Tâm tình tốt đẹp giảm đi rất nhiều nhưng phải duy trì vẻ ngoài vui vẻ và hào phóng, để tránh cho người khác sẽ cảm thấy phu nhân tổng tài như cô có chút không có khí chất.
Chu Nhân biến Tư Nhất Văn thành kẻ tiểu nhân ở trong lòng, cô hóa thân thành Dung ma ma cầm kim tiêm lớn đâm điên cuồng trên người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra thì lịch trình cả ngày hôm nay cũng được coi là hoàn hảo.
Dù sao thì các cuộc đàm phán hợp tác kinh doanh tiêu chuẩn cao, chính quyền địa phương cũng rất hoan nghênh sự xuất hiện của các doanh nhân. Không chỉ chiêu đãi rực rỡ, ngay cả phục vụ cũng là hạng nhất.
Buổi trưa, bữa ăn được phục vụ tại các nhà hàng đặc trưng của địa phương, biểu diễn ca hát và nhảy múa. Buổi chiều đoàn người cũng đi đến chân núi tuyết gần đó, cảm thụ phong cảnh kỳ diệu của thiên nhiên.
Nhưng Chu Nhân lại không quá vui vẻ.
Rõ ràng là đi núi tuyết mà cô trông chờ đã lâu, thậm chí phong cảnh càng đẹp hơn hai ngày trước nhưng cô lại không có lấy một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Tâm tư của cô chỉ muốn ở cùng một chỗ với Tư Nhất Văn, không muốn có nhiều người xa lạ như vậy. Nhưng loại tâm tư này lại làm cho cô cảm thấy thập phần mâu thuẫn, giống như trở lại thời thơ ấu hành động theo cảm tính, dục vọng chiếm hữu bùng nổ.
Chu Nhân biết mình không nên như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hầy, phiền quá đi mất.
Buổi chiều trở về nội thành Chu Nhân có chút say xe buồn nôn, cũng không mạnh mẽ ngụy trang nụ cười nữa, như một con vật nhỏ cuộn mình ở ghế sau xe.
Tư Nhất Văn săn sóc chăm chút nhưng Chu Nhân cũng không cảm kích. Làm phật lòng đại tiểu thư, tâm trạng không thoải mái, vì thế cũng muốn người khác không thoải mái.
Chu Nhân nhắm mắt hỏi Tư Nhất Văn: "Khi nào có thể trở về thành phố B? Em mệt rồi.”
“Không muốn chơi nữa à?”
“Ừ!” Giọng điệu rất nặng nề.
"Hồng Hưng và An Hối còn có hai ngày đàm phán hợp tác thương mại, nếu như em thật sự cảm thấy nhàm chán, anh sẽ sắp xếp người đưa em về thành phố B."
Chu Nhân nghe vậy mở mắt ra, dùng sức trừng Tư Nhất Văn: "Nhất Nhất, em cảm thấy hôm nay anh không đẹp trai chút nào hết!"
Dứt lời, Chu Nhân đắp chăn lên đầu, không muốn nghe giọng của Tư Nhất Văn nữa.
Tư Nhất Văn cũng không lên tiếng một hồi lâu.
Anh nghiêng người nhìn cô vợ nhỏ cố ý xa lánh mình, nhìn Chu Nhân giống như một con vật nhỏ nổi gai khắp người.
Cả ngày nay, Chu Nhân cũng không biểu hiện ra bất cứ điều gì không ổn, cử chỉ trao đổi cùng người khác rất thong dong. Duy chỉ khi đối mặt với anh thì coi anh như một khối không khí. Anh đưa nước cho cô, cô giả vờ không nhìn thấy; anh đưa tay muốn nắm tay cô, bị cô vô tình tránh đi.
Tư Nhất Văn cũng nhận ra: công chúa nhỏ nhà bọn họ lại mất hứng rồi.
"Chu Nhân, em đang dỗi anh sao?"
Chu Nhân không trả lời.
