Chu Nhân không rõ thái độ của Tư Nhất Văn rốt cuộc là gì, người này bề ngoài thoạt nhìn vân đạm phong khinh, đối với lời thổ lộ của cô cũng cực lãnh đạm.
Trái tim cô đập rất nhanh, nhanh hơn trước khi chờ đợi trước mỗi trận đấu, tay chân cũng bắt đầu lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điều này làm cho Chu Nhân cảm thấy mình giống như đang hát một vở kịch solo, còn trở thành trò đùa cho mọi người xem.
Sau đó, Chu Nhân thật đúng là nhìn thấy khóe môi sắc bén của Tư Nhất Văn mím lên độ cong cực nhạt, không biết là do anh vui hay vì điều gì.
"Anh cười cái gì???" Chu Nhân không cam lòng yếu thế.
Tư Nhất Văn lạnh nhạt nhướng mày, khóe miệng cong lên trông cực kỳ xấu xa.
Chu Nhân hoàn toàn chưa kịp phản ứng, người đã bị Tư Nhất Văn khiêng lên vai. Anh sải bước từ phòng làm việc đến phòng ngủ, bởi vì máy quay trong phòng làm việc thật sự quá nhiều, tắt từng cái một thực sự quá phiền phức, mà trong phòng ngủ thì chỉ có một cái mà thôi.
Ba tầng, phòng ngủ ở tầng cao nhất, cho nên Chu Nhân bị khiêng một mạch theo bước chân của Tư Nhất Văn lên lầu. Cả người cô choáng váng, theo bản năng kéo quần áo sau lưng Tư Nhất Văn.
Trên đường đi ống kính không ngừng di chuyển theo hai người, nhân viên hậu kỳ đều điên rồi: "Làm gì làm gì làm gì vậy!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hu hu hu không thấy! "
“Nhất Nhất đề phòng quá rồi đó!"
"Nhất Nhất vừa rồi nói cái gì ở bên tai Chu Nhân vậy?"
Ống kính nhoáng lên một cái, Tư Nhất Văn khiêng Chu Nhân vào phòng ngủ, trong hình ảnh rốt cuộc không nhìn thấy hai người nữa.
Chỉ trong chốc lát, Chu Nhân bị ném lên giường. Lúc này đầu óc cô trống rỗng, sau khi vừa mới xúc động thổ lộ chỉ có hai chữ đủ để hình dung tâm tình của cô lúc này… hối hận.
Hối hận vì đã mở miệng thổ lộ.
Tư Nhất Văn hơi hơi cong người, một tay nhấc mắt cá chân Chu Nhân lên, kéo cả người cô lại gần, mái tóc dài sẫm màu trải ra trên ga giường màu nhạt.
Cách đây không lâu Chu Nhân mới ở chỗ này cùng Tư Nhất Văn trải qua một trận không thể tưởng tượng được, lúc này cô thật sự không còn chút sức lực nào hết, lo sợ nói: "Buổi chiều mới...!"
Tư Nhất Văn dùng chút lý trí còn sót lại cúi người hỏi ép cô: "Buổi chiều mới cái gì cơ?"
Chu Nhân hai tay ôm mặt mình, rầu rĩ nói: "Tư Nhất Văn, em không muốn làm nữa!"
"Vậy là có muốn không?"
“Em không muốn!”
Tư Nhất Văn rũ mắt nhìn Chu Nhân, sắc mặt bình tĩnh trầm xuống đầy cảm xúc nói không rõ. Anh không nói nhiều nữa, dùng môi để hôn cô cũng không đủ.
Nụ hôn rơi xuống cằm, cổ Chu Nhân, lúc này cô không có tâm tư gì nữa, nụ hôn ngày thường chỉ làm cho tê dại, lúc này lại cảm thấy rất ngứa.
Trong lúc né tránh, Tư Nhất Văn kéo hai tay Chu Nhân qua đỉnh đầu, một tay vững vàng giam cầm cô lại.
Chu Nhân mặt đỏ tai hồng, điện thoại bị vứt ở một bên đột nhiên vang lên. Cô giãy dụa muốn nhận, bị Tư Nhất Văn trở tay cầm lên ném xa hơn.
"Điện thoại của ba em!" Chu Nhân sốt ruột.
Tư Nhất Văn hơi nhăn mặt.
Ba vợ hơi không hiểu chuyện gì hết.
Cuối cùng anh vẫn cầm điện thoại di động lên đưa cho Chu Nhân.
