Nhân nói: “Khoảng thời gian này bọn tớ luôn ở cùng nhau, đến nhiều thành phố, cảm giác cũng rất lạ.”
Tân Ninh hỏi: “Sáng anh ấy ra ngoài làm, cậu thì ở trong khách sạn đợi sao?”
Chu Nhân gật đầu: “Tớ ở trong khách sạn đợi anh ấy quay về, cảm giác cũng khá hạnh phúc.”
Đây có lẽ là tình yêu trong tưởng tượng của Chu Nhân, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người mình thích, có thể cùng anh ăn cơm ngủ nghỉ rồi nắm tay.
Tân Ninh nhắc nhở Chu Nhân: “Có điều tớ vẫn muốn nhắc lại, giữa cậu và Tư Nhất Văn vốn dĩ không có nền tảng tình cảm gì, nếu không phải vì liên hôn gia tộc, không chừng anh ấy cũng sẽ ở bên người phụ nữ khác. Cho nên Chu Nhân à, cậu cũng đừng quá mù quáng trong tình yêu.”
Chu Nhân phản bác: “Tớ không mù quáng.”
“Tớ thấy bộ dạng này của cậu có chút mù quáng trong tình yêu.” Tân Ninh không khỏi vạch trần: “Năm đó cậu vì chuyện tấm bưu thiếp mà sống chết đòi về nước. Cậu không cảm thấy đối với những chuyện của Tư Nhất Văn cậu sẽ trở nên mất lý trí sao?”
Chu Nhân đuối lý, thậm chí còn cảm thấy thẹn quá hóa giận vì bị vạch trần, cô hỏi ngược lại Tân Ninh: “Cậu còn nói tớ sao? Vậy cậu với Thương Chi Nghiêu thì sao?”
“Tớ với Thương Chi Nghiêu á?” Tân Ninh suy nghĩ: “Thì cứ chơi bời vậy thôi.”
“Chơi bời?”
Tân Ninh rất lý trí: “Tớ cảm thấy anh ấy cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, người phụ nữ mà anh ấy muốn cưới chắc chắn phải có ích với anh ấy, còn tớ cái gì cũng không giúp được, tớ chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp cùng cơ thể hoàn mỹ thôi.”
Chu Nhân: “...”
Tân Ninh nói: “Đợi anh ấy hết hứng thú với tớ, thì đó cũng là lúc hai người bọn tớ phải chia tay.”
“Cậu tồi thật.”
“Không phải tồi mà là lý trí. Bỏ đi, nói với cậu cậu cũng không hiểu.” Tân Ninh đắc ý: “Đúng rồi, tớ gọi Cung Húc đó.”
“Cung Húc? Cậu gọi cậu ta làm gì?”
Tân Ninh nói: “Cậu ta về nước thường xuyên rủ tớ đi chơi,l nhưng tớ lỡ hẹn mấy lần rồi, nghĩ dù sao hôm nay cũng ở đây trượt tuyết thì gọi cậu ta đến thôi.”
Chu Nhân gật đầu, dù sao cô cũng không bài xích hay bất mãn với việc Cung Húc đến.
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều du khách đến sân trượt tuyết để chơi. Hai hôm trước Chu Nhân và Tư Nhất Văn cũng quay chương trình ở đây, coi như là quảng cáo luôn cho nơi này.
Lúc này có rất nhiều khách du lịch đến đây chơi, thậm chí còn có một số đơn bị đến đây để xây dựng đội ngũ.
Đột nhiên có người chào Chu Nhân.
Là tổng giám đốc Vu Minh Húc của Livestream Lightning.
Gặp được Chu Nhân ở đây, Vu Minh Húc kích động: “Không ngờ hôm nay cô cũng ở đây. Hôm nay Livestream Lightning ở đây xây dựng đội ngũ, có rất nhiều người đến.”
Chu Nhân với Vu Minh Húc cũng không tính là quá thân, nhưng có lẽ trong Livestream Lightning không ai là không biết đến Chu Nhân. Bởi vì có Chu Nhân livestream mà công việc hàng ngày của Livestream Lightning tăng gấp trăm lần so với cùng kỳ năm ngoái.
Không chỉ có vậy, Vu Minh Húc và Tân Ninh cũng coi như là có quen biết, dù sao cũng cùng ngành.
Trò chuyện được một lúc thì có một bóng dáng quen thuộc khác đi tới, là Bùi Dao.
Với tư cách là phó tổng giám đốc của Livestream Lightning, bộ phận xây dựng đội ngũ của công ty, Bùi Dao xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Sau khi Tân Ninh tốt nghiệp thì chưa từng gặp lại Bùi Dao, hôm nay nhìn thấy không thể kìm được thốt lên hai tiếng: “Cô càng ngày càng đẹp nhỉ.”
Bùi Dao cười nói: “Không hổ là người nổi tiếng trên mạng, quả thực rất có mắt nhìn.”
Khi còn là sinh viên, ấn tượng của Tân Ninh với Bùi Dao không ra làm sao, bây giờ tự nhiên lại cảm thấy bình thường.
Bùi Dao chủ động đề nghị: “Cô có muốn chơi cùng không?”
Tân Ninh vội vàng từ chối: “Thôi bỏ đi, chúng tôi cũng không phải là người của công ty các cậu.”
Bùi Dao nói: “Sao lại không phải? Dù sao vợ của Tổng giám đốc cũng ở đây.”
Chu Nhân bị nhắc đến chớp chớp mắt, đang chuẩn bị từ chối thì Vu Minh Húc ở bên cạnh tràn đầy nhiệt huyết nói: “Nào nào nào, đông người thêm vui! Nhân viên Livestream Lightning đã ngưỡng mộ vợ của Tổng giám đốc từ lâu! Tất cả mọi người đều muốn gặp cô!”