Đợi một lát, Tư Nhất Văn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc mu bàn tay Chu Nhân.
Chu Nhân bị điện giật lập tức rút tay về dưới tấm chăn mỏng, lại dịch sang bên cạnh.
Không gian ghế sau có lớn thế nào thì hai người bọn họ vẫn đang ở trên xe.
Tư Nhất Văn bá đạo ôm Chu Nhân vào trong ngực mình, thấp giọng chân thành hỏi bên tai cô: "Em nói xem anh có nên vui hay không? Có vẻ như đây là lần đầu tiên em giận anh."
“Anh buông ra."
"Anh không buông."
Chu Nhân chôn dưới chăn bỗng nhiên mặt đỏ tai hồng, dứt khoát giả chết.
Trên xe có tài xế, Tư Nhất Văn cũng không tiện, anh ôm chặt Chu Nhân, mút một ngụm lên lỗ tai đỏ bừng của cô.
Đó là vùng siêu nhạy cảm của cô.
Chu Nhân thăng thiên tại chỗ.
A a a a!
Tên đàn ông chó chết này được lắm!
Chỉ là Chu Nhân vẫn không hành động theo cảm tính, cô biết đây là công việc quan trọng của Tư Nhất Văn.
Giận dỗi thì giận dỗi, vừa xuống xe, Chu Nhân lại là phu nhân tổng tài hiểu chuyện, ngay cả góc độ tươi cười cũng tỉ mỉ tính toán.
Bùi Dao đi tới, vẻ mặt săn sóc ân cần quan tâm Chu Nhân: "Say xe phải không? Đường núi bên này đúng là hơi quanh co.”
Chu Nhân cười cười: "Ừ."
Bùi Dao: "Mỗi lần tôi say xe đều thích ngửi tinh dầu của vỏ quýt, tinh thần cũng đỡ hơn không ít, cô cũng thử xem."
"Cảm ơn."
Đám đông đến ân cần hỏi han.
Say xe là thật, vì thế bữa tối Chu Nhân hoàn toàn không có khẩu vị đi ăn.
Tư Nhất Văn thân là lãnh đạo Hồng Hưng, bữa tiệc buổi tối không thể vắng mặt, cho nên chỉ có thể để trợ lý bên cạnh đưa Chu Nhân về phòng khách sạn nghỉ ngơi.
Chu Nhân chán ghét văn hóa bàn rượu của Trung Quốc, càng chán ghét xã giao, trở về khách sạn sẽ làm cho cô vui vẻ thoải mái hơn.
Trước đó có một số tin đồn, nói rằng văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn An Hối không tốt lắm. Giám đốc điều hành trung cấp bên An Hối dường như mê mẩn chuyện chúc rượu. Uống mấy ly rượu xuống bụng, phần lớn đàn ông sẽ bộc lộ bản tính, đề tài phong phú và những chuyện làm khó phụ nữ là chuyện thường xảy ra. Một vài người đàn ông như chưa từng thấy phụ nữ, bàn luận về những đề tài liên quan, trên mặt mấy người tai to mặt lớn này là một thái độ rất khó coi.
Điều này trái ngược rất lớn với trình độ văn hóa của các giám đốc điều hành công ty trong suy nghĩ của Chu Nhân, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô không thích xã giao.
Chu Nhân từng tò mò hỏi Tư Nhất Văn, có phải tất cả doanh nghiệp đều là văn hóa bàn rượu như vậy hay không?
Không ngờ Tư Nhất Văn lại cười nhạt nói: "Đừng so sánh chúng ta với An Hối."
Khoảng chín giờ tối, Chu Nhân đang buồn chán xem TV, Tư Nhất Văn đột nhiên gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có ngủ chưa.
Biết được Chu Nhân chưa ngủ, Tư Nhất Văn hỏi: "Bữa tối có phải còn chưa ăn không?"
"Sao vậy?"
"Dẫn em đi ăn khuya, chợ đêm nơi này có rất nhiều món ăn vặt đặc sắc."
