Vợ chồng nhà giàu plastic

Lần này Chu Nhân hét tên Tư Nhất Văn to hơn một chút: "TƯ NHẤT VĂN."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiển nhiên đã có chút làm ồn đến anh, hiệu quả được nâng cao. 
 
Tư Nhất Văn vẫn chưa mở mắt, nhưng lại quay người kéo Chu Nhân vào lòng mình, ôm chặt lấy cô. Lúc này đây thì anh giống như một đứa trẻ vậy, tất cả mọi việc anh làm đều là vô thức.
 
Chu Nhân bị ôm chặt trong lòng Tư Nhất Văn, đầu tiên là cảm thấy hô hấp của anh khó khăn, sau đó phát hiện nhiệt độ cơ thể anh ngày càng cao. Cô dùng tay véo vào eo anh một cái, không hề có chút khách khí nào, vỗ anh một cái: "Tư Nhất Văn! Em sắp bị anh làm cho nghẹt thở mà chết rồi đây nè!"
 
Lúc này Tư Nhất Văn mới thả lỏng ra một chút, mặt mày nhăn nhó trông có vẻ không thoải mái lắm.
 
Anh cuối cùng cũng chịu mở mắt, đôi mắt hai mí rõ ràng, vẫn hơi khẽ khép, giọng nói vẫn còn rất trầm vì vừa ngủ dậy: "Mấy giờ rồi?" 
 
Chu Nhân vũng vẫy rồi ngồi dậy, cố ý vươn tay ra xoa mặt của Tư Nhất Văn: "Đừng quan tâm giờ giấc làm gì nữa, anh bị sốt rồi đó biết không hả?" 
 
"Không biết."
 
"Anh đợi đó, em đi lấy nhiệt kế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói xong, Chu Nhân chân trần bước xuống giường.
 
Hộp thuốc của nhà được đặt ở trong kho dưới tầng, lúc này đây diện tích căn nhà quá to rõ ràng đã trở thành khuyết điểm, công sức chạy một vòng để đi lấy hộp thuốc khiến Chu Nhân thở hắt ra.
 
Khi lần nữa trở về phòng, Chu Nhân phát hiện Tư Nhất Văn lại nhắm mắt lại nữa rồi. Hiếm lắm mới có lúc anh trông lười biếng và suy sụp đến vậy, cả khuôn mặt vì bị sốt mà lại càng thêm trắng, trông hơi nhợt nhạt, nhưng đường nét gương mặt anh vẫn như là được dùng dao điêu khắc ra vậy, trông vô cùng sắc sảo.
 
Lần này thì Chu Nhân không gọi tên Tư Nhất Văn nữa, cầm nhiệt kế điện tử trên tay, đưa nó đến thẳng trước trán Tư Nhất Văn để đo thử, trông cũng rất ra dáng, nhiệt kế điện tử lập tức bíp bíp vài tiếng, bên trên hiển thị: 38,7 độ.
 
Thật sự phát sốt rồi.
 
Chu Nhân nhất thời không biết phải làm gì, trong đầu trống rỗng, cô không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác, đặc biệt là khi người cần được chăm sóc là một bệnh nhân.
 
Nhưng cũng rất nhanh phản ứng lại, cô cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ gia đình.
 
Bác sĩ đương nhiên sẽ chuyên nghiệp hơn, bác sĩ của gia đình sau khi hỏi sơ qua về tình hình của Tư Nhất Văn, thông báo rằng trong nửa tiếng nữa sẽ đến chỗ ở của họ.
 
Ngoài ra, bác sĩ nói với Chu Nhân: “Nếu như trong nhà có thuốc hạ sốt thì có thể cho anh ấy uống một viên trước, có thể tạm giảm sốt.”
 
Chu Nhân lập tức trả lời: “Được.”
 
Sau khi cúp điện thoại, Chu Nhân lập tức đứng dậy đi tìm thuốc hạ sốt.
 