Chỉ là Chu Nhân cứ nhận điện thoại của cô, anh tự mình tiếp tục.
Vết hôn dưới cổ bị quần áo che khuất, phải chậm rãi vén lên mới phát hiện ra một dấu hôn màu tối. Tư Nhất Văn giống như một con sói giả làm thân sĩ đang ăn cơm, dùng ngón tay hất áo lên, tiếp tục hôn đè lại dấu vết trước đó.
Chu Nhân hơi bình phục hô hấp một chút mới nhận điện thoại, gọi một tiếng: "Ba.”
Đầu kia, trong giọng nói của Chu Kiến Tu tràn đầy giận dỗi: "Nhân Nhi, sao hôm nay con không đến bệnh viện thăm ba?”
“Không phải ba nói không cho con tới sao?"
Nghĩ đến bệnh trĩ của Chu Kiến Tu, Chu Nhân lại không khỏi bật cười. Tuy nói như thế, làm sao cô có thể không đến thăm Chu Kiến Tu được, cho dù là bệnh trĩ nhẹ thôi nhưng nặng nhẹ cũng là bệnh. Cô nghĩ hơi trễ một chút sẽ đến bệnh viện, thuận tiện mua chút thức ăn dễ tiêu hóa mang theo.
Chu Kiến Tu hừ nhẹ: "Ba bảo con không đến là con không đến! Con nhóc vô lương tâm này!"
Chu Nhân lập tức lấy chuyện Tư Nhất Văn bệnh ra làm lý do: "Hôm nay con ở nhà chăm Nhất Nhất."
Có lẽ là nhắc tới người nào đó, người nào đó liền âm thầm xoa nắn dở trò xấu xa, chậm rãi di chuyển xuống.
Chu Nhân cắn môi khống chế bản thân không được phát ra tiếng, theo bản năng túm lấy tóc Tư Nhất Văn.
Chu Kiến Tu không rõ nguyên nhân, cũng lo lắng tình hình sức khỏe của con rể: "Sao không đến bệnh viện kiểm tra?"
Chu Nhân cố nén nói: "Con gọi bác sĩ riêng tới khám rồi, là bị cảm thôi ạ."
Cùng lúc đó, đôi chân trắng nõn của Chu Nhân bị xoa nắn đến không còn chỗ nào an toàn, chỉ có thể bị ép gác lên hai vai Tư Nhất Văn.
Chu Kiến Tu: "Cảm? Sao đột nhiên lại bị cảm?"
Chu Nhân giải thích: "Hôm qua bọn con đến sân trượt tuyết một chuyến, có thể bị cảm từ lúc đó."
Vừa nhắc tới sân trượt tuyết, Chu Kiến Tu như được lấy lại tinh thần.
Nhớ năm đó, Chu Kiến Tu bỏ ra số tiền lớn để xây dựng sân trượt tuyết ở thành phố B, mục đích chính là vì tặng con gái làm quà sinh nhật. Khi đó là lúc Chu Nhân khai giảng năm lớp 12, qua một học kỳ nữa sẽ tham gia kỳ thi đại học, coi như là làm quà cho con gái thi đại học.
Trong lòng Chu Kiến Tu vẫn biết con gái thích trượt tuyết, sau khi rời khỏi Mỹ, Chu Nhân bị người nhà cản trở nên mới không điên cuồng như trước, dù sao khu trượt tuyết trong nước phần lớn đều ở phương bắc, qua lại một chuyến cũng rất phiền phức. Gia đình họ định cư ở phía nam, quanh năm không thể nhìn thấy tuyết, càng không cần nói đến khu trượt tuyết.
Có một lần Chu Kiến Tu thấy con gái ngồi trong phòng khách xem kênh thể thao liên quan đến sự kiện trượt tuyết, thấy con gái xem đến mê mẩn, trong lòng ông bỗng nhiên vô cùng áy náy, liền bí mật bắt đầu chuẩn bị dự án sân trượt tuyết, chính là vì muốn cho Chu Nhân một bất ngờ.
Nào ngờ, bất ngờ không thành, Chu Nhân không muốn tiếp tục ở lại thành phố B nữa, muốn trở về Mỹ.
"Nhân Nhi, con thích sân trượt tuyết này không?" Chu Kiến Tu giống như một đứa trẻ con đòi ăn kẹo, muốn lấy lòng con gái một câu.
