Chu Nhân ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cô cảm giác như Tư Nhân Văn đang bước qua cả dải ngân hà đi về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi xe cứu thương rời đi, những người xung quanh dường như cũng không còn hứng thú xem náo nhiệt, dần dần tản ra.
Chu Nhân và Tư Nhân Văn bị ngăn cách giữa biển người, làm cho ánh mắt hai người vụt mất nhau. Nhưng rất nhanh sau đó, họ đã tìm thấy bóng dáng của đối phương.
Mưa đã tạnh hẳn, không khí xung quanh có chút ẩm ướt, bởi vì bùn đất bị trôi ra từ công trường nên đường xá có chút lầy lội.
Khoảng cách giữa hai người thật sự có hơi xa.
Bên ngoài tòa nhà Hồng Hưng có một dãy hàng rào bao quanh, Tư Nhân Văn từ bên đó đi qua, giữa chừng còn có một chiếc xe cứu hỏa chạy qua. Chu Nhân muốn đi về phía trước, nhưng cô bị vây ở giữa đám đông, để đi về phía anh thật sự có chút khó khăn.
Trong đám đông, có người vô tình va vào vai Chu Nhân, đối phương dùng giọng địa phương xin lỗi cô, nhưng Chu Nhân chưa kịp phản ứng ra thì đối phương đã đi rồi.
Cùng lúc đó, tay Chu Nhân bị một bàn tay khô ấm nắm lấy, hơi thở quen thuộc phảng phất trước mặt cô.
Tư Nhân Văn gần như ôm cả người Chu Nhân áp vào ngực mình, dùng thân hình cao lớn của mình giúp cô tránh khỏi đám đông, giữ chặt tay cô đi đến một nơi rộng rãi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính vào lúc đó, khi khuôn mặt Chu Nhân áp vào trong ngực Tư Nhân Văn, cô đã ngửi thấy hơi thở của anh.
Lúc đó trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Bỏ đi, không cần biết anh có thích cô hay không, cô vẫn cứ thích anh nhiều như vậy đấy.
Công việc tìm kiếm cứu hộ kéo dài hàng chục tiếng đồng hồ đã kết thúc, những chiếc xe cứu hộ trong công trường cũng nối đuôi nhau ra về, nhìn ai cũng có vẻ rất mệt mỏi, nhưng lại xen một cảm giác nhẹ nhõm đến lạ.
Chu Nhân yên lặng đứng bên cạnh Tư Nhân Văn, nhìn anh bàn giao công việc với Ngô Đống, người lớn hơn anh cả mười mấy tuổi.
Lúc này, Tư Nhân Văn thậm chí còn chín chắn, thận trọng hơn người lớn hơn anh mười mấy tuổi như Ngô Đống, sắc mặt anh lạnh lùng, dõng dạc nói: “Các yêu cầu của gia đình nạn nhân phải được đáp ứng ở mức độ tốt nhất, tiền không phải là vấn đề."
Sợ nhất là ngay cả đến tiền cũng không giải quyết được vấn đề.
Ngô Đống đã quản lý tòa nhà Hồng Hưng ở thành phố G đã gần mười năm nay, ngày thường nhìn ông có vẻ trẻ trung, nhưng sau hàng chục giờ liền không ngủ không nghỉ trên công trường, trông ông như thể già đi rất nhiều.
Ngô Đống hỏi Tư Nhân Văn có muốn đi ăn cơm cùng không.
Thời điểm này cũng coi như là giờ cơm, toà nhà Hồng Hưng đã bao một nhà hàng cách đó không xa, lúc này tất cả các nhân viên đều đang dùng cơm ở đó.
Tư Nhân Văn tỏ ý anh không đi ăn, để Ngô Đống sắp xếp ổn thoả mọi việc.
Sau đó, Tư Nhân Văn đưa Chu Nhân lên xe, rời khỏi tập đoàn Hồng Hưng.
Cả đường, mặc dù hai người đều im lặng không nói với nhau lời nào, nhưng từ đầu đến cuối Tư Nhân Văn đều nắm chặt tay Chu Nhân chưa hề buông ra, bao gồm cả lúc nãy khi anh nói chuyện với Ngô Đống.
Tư Nhân Văn nhếch nhác dựa người vào ghế xe, trên người dường như đã mất đi vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với Ngô Đống vừa nãy, trong im lặng dường như có chút cô đơn.
Chu Nhân cảm thấy lòng bàn tay dường như đang đổ mồ hôi, bất giác cử động một chút.
Cô vừa động, dường như cũng làm Tư Nhân Văn giật mình. Anh nghiêng đầu nhìn cô, rồi kéo cô vào trong lòng, dùng lực ôm chặt cô.
“Để anh ôm một lát.” Anh nói.
Chu Nhân không hề giãy dụa, thậm chí cô còn vươn tay ra ôm lấy eo anh.
Cả một khoảng thời gian dài hai người đều không nói với nhau lời nào, những ánh đèn ngoài cửa sổ xe lướt qua, làm bên trong xe cũng lập loè theo.