Sau khi xác nhận vài lần đây là thuốc hạ sốt chứ không phải thuốc gì lung tung, Chu Nhân còn đích thân đi lấy một ly nước ấm đem qua cho anh.
 
Đến cô cũng sắp bị bản thân làm cho cảm động đến chết rồi.

 
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có những lúc người khác quay quanh cô, làm gì có chuyện cô chăm sóc cho ai cơ chứ. Tư Nhất Văn cưới được cô đúng là nhờ có tổ tiên phù hộ, phúc đức mấy đời mới tích được.
 
Nhưng mà, khi Chu Nhân mang nước mang thuốc đến kêu Tư Nhất Văn uống thì anh lại nhăn nhó mặt mày cự tuyệt: “Anh không uống đâu.”
 
Đã không uống thuốc thì thôi, người này lại còn xoay người quay lưng về phía Chu Nhân kéo chăn trùm kín người như một đứa trẻ vậy.
 
Chu Nhân đúng thật là cười khóc không nổi, nhưng đây là lần đầu cô thấy bộ dạng này của Tư Nhất Văn, cô cảm thấy anh cũng thật đáng yêu quá đi mất.
 
Cô không cảm thấy phiền hà chút nào, nhào lên người Tư Nhất Văn để xoat mặt anh qua, nói chuyện như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Nhất Nhất, nghe lời nào, uống thuốc rồi cơ thể sẽ khỏe hơn đó nha.”
 
Tư Nhất Văn cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra nhìn Chu Nhân, dùng một tay kéo cả người cô, lại giữ chặt cô trong lòng mình.
 
Chu Nhân nằm bò lên người Tư Nhất Văn, sờ thử gương mặt nóng bừng của anh, giọng nói cũng dịu dàng hơn rất nhiều: “Bị sốt nên thấy không thoải mái đúng không?”
 
Tư Nhất Văn mắt nhắm tịt chỉ khẽ ừm một tiếng, hơi thở vẫn cứ nặng nề như cũ.
 
Chu Nhân đau lòng khuyên anh: “Vậy thì đúng rồi, bác sĩ nói rồi, uống thuốc vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn đó.”
 
“Ôm em là thoải mái rồi.” Tư Nhất Văn vừa lười biếng nói, vừa kéo Chu Nhân về phía mình, vùi mặt vào chỗ cổ cô.
 
Thật lòng mà nói, Tư Nhất Văn dính người như này thật sự rất khiến Chu Nhân thích.
 
Con người Chu Nhân vốn dĩ chỉ là khẩu xà tâm phật, là một người rất dễ mềm lòng. Tư Nhất Văn lúc này đang ốm lại còn đáng yêu như vậy, khiến cho trái tim cô như chuẩn bị tan chảy đến nơi.
 
Nhưng không uống thuốc thật sự không được mà.
 
Đây là nhiệm vụ mà bác sĩ đã phân công cho cô, cho dù như thế nào Chu Nhân cũng phải hoàn thành cho bằng được.
 
Chu Nhân sờ tai Tư Nhất Văn như an ủi, nằm bò trên người anh rồi cứ lảm nhảm bên tai anh như Đường Tăng niệm chú: “Nhất Nhất, không nhìn ra là anh còn sợ uống thuốc luôn hả? Nhưng mà không uống thuốc thì sao mà được? Không uống thuốc thì người sẽ rất khó chịu, bệnh cũng không khỏi được. Chẳng nhẽ từ nhỏ đến lớn anh đều không uống thuốc sao? Thật ra em cũng không thường xuyên uống thuốc. Nhưng mà uống thuốc cũng đâu có gì khó khăn đâu, anh chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc vào rồi ngủ tiếp thôi, chỉ là chuyện trong thoáng chốc, cho thuốc vào miệng rồi uống một ngụm nước, nuốt ực một cái là xong rồi…”
 
Chắc có lẽ là anh thấy Chu Nhân quá ồn, Tư Nhất Văn một phát bịt cái miệng nhỏ đang lảm nhảm của Chu Nhân lại.
 