Nhưng lúc này Chu Nhân căn bản không có tâm tư gì để nghe Chu Kiến Tu nói chuyện, ngón tay cô nắm chặt ga trải giường, sợ mình mở miệng làm lộ ra việc xấu.
Vì thế trả lời cho có lệ: "Cũng được ạ, con định lần sau đến chơi lần nữa."
Chu Kiến Tu nói: "Có chỗ nào thiếu sót, con cứ việc nói, ba lập tức cho người ta quy hoạch lại, hết thảy đều dựa theo yêu cầu của con."
"A!" Chu Nhân rốt cuộc không nhịn được, theo bản năng che miệng mình lại.
Chu Kiến Tu hỏi: "Làm sao vậy con?"
Chu Nhân nói: "Ba! Tư Nhất Văn cắn con!"
Chu Kiến Tu: "?"
Là ba vợ từng trải, lòng người nghĩ: Có phải ông gọi điện thoại không đúng lúc không?
Chu Nhân thuận thế hắt nước bẩn: "Anh ấy nói sân trượt tuyết của ba không vui tẹo nào! Ba, ba mau dạy lại anh ấy đi!"
Tư Nhất Văn đang bị người nào đó túm tóc: "?"
Chu Kiến Tu nói: "Thế à, vậy con đưa điện thoại để Nhất Nhất nghe một chút đi."
Tư Nhất Văn bị ép nhận điện thoại của ba vợ, quỳ gối giữa hai chân Chu Nhân.
Chu Nhân thuận thế muốn chạy trốn nhưng bị một tay Tư Nhất Văn nắm lấy đùi, không có chỗ trốn.
Nhận điện thoại, Tư Nhất Văn mặt không đổi sắc chào một tiếng: "Ba ạ."
Chu Kiến Tu nói: "Con dẫn Nhân Nhi đi trượt tuyết à? Con bé có thích không?"
Tư Nhất Văn nói: "Thích ạ."
Chu Kiến Tu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, con thế nào rồi?"
"Không sao đâu ạ, làm ba lo lắng rồi."
Chu Kiến Tu khẽ thở dài một hơi, có chút kinh nghiệm của người từng trải nói: "Con còn trẻ, khụ, vẫn nên chú ý thân thể một chút. "
“Con biết rồi, con sẽ chú ý."
Điện thoại tắt, là Tư Nhất Văn trực tiếp tắt điện thoại.
Sau đó, thân thể Chu Nhân lạnh lẽo, không còn chỗ nào trốn.
Sau khi thổ lộ, Chu Nhân cảm thấy mình và Tư Nhất Văn vẫn ở chung như thường ngày, nhưng lại rất kỳ quái.
Rõ ràng hai người vẫn làm chuyện thân mật giống như trước kia, nhưng cô lại cảm thấy mình bị nhốt ở phía dưới, rất là bị động.
Tư Nhất Văn gọi cô, cô sẽ cố ý làm bộ như không nghe thấy, hoặc là thật lâu không đáp lại, nguyên nhân chủ yếu là cảm thấy không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Đêm khuya rất yên tĩnh, Chu Nhân bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn người quen thuộc bên cạnh, bỗng nhiên lại cảm thấy thật xa lạ.
Hóa ra thổ lộ chính là loại cảm giác này sao?
Cũng không có cảm thấy mừng rỡ như điên, trái lại càng ngày càng lo được lo mất.
Để cho đối phương biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, giống như ngay cả làm bạn bè đơn giản nhất cũng không làm được, vô cùng xấu hổ cũng vô cùng thất bại.
Chu Nhân thật muốn xuyên không về buổi chiều hung hăng che miệng mình lại.
Ai bảo cô nói chuyện vô nghĩa!
Sao cô không khâu miệng lại chứ!
Loại cảm xúc này nhất thời không thể giảm bớt, mãi cho đến ngày hôm sau khi hai vợ chồng đến studio hàng đầu của tạp chí GIBANG để chụp ảnh bên trong, cô vẫn sẽ theo bản năng tránh né tầm mắt của Tư Nhất Văn.
Trong lúc đó Chu Nhân ngược lại liên lạc với cô bạn thân Tân Ninh một chút, sau khi biết được Tân Ninh đã bình an hạ cánh tại Amsterdam cũng yên tâm hơn rất nhiều. Cô muốn nói chuyện với Tân Ninh về chuyện mình rảnh miệng, lỡ tỏ tình với Tư Nhất Văn, rồi lại cảm thấy thực sự thật ngu xuẩn không đáng nhắc tới.