Chu Nhân tham ăn vẫn chưa ăn tối, lại dối lòng: "Không muốn ăn cho lắm."
Tư Nhất Văn như biết tim và miệng cô không thống nhất, nói: "Anh bảo Tiểu Trần đến đón em nhé."
"Không cần."
"Cậu ấy ở dưới lầu khách sạn rồi."
Chu Nhân hừ nhẹ: "À."
Đối với mỹ thực, Chu Nhân luôn không thể chống cự.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, thay quần áo ra khỏi cửa.
Tư Nhất Văn lúc này còn ở một nhà hàng cách đó hai cây số, tiệc rượu tối nay được đặt ở đó.
Bây giờ thời gian không phải là muộn, chợ đêm cũng chỉ mới bắt đầu.
Chu Nhân tràn đầy chờ mong xuống xe, vừa đúng lúc nhận được điện thoại của Tư Vũ.
Trợ lý Tiểu Trần của Tư Nhất Văn ý bảo Chu Nhân: "Tổng giám đốc Tư ở đại sảnh."
Chu Nhân gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh đi trước đi, tôi đi nghe điện thoại."
Trước cửa lớn nhiều người ồn ào, Chu Nhân cầm điện thoại một mình đi đến bên cạnh hồ nước của nhà hàng nghe máy.
Nhà hàng này quy mô khổng lồ, bên trong nhà hàng có một cái động, thậm chí có thể trở thành một điểm tham quan.
Điện thoại vừa nối máy, giọng của Tư Vũ lập tức truyền đến: "Chị dâu!!!!! Là em nè! Em gái ngây thơ thiện lương đáng yêu của chị Tư Vũ đây!"
Phản xạ có điều kiện của Chu Nhân là đặt điện thoại di động ra xa một chút, để màng nhĩ khỏi bị thủng.
Tư Vũ nói: "Chị dâu, có chuyện muốn tìm chị giúp đỡ nè. Em nghĩ chị dâu thân yêu của em sẽ không từ chối em, còn sẽ hỗ trợ đầy đủ cho em nữa nè! Chị là chị dâu duy nhất và tốt nhất của em, chị nói có đúng hay không?"
“Đừng chụp mũ cho chị đây, nói thẳng ra đi.”
Tư Vũ làm nũng: "Chị dâu, chị đồng ý với em trước đi, van xin chị đó."
Chu Nhân im lặng là vàng.
Tư Vũ nói: "Là như này, em đang lên kế hoạch cho một chương trình tạp kỹ tên là [Quá trình yêu đương] đã được thông qua phương án, em đã xây dựng ba nhóm khách mời siêu cấp…"
"Dừng lại." Chu Nhân đã đoán được Tư Vũ kế tiếp muốn nói cái gì: "Chị sẽ không tham gia đâu. "
“Chị dâu, chị không cần lãnh khốc vô tình như vậy mà."
"Chị đây còn có thể rất tuyệt tình." Chu Nhân nói: "Chị cúp điện thoại đây.”
“Đừng mà a a a a a!” Tư Vũ cực lực níu kéo: "Chị dâu, trước tiên chị tìm một chỗ yên tĩnh, nghe em nói từ từ, sau đó lại đưa ra quyết định cũng không muộn đâu.”
Đổi lại là người khác, xác suất Chu Nhân thật sự trực tiếp cúp điện thoại rất lớn. Con người sợ nhất là do dự không quyết đoán, lúc nên cự tuyệt thì phải chém đinh chặt sắt.
Nhưng đổi lại là Tư Vũ, Chu Nhân lại có chút không đành lòng. Lúc trước Chu Nhân đã nghe nói Tư Vũ muốn dựng nghiệp, chỉ là trên dưới nhà họ Tư đều coi như l truyện cười. Không phải là không để đại tiểu thư nhà họ Tư đi làm, mà là cảm thấy cô ấy nên ở nhà. Nhưng Chu Nhân lại rất ủng hộ Tư Vũ đi thử một lần.