Chu Nhân wu wu wu mấy tiếng, tiếp đó lập tức bỏ tay Tư Nhất Văn ra: “Anh mau ngoan ngoãn uống thuốc đi rồi em sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh, được không nè?”
 
Tư Nhất Văn có vẻ có chút hứng thú, dùng má cọ cọ vào mặt của Chu Nhân giống như một chú sư tử nhỏ dính người vậy: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
 
Chu Nhân thề thốt: “Đương nhiên! Chỉ cần anh chịu uống thuốc.”
 
Tư Nhất Văn lại không nói gì nữa rồi.
 
Chu Nhân đợi một lát rồi đứng dậy nhìn anh từ trên cao.
 
Nhìn một lát mà Chu Nhân cảm thấy trong lòng cứ tê tê dại dại.

 
Cô thật thích những lúc Tư Nhất Văn thế này quá đi mất, cảm giác anh nhỏ bé yếu đuối cần được bảo vệ.
 
Ham muốn nổi lên, Chu Nhân đỡ lấy mặt Tư Nhất Văn rồi hôn loạn hết cả lên. Hôn một cái ở trán, một cái ở mắt, một cái ở mũi, một cái ở má, cuối cùng ở môi cũng hôn một phát.
 
Vẫn không thấy đủ, hôn lại một lần từ đầu.
 
Tư Nhất Văn không phải không cảm nhận được những tiếp xúc thân mật của Chu Nhân, chỉ là hiện tại anh hơi mệt, lười cử động, đầu đau như búa bổ, tay chân không còn chút sức lực nào, vì vậy cũng có chút phóng túng để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
 
Tư Nhất Văn cũng rất thích những hành động thân mật này của Chu Nhân, nó giống như một cách thể hiện tình yêu của cô dành cho anh vậy.
 
Phần lớn mọi người đều như vậy, lúc bị ốm cả người như mất hết sức lực, trở nên ỷ lại vào ai đó hơn.
 
Đột nhiên, Chu Nhân nghĩ ra một tuyệt chiêu.
 
Cô từng thấy trong phim có cảnh nam nữ chính dùng miệng để đút thuốc cho nhau. Nhưng mà, phim thì cũng chỉ là phim thôi, ngoài đời thật mà làm như vậy có vẻ hơi thần kinh.
 
Chu Nhân rất nhanh đã phủ định ý tưởng này, tiếp tục khuyên Tư Nhất Văn: “Nhất Nhất, anh ngoan một chút đi mà. Anh còn không uống thuốc là em giận thật đấy!”
 
Cũng không biết là do câu này có tác dụng nhất định hay không nhưng Tư Nhất Văn cuối cùng cũng chịu nghe lời rồi.
 
Chu Nhân kéo Tư Nhất Văn ngồi dậy, quỳ trên giường đưa thuốc hạ sốt với thuốc cho anh.
 
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là Tư Nhất Văn đưa ra một yêu cầu: “Em đút cho anh.”
 
Yêu cầu này Chu Nhân thấy cũng không phải là vô lý, cô cũng đang định đút cho anh mà.
 
Chu Nhân đưa thuốc đến môi Tư Nhất Văn, nhìn anh ngậm viên thuốc và miệng, lập tức đưa cốc nước cho anh.
 
Trước mặt Chu Nhân, Tư Nhất Văn nuốt thuốc xuống. Có vẻ việc nuốt khiến anh cảm thấy không thoải mái, anh cau mày, yết hầu nhô lên chuyển động lên xuống.
 
Cuối cùng cũng nuốt thuốc xuống, Tư Nhất Văn nhìn Chu Nhân với vẻ mặt vô tội, giống như một bé trai đang đòi phần thưởng vậy.
 
Chu Nhân vui vẻ giơ tay ra véo má Tư Nhất Văn: “Như này mới ngoan chứ.”
 