Tư Nhân Văn dùng chiếc cằm nhọn rắn chắc của mình nhẹ nhàng cọ cọ vào ngọn tóc mềm mại của cô, sau đó men xuống cọ vào trán cô, hàm râu vừa nhú lên có chút ngưa ngứa, khiến Chu Nhân cảm nhận được một loại cảm giác kỳ diệu.
“Đã chết hai người.” Tư Nhân Văn đột nhiên nói.
Chu Nhân cũng không biết làm thế nào để an ủi anh, hoặc có lẽ anh cũng không cần người khác an ủi.
“Anh buồn lắm phải không?”
“Anh không rõ đó có phải là buồn không, nhưng có một cảm giác tiếc nuối hiện lên rất rõ.” Tư Nhân Văn cúi đầu áp môi lên trán Chu Nhân, hỏi cô: “Có phải em thấy rằng anh là một người rất máu lạnh không?”
Chu Nhân lắc lắc đầu: “Anh đã làm rất tốt rồi.”
Tư Nhân Văn khẽ khịt mũi: “Làm tốt chỗ nào? Đó không phải đều là việc anh nên làm sao?”
Chu Nhân bị anh hỏi, bất giác không nói nên lời.
Lần đầu tiên cô phát hiện bản thân vậy mà cũng có lúc ngốc như thế, đến một câu nói cũng không thốt ra được.
Tư Nhân Văn vùi mặt vào cổ Chu Nhân, nhè nhẹ thở một hơi, dùng giọng mũi hỏi cô: “A Nhân, một mạng người hai triệu tệ, em thấy là nhiều hay ít?”
Câu hỏi này khiến Chu Nhân vô cùng sửng sốt.
Sinh mệnh của một người làm sao có thể dùng tiền để so sánh?
Nhưng thực tế mà nói, thì hai triệu thực sự là một số tiền quá lớn đối với hầu hết các gia đình nhỏ đi làm công.
Tư Nhân Văn dường như cũng không nỡ làm khó Chu Nhân: “Đói rồi phải không?”
Chu Nhân hỏi ngược anh: “Anh thì sao? Hôm nay đã ăn cơm chưa?”
Tư Nhân Văn lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.
Ăn hay chưa, anh cũng không nhớ nữa.
Sau khi đến khách sạn, hai người trực tiếp quay về phòng.
Tư Nhân Văn đi tắm trước, cởi bỏ đi lớp mệt mỏi và bẩn thỉu trên người.
Chẳng mấy chốc đã có người mang bữa tối đến, Chu Nhân kiên nhẫn chờ Tư Nhân Văn tắm xong, cùng anh thưởng thức bữa ăn.
Tư Nhân Văn tắm rửa rất nhanh, lúc anh bước ra, cả người hoàn toàn trái ngược với bộ dạng tiều tụy khi nãy ở trong xe. Tuy nhiên, anh vẫn giữ hàm râu mới nhú ấy.
Anh đi tới hỏi Chu Nhân: “Tại sao còn chưa ăn?”
“Đợi anh.”
Tư Nhân Văn đi đến bên cạnh Chu Nhân ngồi xuống.
Chu Nhân vội vàng đưa đũa cho anh, còn đưa thêm một bát canh: “Anh uống một ít canh trước đi.”
Cô biết hôm nay anh nhất định không ăn gì, dạ dày cũng cần thích ứng một chút.
Tư Nhân Văn cầm lấy, thản nhiên nói: “Cảm ơn.”
Sau khi ăn tối xong, thì cũng không có việc gì làm.
Tư Nhân Văn ngồi ở bàn ăn, một tay đặt lên bàn, hơn nửa người hướng về phía Chu Nhân. Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt uể oải rơi vào trên người Chu Nhân, chăm chú nhìn cô ăn cơm.
Chu Nhân ăn rất chậm rãi, còn từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ ăn thịt bò.
Lúc cô ăn, không chỉ bản thân cảm thấy ngon miệng, mà còn mang đến cảm giác thèm ăn cho những người ngồi bên cạnh.
Giọng Tư Nhân Văn uể oải mang theo một chút mệt mỏi hỏi cô: “A Nhân, anh có thể ra ngoài hút điếu thuốc được không?”
“Không được.” Chu Nhân đặt đôi đũa trong tay xuống, hai mắt chằm chằm nhìn Tư Nhân Văn: “Không được đi ra ngoài hút, có hút thì hút ở đây.”
Tư Nhân Văn sửng sốt.
Chu Nhân nói: “Em muốn nhìn anh hút thuốc, anh cứ ngồi trước mặt em hút đi.”
Tư Nhân Văn chậm rãi cười lên, môi mỏng nhếch lên: “Không phải em ghét nhất là anh hút thuốc sao?”
“Em nói ghét lúc nào hả?”
Tư Nhân Văn suy nghĩ một chút, hình như chưa từng nói nhưng hình như cũng từng nói qua.