Chu Nhân cầm điện thoại đi tới chỗ yên tĩnh, không vì mục đích gì cả.
Tư Vũ ở đầu dây bên kia nói: "Chương trình [Quá trình yêu đương] không có kịch bản, cũng sẽ không ép buộc các chị tham gia hoạt động gì, chỉ đơn thuần ghi lại cuộc sống hàng ngày của chị và anh trai em thôi. Chị dâu, em biết chị sẽ nói cuộc sống hàng ngày không có gì cần quay lại đúng không?"
Không đợi Chu Nhân trả lời, Tư Vũ vội vàng nói tiếp: "Kỳ thật cuộc sống hàng ngày của mỗi người trông có vẻ rất nhàm chán nhưng có lẽ được đào sâu qua lăng kính, có lẽ chị sẽ có niềm vui bất ngờ. Em nói như vậy, chị có thể cảm thấy có chút nghiêm túc quá. Nói cách khác, cuộc sống không thiếu vẻ đẹp nhưng thiếu đôi mắt để khám phá vẻ đẹp. Mà ống kính là đôi mắt kia, có thể giúp chị lưu nó lại…"
Nội tâm Chu Nhân không chút gợn sóng, thậm chí có chút thất thần, căn bản không nghe Tư Vũ đang nói cái gì.
Nhưng mà chính là lúc này, Chu Nhân nghe được cách đó không xa có người nhỏ giọng nói chuyện.
"Tổng giám đốc Trần, xin ngài đừng như vậy, ngài làm tôi đau." Là giọng của Bùi Dao.
Chu Nhân lấy lại tinh thần.
Có vẻ như có chút kích thích!
Trước mắt là một mảnh rừng trúc nhỏ đã được tỉa tót, còn có ánh đèn mờ ám.
Giọng nói say khướt của người đàn ông truyền đến: "Dao Dao, con người cô hơi có vẻ thanh cao ấy nhở, ợ… tôi đây đang cho cô cơ hội, người khác muốn còn chưa có đâu.”
Trong bóng tối, Chu Nhân nhíu mày theo bản năng: Chậc! Loại đàn ông tầm thường lại tự cao gì đây trời!
Hơi thở của Bùi Dao có chút dồn dập: "Tổng giám đốc Trần, ngài uống say rồi, tôi cũng không cần cơ hội này."
Người đàn ông cười khẽ: "Vậy cô có tin hay không, tôi có thể khiến cô rời khỏi vị trí hiện tại?"
Chu Nhân núp trong bóng tối chửi bới ở trong lòng: Sống lâu quá rồi! Đe dọa một người phụ nữ rốt cuộc là loại đàn ông gì thế này!
Trước đó Chu Nhân cảm thấy ghê tởm đối với văn hóa doanh nghiệp của An Hối, không ngờ trong nội bộ cũng có thể nói mấy lời này.
Tư Vũ còn đang hô hào trong đầu dây bên kia điện thoại: "Chị dâu chị dâu! Chị có nghe em nói không đó?"
“Tiểu Vũ, lát nữa chị sẽ nói cho em biết, giờ chị có chút việc.” Chu Nhân nhỏ giọng cúp điện thoại.
Lúc này, giọng của Bùi Dao bên rừng trúc đột nhiên có chút bén nhọn: "Tổng giám đốc Trần!"
Sau đó chỉ nghe "bốp" một tiếng, phỏng chừng là Bùi Dao tát tổng giám đốc Trần một cái.
Chu Nhân đang vỗ tay ở trong lòng cho Bùi Dao, không ngờ tổng giám đốc Trần kia lại nói: "Bùi Dao, cô là cái thá gì, dám đánh ông đây sao? Chả nhẽ hôm nay ông đây còn không thể chơi cô được!"
Mắt thấy tình hình sắp phát triển xấu đi, Chu Nhân cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp vọt tới.