Tư Nhất Văn nói: “Anh muốn ăn kẹo.”
 
Chu Nhân bất ngờ: “Hả? Kẹo á? Để em đi kiếm.”
 
Trong phòng khách có không ít đồ ăn vặt, hình như trên bàn trà cũng có kẹo sữa.
 
Chu Nhân đang chuẩn bị đứng dậy thì bất ngờ bị Tư Nhất Văn kéo cổ tay giữ lại. còn chưa kịp đợi cô cảm thấy thắc mắc, Tư Nhất Văn đã kéo cô vào lòng, đè cô dưới người mình. Anh vẫn đang là một đứa trẻ đang ốm, bé trai này đang muốn chơi bẩn.
 

Viên kẹo mà anh muốn ăn đang ở ngay trước mặt, không cần tốn công tốn sức đi tìm ở đâu hết. Tư Nhất Văn hôn lấy đôi môi của Chu Nhân, bắt đầu nếm mùi vị ngọt ngào trong miệng cô.
 
Chu Nhân bị một loạt thao tác này của Tư Nhất Văn làm cho có chút ngây người nhưng vẫn vô thức đáp lại nụ hôn của anh. Cô nhấc đôi tay trên giường lên vòng lấy cổ anh, cảm nhận thân nhiệt và hơi thở nóng bỏng khác với ngày thường của anh.
 
Nụ hôn này cũng không ổn định như mọi khi, phần lớn thời gian đều là Tư Nhất Văn đang ngậm lấy môi cô như ngậm kẹo không chịu buông.
 
Chu Nhân cũng không có ý định khiến anh ngừng lại, cô thích thú dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn, nghịch phần tóc sau gáy Tư Nhất Văn, hưởng thụ cảm giác tê dại mà nụ hôn nhẹ nhàng này đem lại.
 
Và đương nhiên, cảnh tượng này đã bị nhân viên của tổ hậu kỳ vừa mới bắt đầu công việc nhìn thấy, mắt chữ a miệng chữ o.
 
Ánh sáng trong phòng cũng không quá sáng, thật ra cũng không thể nhìn rõ rằng hai người hôn như nào, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng Tư Nhất Văn đè lên người Chu Nhân.
 
Nếu mà nói đến vấn đề mức độ thì nam nữ chính trong phim hôn nhau dữ dằn hơn họ hiện tại rất nhiều. Ống kính trong phim thần tượng có thể đổi cảnh liên tục, không góc chết, muốn quay tình cảm đến đâu thì quay tình cảm đến đấy. Nhưng ống kính lắp đặt trong phòng ngủ của chương trình thực tế chỉ có một cái, còn có không ít góc chết chứ đừng nói đến là cận cảnh hay đặc tả chi tiết.
 
Đối với người độc thân mà nói vợ chồng thật và phim thần tượng là không có cách nào có thể so sánh được. Mọi thứ trong phim đều là do diễn viên diễn nhưng giữa vợ chồng thì mọi thứ đều là thật.
 
Cảnh tượng mơ hồ trước mắt này tuy không đủ để nhìn thấy gì nhưng cũng đủ để khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.
 
Trên thực tế tội chương trình muốn có chính là loại hiệu quả này. Lúc cắt ghép cũng không cần phải lo lắng đến vấn đề mức độ, hôn nhau cũng không phải là 18+, hơn nữa hai vợ chồng hôn nhau không phải là một chuyện vô cùng bình thường sao? Cắt ghép một chút về ống kính ghép thêm một chút nhạc, như vậy không phải là còn đáng xem hơn cả phim thần tượng sao?
 
Nhưng mà loại phát triển này giữa vợ chồng Chu Ti thật sự là tổ hậu kỳ chưa ngờ tới.
 
Bên ngoài truyền tai nhau rằng đôi vợ chồng này không có tình cảm, nhưng thông qua khoảng thời gian quay chương trình này là có thể thấy được đôi vợ chồng này ân ái đến nhường nào.
 