Tân Ninh còn hỏi lại Chu Nhân: "Thương Chi Nghiêu có liên lạc với cậu không?"
Chu Nhân nói không có.
Tân Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi. Vậy sau khi tớ đến Na Uy, tớ sẽ liên lạc với cậu, hi vọng có thể nhìn thấy cực quang!"
Chu Nhân bảo Tân Ninh đi một mình phải vô cùng cẩn thận, chỉ là Tân Ninh cảm thấy sự lo lắng của Chu Nhân hoàn toàn là dư thừa.
Thời gian gần đây Tư Nhất Văn cũng bận rộn, lúc dành thời gian đến chụp ảnh tạp chí với Chu Nhân vẫn cầm điện thoại làm việc. Hơi thở trên người đàn ông lạnh lùng, stylist và chuyên gia trang điểm cho anh không ai dám thở mạnh.
Trong phòng trang điểm, hai vợ chồng ngồi một bên, mấy stylist cùng chuyên gia trang điểm vây quanh hai người.
Ngược lại khi đối mặt với Chu Nhân, mấy từ tâng bốc trong miệng của chuyên gia trang điểm càng tiếp tục: "Nhân Nhân làn da của cô được chăm sóc như thế nào vậy? Thật sự quá đẹp!"
“Đôi mắt to quá! Lông mi dài thật đấy, chắc tôi cũng không cần dán mi giả đâu đúng không?"
“Lông mày cô đẹp thật sự!"
Vị chuyên gia trang điểm này vô cùng nổi tiếng trong ngành, Chu Nhân thỉnh thoảng cũng tham dự một số hoạt động của vị chuyên gia trang điểm này, cho nên cũng coi như quen biết nhau.
Tất nhiên được khen là một điều hạnh phúc.
Chu Nhân và chuyên gia trang điểm nói chuyện vui vẻ, còn chia sẻ với nhau mấy món mỹ phẩm mà mình thích dùng gần đây. Cứ như vậy, ngược lại tạo thành một loại tương phản rõ ràng với Tư Nhất Văn đang trầm mặc nghiêm túc làm việc ở một bên.
Tạo hình của Tư Nhất Văn vô cùng đơn giản, trên mặt anh căn bản không cần trang điểm gì, thậm chí ngay cả phấn nền cũng không cần dùng. Tuy nhiên, vì lý do chụp ảnh, một số phần bóng của khuôn mặt và lông mày cũng phải dặm lại một chút, tất nhiên sau đó sẽ mất nhiều tâm trí hơn cho việc tạo kiểu tóc.
Chu Nhân lơ đãng nhìn Tư Nhất Văn bên kia, thấy anh hơi cúi đầu, stylist làm cho anh kiểu tóc undercut, như có luồng gió Hồng Kông cuốn tới, nhìn vào vô cùng có rung động.
Khi chính thức chụp hình, hai vợ chồng đã thay đổi tổng cộng ba bộ quần áo, mỗi bộ có phong cách khác nhau. Một bộ giải trí, một bộ lịch sự, còn có một bộ có chút phóng khoáng thoải mái. Cho dù là bộ nào khi mặc trên người hai người, thì cũng đều là người làm tôn quần áo, không hề bị trang phục đẹp đẽ sang trọng cướp đi danh tiếng.
Sự khác biệt là quần áo của người khác thì do các stylist chuẩn bị, nhưng quần áo của hai người lại do hai người chuẩn bị. Quần áo thương hiệu cao cấp trong nhà tim bừa cũng có thể tìm được, căn bản không cần mặc đồ người khác đã mặc.
Thậm chí có thương hiệu cao cấp nghe nói cặp đôi này muốn chụp tạp chí, lập tức liên hệ PR đưa lên sản phẩm mới chưa ra mắt.
Lúc thay bộ trang phục thứ hai, bởi vì cổ áo của Chu Nhân tương đối thấp, trong nháy mắt lộ ra một vết hôn dưới cổ.
Bản thân Chu Nhân còn chưa chú ý tới, chuyên gia trang điểm lập tức vây quanh, cười tủm tỉm dùng che khuyết điểm che dấu vết đỏ này lại.
Chu Nhân giải thích như giấu đầu lòi đuôi: "Tôi nói không phải là hôn dấu thì có đáng tin không?"
Chuyên gia trang điểm kiểu tôi hiểu mà: "Tin, tin mà, là muỗi cắn thôi."
Chu Nhân: "..."