Quả nhiên cũng giống như Chu Nhân nghĩ, Bùi Dao đang bị tổng giám đốc Trần kia ôm chặt. Nhìn ra được Bùi Dao muốn giãy dụa, nhưng dường như cô ấy cũng không có chút sức lực gì.
“Bùi Dao!” Chu Nhân lớn tiếng gọi tên cô ấy.
Tuy hai tiếng này không có nhiều sức uy hiếp nhưng tốt xấu gì cũng khiến tổng giám đốc Trần dừng một chút, chỉ là hai tay tên tổng giám đốc Trần này còn lưu luyến ôm trên người Bùi Dao.
Chu Nhân đi tới, hỏi: "Đây là bạn trai cô sao?"
Bùi Dao lắc đầu: "Không phải..."
"Có cần tôi giúp không?"
"Chu Nhân, tôi..."
Bùi Dao muốn nói chuyện, nhưng tổng giám đốc Trần lại một tay che miệng cô ấy lại.
Chu Nhân sải bước đi tới, mặc kệ mọi thứ mà cho tổng giám đốc Trần này một cước, tổn thương chỗ yếu ớt, đủ ngoan độc và cũng rất chuẩn xác.
Ông ta không phải đèn cạn dầu, chẳng qua lúc này đang say khướt, phản ứng không quá nhanh nhẹn.
Chu Nhân lập tức kéo Bùi Dao lại, nói với cô ấy: "Cởi giày cao gót trên chân cô ra cho tôi."
Bùi Dao không rõ nguyên nhân nhưng vẫn làm theo.
Chu Nhân cúi người nhận lấy giày cao gót trên tay Bùi Dao, nhướng mày: "Giày cao gót đinh tán Valentino à? Đôi giày này rất cọ chân, một ngày nào đó tôi sẽ gửi cho cô một đôi Mach & Mach.”
Dứt lời, cô cầm đôi giày cao gót kia xông thẳng tới trước mặt tổng giám đốc Trần, dùng gót giày đập vào đầu đối phương.
Biết yếu không địch lại mạnh, Chu Nhân một bên điên cuồng đánh đối phương, một bên hô to: "Cứu mạng! Cứu tôi với! Đến giúp tôi với! Có người sắp chết rồi!"
Tổng giám đốc Trần bị Chu Nhân dùng gót giày cao gót đập đến choáng váng đầu óc, chân loạng choạng.
Bùi Dao đứng ở phía sau Chu Nhân trợn mắt há hốc mồm.
Chu Nhân vừa đánh còn không quên chửi bới: "Mẹ kiếp! Ông là loại đàn ông gì vậy? Tôi đánh chết, chó má, tôi đánh, đánh này, ông là đồ mọi rợ! Tôi thấy ông còn chưa tiến hóa xong đâu!"
Bùi Dao muốn ngăn cản Chu Nhân, nhưng khi nhìn thấy Tư Nhất Văn bên cạnh không biết từ khi nào đi tới, lẳng lặng lui về phía sau một bước.
Chu Nhân đưa lưng về phía Tư Nhất Văn, giày cao gót trên tay đã bị cô đập đến biến dạng: "Để tôi xem sau này ông còn dám bắt nạt con gái nữa không? Thứ chó đẻ! Hôm nay tôi sẽ thay mẹ ông dạy cho ông một bài học! Đồ khốn nạn, thiến hóa học cũng xem như tiện nghi cho ông đó! Tôi *****..."
"A Nhân."
Giọng nói trầm thấp của Tư Nhất Văn bất ngờ vang lên ở phía sau, lúc này Chu Nhân mới dừng lại.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là: Xong đời rồi! Hình tượng quý nữ của tiểu thư khuê các bị hủy hoại hoàn toàn rồi! Nhà họ Chu vì cô mà mang theo lời mắng chửi không biết dạy con gái rồi!
Tư Nhất Văn đi tới nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Chu Nhân: "Ngoan, đừng khiến tay mình bị đập đau."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...