Điều Chu Nhân không biết là cô được coi như là người cứu cánh Livestream Lightning lúc nó ở vị trí thấp nhất.
Vài tháng trước bởi vì có Chu Nhân mới khiến cho Livestream Lightning khổ não vì không có lưu lượng đứng đầu cuối cùng cũng thu hút được mọi người. Không hề khoa trương mà nói, nếu như không có Chu Nhân livestream lần đó, vậy thì Livestream Lightning chắc chắn sẽ phải rút lui khỏi thị trường.
Vì vậy nội bộ Livestream Lightning vẫn luôn coi Chu Nhân như nữ thần!
Thế là Chu Nhân và Tân Ninh cứ như vậy bị đưa vào cùng nhóm với nhân viên Livestream Lightning.
Lúc mới đầu Chu Nhân còn cảm thấy ngại, nhưng không kháng cự lại được lòng nhiệt tình của nhân viên Livestream Lightning.
“Nhân Nhân, tôi thích cô quá! Chương trình của cô và tổng giám đốc Tư tôi đều xem hết!”
“Nhân Nhân, buổi livestream của cô tôi đều xem! Nhưng mà lâu rồi cô không có livestream nữa.”
“Cho tôi xin chữ ký của cô đi!”
“Tôi cũng muốn!”
Ngoài phía Chu Nhân, Tân Ninh ở bên này cũng bị một đám người vây quanh. Dù sao Tân Ninh cũng là người nổi tiếng trên mạng, mọi người giống như cộng đồng mạng gặp được thần tượng của mình vậy, có chút kích động.
“Ninh Ninh, cô còn đẹp hơn ở trong video nữa!”
“Chị gầy quá!”
“Vdeo chỉ dạy nào của chị em cũng xem!”
“Chụp cùng em một bức đi!”
Tân Ninh đối diện với hoàn cảnh này lại rất tự nhiên, dù sao cô ấy đi trên đường cũng thường xuyên bị nhận ra, cũng không thấy lạ gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Chu Nhân có một loại ảo giác được làm minh tinh từ sau khi tham gia chương trình.
Nói thật, cảm giác được nhiều người vây quanh xin chữ ký như vậy, Chu Nhân cũng khá thích.
“Nhân Nhân, ký giúp tôi với.” Bùi Dao cầm một quyển nhật ký màu hồng đưa cho Chu Nhân.
Chu Nhân híp mắt: “Đừng đùa, cô xin chữ ký của tôi làm gì! Không ký!”
Bùi Dao không hiểu: “Không phải cô ký hết cho mọi người à? Sao cô lại không ký cho tôi?”
“Dù sao cũng sẽ không ký cho cô đâu.” Chu Nhân nghi ngờ không biết Bùi Dao định làm cái gì.
Bùi Dao tỏ vẻ dễ thương: “Đừng keo kiệt như vậy chứ.”
Chu Nhân vẻ mặt ranh mãnh nói với Bùi Dao: “Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, cô thành thật trả lời. Nếu như trả lời vừa ý thì tôi sẽ ký tên cho cậu.”
Bùi Dao cầm lại quyển nhật ký, khuôn mặt không cảm xúc nói với Chu Nhân: “Tạm biệt.”
Chu Nhân kéo Bùi Dao: “Tôi biết ngay cô xin chữ ký là giả mà!”
Bùi Dao bất lực: “Vậy cô muốn hỏi gì? Nói trước nhé, những vấn đề riêng tư tôi sẽ không trả lời.”
“Ai thèm biết chuyện riêng tư của cô chứ!”
Nói không để ý là giả, rốt cuộc Chu Nhân vẫn không nhịn được hỏi Bùi Dao: “Trước khi tốt nghiệp cấp ba, bưu thiếp Tư Nhất Văn đưa cô, bên trên viết cái gì?”
Bùi Dao cau mày suy nghĩ: “Bưa thiếp? Bưu thiếp gì cơ?”
Chu Nhân trợn mắt: “Cô đừng giả bộ! Là bưu thiếp mà giáo viên chủ nhiệm đưa cho chúng ta!”
“Cái đó á.” Hình như Bùi Dao cũng có chút ấn tượng.
Năm cấp ba, những tấm bưu thiếp mà giáo viên chủ nhiệm đưa chẳng qua đều là một sự kiện nhỏ không đáng nhắc đến nhất trong thời học cấp ba của cô ấy, về cơ bản cũng không nhớ gì nhiều.
Nhưng Chu Nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Bùi Dao cố gắng nhớ lại nói: “Nhưng hình như Tư Nhất Văn không hề đưa bưu thiếp cho tôi.”
Lúc này, một nữ nhân viên của Livestream Lightning ở cách đó không xa gọi Bùi Dao: “Ớt nhỏ vô địch, chị mau qua đây đi!”
Bùi Dao nghe thấy tiếng hét, theo bản năng nhìn Chu Nhân sau đó nói với nữ nhân viên: “Đến đây.”
Chu Nhân vẫn còn đang đắm chìm trong vấn đề bưu thiếp, đột nhiên nghe thấy có người hét: “Ớt nhỏ vô địch”, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.
Lúc này Bùi Dao dường như cũng không lăn tăn về việc Chu Nhân có cho chữ ký hay không nữa mà quay người rời đi.
Không ngoài dự đoán, Chu Nhân nắm lấy tay Bùi Dao, khẽ thều thào: “Trái ớt nhỏ Zeus vô địch?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...