Trong quá trình chụp hình, hai vợ chồng phối hợp khá ăn ý, yêu cầu nhiếp ảnh gia đưa ra bọn họ có thể hiểu được rất nhanh.
Nhưng toàn bộ studio lại không hiểu sao lại bị bao phủ một lớp áp suất thấp.
Chu Nhân ngày thường giao tiếp nhiều, hôm nay lại đặc biệt ít nói, mà Tư Nhất Văn vốn cũng không phải là người nói nhiều. Hơn nữa, Chu Nhân còn đang cố ý vô tình né tránh Tư Nhất Văn.
Tư Nhất Văn cũng không đi vạch trần chuyện Chu Nhân né tránh anh, anh nghĩ có lẽ cô còn cần một chút thời gian bình tâm lại.
Thực tế, người càng cần bình phục tâm tình lại chính là Tư Nhất Văn.
Trước ngày hôm qua, Tư Nhất Văn chưa bao giờ nghĩ Chu Nhân sẽ thích anh, chưa bao giờ.
Bức tường cao từng được xây dựng trong lòng anh bị một câu nói của Chu Nhân mà tùy ý sụp đổ: "Em thích anh! Em thích anh từ hồi cấp ba đó!"
Những lời này giống như được lập trình lặp đi lặp lại, cứ vang lên trong đầu Tư Nhất Văn, mỗi một lần nhớ tới, trái tim anh liền không thể khống chế mà điên cuồng nhảy lên.
Vì thế với người ngoài mà nói, chuyện vợ chồng hai người sống chung với nhau là chuyện vô cùng vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
Nói ăn ý cũng rất ăn ý.
Nói xa lạ cũng rất xa lạ.
Nói kỳ lạ cũng rất kỳ lạ.
Cả buổi chụp hình, số lần nói chuyện với nhau của Chu Nhân và Tư Nhất Văn hầu như không quá ba câu.
Một lần là Tư Nhất Văn chủ động hỏi Chu Nhân có muốn uống nước không, Chu Nhân lắc đầu nói không.
Một lần là Chu Nhân thấy cúc áo Tư Nhất Văn chưa cài hết, chủ động nhắc nhở anh.
Lần cuối cùng là hai người cùng nhau nói lời tạm biệt với tất cả mọi người ở đây, Tư Nhất Văn nắm tay Chu Nhân, nhưng biểu tình của Chu Nhân hình như rất bài xích, dường như muốn tránh tay anh.
Không lâu sau, có nhân viên của tạp chí GIBANG đăng lên mạng thông tin: "Tận mắt nhìn thấy, Tư Nhất Văn và Chu Nhân ở trường quay không nói với nhau một câu nào! Plastic đến mức không thể plastic hơn!”
[Nói plastic tôi tin, ngày chụp hình hai vợ chồng họ thực sự không nói với nhau được quá ba câu. Tôi nghĩ đây hoàn toàn không giống với cuộc sống bình thường của một cặp vợ chồng, vì vậy tin đồn cũng không phải không có căn cứ. Nhưng nhan sắc của hai người này thật sự rất đỉnh, chúng tôi đã từng chụp ảnh với rất nhiều nghệ sĩ hàng đầu, nhưng tất cả đều không bằng hai người họ được.]
Đính kèm ảnh chụp tạp chí trong ngày.
Tuy nhiên, tiêu điểm của cư dân mạng lại nhất trí về nhan sắc của cặp đôi này, dù sao, họ cũng chả lạ gì mối quan hệ plastic của cặp vợ chôngg này.
[Rốt cuộc chủ topic tới đây để bốc phốt, hay là hút fan cho cặp đôi này vậy? Mấy tấm ảnh đính kèm này của ngươi không khỏi khiến mị ngạc nhiên đâu nha!]
[Bỗng nhiên lại thấy thích nhan sắc của cặp này ghê, trước kia vẫn cảm thấy có chút hơi theo nét Tây, hiện tại cảm thấy thật sự rất cuốn!]
[Chênh lệch chiều cao giữa hai người họ cũng đáng yêu quá trời!]
[Tạp chí GIBANG phải không? Tháng 9 hay tháng 10 phát hành vậy?]
[Giá trị nhan sắc đỉnh cao cũng chỉ đến thế là cùng, thật sự rất đỉnh!]
[Ngày mai tập đầu tiên của [Quá trình yêu đương] sẽ phát sóng, có ai muốn lót dép ngồi hóng cùng không?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...