*
 
Thuốc hạ sốt chỉ có thể làm giảm một chút triệu chứng, Tư Nhất Văn lúc này cũng không quá đau đầu, nhưng cơ thể vẫn có chút nặng nề.
 
Anh giống như một đứa trẻ ôm lấy Chu Nhân, không cho phép cô rời khỏi bản thân mình nửa bước. Mãi cho đến khi bác sĩ gia đình đến, dưới sự ép buộc của Chu Nhân thì anh mới chịu buông tay.
 
Sau khi bác sĩ gia đình đến đã kiểm tra cho Tư Nhất Văn, đưa ra kết luận rằng anh bị cảm cúm. Bác sĩ kê một ít thuốc, dặn dò phải uống thuốc đầy đủ và chú ý nghỉ ngơi là được.
 
Chu Nhân cứ nghĩ đến dáng vẻ lúc uống thuốc của Tư Nhất Văn lại có chút cười khóc không được, cố ý hỏi bác sĩ: “Nếu như một vài người không muốn uống thuốc thì còn có cách nào khác không vậy?”
 
Lời này cũng là cô cố ý nói cho Tư Nhất Văn nghe thấy.
 
Tư Nhất Văn ngồi tựa ở đầu giường, mặt không chút biểu cảm, ngoảnh mặt làm ngơ đối với hành động mách lẻo với bác sĩ của Chu Nhân. 
 
Về chuyện không một uống thuốc anh cũng không muốn phản kích vì cả đời này việc mà anh ghét nhất chính là uống thuốc.
 
Bác sĩ gia đình vô thức nhìn Tư Nhất Văn một cái, nói: “Đương nhiên vẫn là uống thuốc thì tốt hơn. Đây đều là thuốc Tây dạng viên nén, uống dễ hơn thuốc Đông nhiều.
 
Chu Nhân tiếp tục ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Nhưng mà có một vài người đến thuốc Tây cũng không muốn uống.”
 
“Là vậy sao?” Bác sĩ gia đình nghĩ một lúc: “Thật ra thì còn có thể tiêm đó.”
 
Tư Nhất Văn lập tức từ chối: “Không muốn.”
 
Chu Nhân cười nhạo Tư Nhất Văn: “Vậy thì lát nữa anh phải ngoan ngoãn uống thuốc đó nha.”
 
Tư Nhất Văn mặt không tình nguyện chỉ ừ một tiếng, mặt mày vẫn nhăn nhó, dáng vẻ như muốn nói đừng ai động đến anh, trông dáng vẻ rõ ràng là không được vui.

 
Nhưng gương mặt lạnh lùng này đối với Chu Nhân mà nói không hề có chút sát thương nào, ngược lại còn có chút đáng yêu.
 
Sao trước đây Chu Nhân không phát hiện ra nhỉ?
 
Tư Nhất Văn trông cao to như vậy mà lại sợ uống thuốc, sợ kim tiêm.
 
Ngày thường dũng mãnh, to lớn bao nhiêu thì hiện tại khiến người ta thấy đáng yêu bấy nhiêu.
 
Trực tiếp đáng yêu chết người ta mà.
 
Không được, Chu Nhân không nhịn được muốn tìm một người chia sẻ niềm vui của mình.
 
Sau khi tiễn bác sĩ rời đi, Chu Nhân lập tức gọi điện cho mẹ chồng Đổng Tịnh Từ của mình.
 
Mẹ chồng nàng dâu nói về chuyện Tư Nhất Văn sợ uống thuốc lại còn sợ kim tiêm rồi cười phá lên, càng nói càng hăng.
 
Đổng Tịnh Từ nói trước kia bà ấy cũng không ngờ Tư Nhất Văn ấy vậy mà lại sợ kim tiêm. Đơn giản như Tư Vũ, lúc còn bé cũng không sợ, nhưng Tư Nhất Văn lại rất sợ.
 