Lần đó anh hút thuốc bị cô vô tình phát hiện, từ ánh mắt của cô anh có thể thấy được cô có chút ngạc nhiên, có chút không tin vào mắt mình, dường như còn có một sự “ghét bỏ” thoáng qua. Dù sao thì lúc đó anh mới 17 tuổi, còn chưa thành niên đã hút thuốc, nhất định đã để lại cho cô một ấn tượng không tốt.
Tư Nhân Văn luôn nghĩ rằng, cô không thích anh hút thuốc.
Chu Nhân được nước lấn tới: “Anh ngậm máu phun người à.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em chỉ nói ghét người khác hút thuốc, không phải anh.”
Tư Nhân Văn bị Chu Nhân dùng những “lời đường mật” dỗ dành đến tê dại, anh vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hai tay anh kẹp cô một cách chắc chắn, lười biếng chống lên vai cô, một tư thế vừa bá đạo vừa độc đoán.
Chu Nhân có thể cảm nhận được, Tư Nhân Văn hôm nay có chút dính người. Anh giống như một con mèo trưởng thành, lúc nào cũng cọ tới cọ lui trên người cô.
Cô hiếu kỳ sờ sờ bộ râu ngắn ngắn châm chích của anh, cảm giác có chút không quen.
“Tại sao anh không cạo râu?” Chu Nhân hỏi.
“Lười cạo.” Anh vừa nói vừa giở tính trẻ con cọ cọ lên mặt cô.
Da của Chu Nhân thật sự quá mềm mại, vừa bị cọ một chút đã đỏ ửng lên. Tư Nhân Văn cũng không trêu chọc cô nữa, anh trực tiếp ôm cô lên đi về phía giường ngủ.
Hai người cùng nằm trên giường, mặt đối mặt ôm nhau, có thể nhìn thấy đối phương rất rõ ràng.
Sau bữa ăn người ta thường dễ buồn ngủ, càng huống hồ Tư Nhân Văn đã không chợp mắt gần ba mươi tiếng đồng hồ. Chu Nhân thấy hai mắt Tư Nhân Văn đỏ ngầu, dưới mắt cũng có một vòng màu lam nhàn nhạt.
Chu Nhân giống như đang dỗ một đứa trẻ, cô vươn tay vỗ vỗ nhẹ lưng Tư Nhân Văn: “Anh ngủ đi.”
Tư Nhân Văn đem Chu Nhân ôm vào trong lòng, thờ ơ nói: “Không ngủ.”
“Không buồn ngủ sao?”
“Không buồn ngủ lắm.”
“Vậy tại sao lại nằm trên giường.”
“Nằm trên giường thoải mái hơn.”
“Được thôi.”
Chu Nhân cũng không có ý kiến gì.
Hai người nằm cùng nhau, cho dù việc gì cũng không làm, cứ nằm mặt đối mặt như thế, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất hài lòng.
Chu Nhân tìm một chủ đề, nói với Tư Nhân Văn: “Em dự định sẽ đi trượt tuyết lại.”
Tư Nhân Văn nhắm mắt ừ nhẹ một tiếng: “Ba nói với anh rồi.”
Hôm nay lúc Chu Kiến Tu gọi điện thoại cho Tư Nhân Văn, hỏi anh về tình hình của vụ tai nạn, nhân tiện cũng kể việc cô đi trượt tuyết lại với anh.
Nếu không phải vì chuyện tòa nhà bị sụp đổ, Tư Nhân Văn rất có thể sẽ đứng ở sân trượt tuyết xem Chu Nhân luyện tập.
Anh vừa nói vừa mở mắt nhìn Chu Nhân: “Xin lỗi, là anh tự ý mời Denis tới.”
Chu Nhân nhíu nhíu môi: “Bây giờ anh xin lỗi có phải là quá muộn rồi không?”
“Ừm, nhưng mà hiện tại anh chẳng còn tí sức nào để dỗ em.”
Chu Nhân bất lực: “Em cũng không bắt anh dỗ em… với lại dỗ người cũng không nhất thiết phải tốn sức gì.”
Tư Nhân Văn khẽ cười một tiếng, vòng tay ôm lấy Chu Nhân càng siết chặt hơn, cả người anh cọ cọ, nằm trọn trong lòng mềm mại của Chu Nhân.
Anh trước giờ không thích nói nhiều, dùng hành động lại thể hiện mới là cách trực quan nhất, nhưng bây giờ anh thật sự có chút mệt.
Chu Nhân vươn tay sờ sờ tóc Tư Nhân Văn, lại sờ sờ mặt anh, động tác không nhẹ cũng không nặng, giống như là đang mát xa khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Giờ phút này, Tư Nhân Văn không còn nghĩ những chuyện khiến anh phiền lòng ấy nữa, góc nhỏ này vậy mà lại trở thành nơi lánh nạn của anh.
“A Nhân, cảm ơn.”
Chu Nhân không nghe rõ, cô khẽ hả một tiếng.
Có vẻ Tư Nhân Văn như rất buồn ngủ, giọng mũi đặc sệt nói: “Cảm ơn em vì đã thích anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...