Còn nhớ có một năm Tư Nhất Văn bị sốt, phải tiêm thuốc hạ sốt vào “mung”, anh nhìn thấy kim tiêm thì sợ xanh mặt.
 
“Lúc đó anh ấy bao nhiêu tuổi vậy ạ?” Chu Nhân hỏi.
 
Đổng Tịnh Từ không chút giấu diếm mà nói cho Chu Nhân: “Lúc bảy tuổi, mẹ còn nhớ rõ lúc đó nó học lớp hai. Thật ra lúc nhỏ sức khoẻ của Nhất Văn vẫn luôn khá ổn định, do lúc đó học tiểu học chơi với các bạn rồi bị lây.”
 
Chu Nhân đang nghĩ, lúc đó cô và Tư Nhất Văn có thân thiết không nhỉ.
 
Nếu như Tư Nhất Văn bảy tuổi thì lúc đó Chu Nhân mới năm tuổi. Đứa trẻ năm tuổi thì có thể nhớ được gì cơ chứ, Chu Nhân nghĩ một lúc cũng chẳng nhớ lại được gì.
 
Nhưng mà, nhà họ Chu và nhà họ Tư có mối quan hệ thân thiết đã mấy đời nay, thật ra khi còn rất nhỏ Tư Nhất Văn đã từng bế Chu Nhân.
 
Năm đó khi Chu Nhân tròn một tuổi được người nhà đưa về nước để tổ chức sinh nhật. Tư Nhất Văn lúc đó mới ba tuổi nhưng đã đòi bế Chu Nhân một cái. 
 
Chu Nhân lúc một tuổi chỉ vừa mới biết đi, cả người mũm mĩm. Cũng may mà lúc đó Tư Nhất Văn cao hơn so với bạn cùng tuổi, dùng hết sức lực nhỏ bé của mình cuối cùng cũng bế được Chu Nhân lên. Nhưng cuối cùng thì cả hai người đều ngã nhào xuống đất, Tư Nhất Văn mới ba tuổi nằm trên đất trở thành đệm thịt bằng người cho Chu Nhân.
 
Lúc đó hai nhà nhìn hai đứa bé, nổi hứng nói: “Hay là đính hôn cho hai đứa nó đi, trông hai đứa trẻ này xứng đôi biết bao!”
 
Đổng Tịnh Từ còn nói với Chu Nhân rằng trước đây để ép Tư Nhất Văn uống thuốc thì đúng thật chẳng khác gì lấy mạng của anh. Dù khuyến bảo đến mức nào Tư Nhất Văn cũng không chịu, còn lén đổ hết thuốc trong nhà vào bồn cầu. Anh từ nhỏ đã trầm lặng, cứng đầu như vậy.
 
“Chuyện này còn bị mẹ phát hiện ngay tại hiện trường gây án nữa!” Đổng Tịnh Từ nói rồi cười phá lên: “Không nhìn ra đúng không, tên nhóc này sợ uống thuốc với kim tiêm như vậy đó.”
 
Nhưng rồi Chu Nhân nói: “Điều này cũng có thể hiểu được. Mỗi người đều có một mặt yếu đuối của riêng mình, Nhất Nhất đã rất ưu tú rồi!”
 
Đổng Tịnh Từ nói: “Nhân Nhân à, vậy thì phải làm phiền con chăm sóc nhất Văn rồi.”
 
Chu nhân nói: “Mẹ, sao mẹ lại nói khách sáo như vậy cơ chứ? Còn không chăm sóc anh ấy thì ai chăm sóc bây giờ?”
 
Mẹ chồng nàng dâu lại nói chuyện một lúc nữa, Chu Nhân nhìn thấy nước sôi rồi mới tắt điện thoại.
 
Bây giờ cô còn phải đi cho bé Nhất Nhất uống thuốc nữa, nhiệm vụ gánh vác trên vai phải nói là vô cùng nặng nhọc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui