Vợ chồng nhà giàu plastic

Nhân viên hậu kỳ của tổ tiết mục [Quá trình yêu đương] mỗi lần quan sát cuộc sống thường nhật của Zeus cũng có thể phát hiện ra điểm sáng.
 
Kịch bản có sẵn tổ tiết mục chuẩn bị cho vợ chồng hai người, hai người không cần dùng đến. Ngược lại, tiết mục càng có hiệu quả không thể nghĩ đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Với lần này, hiển nhiên bọn họ bị phong thái hiên ngang trên sân tuyết của Chu Nhân chinh phục.
 
Trước kia không ai tiết lộ rằng Chu Nhân biết trượt tuyết, lịch trình hôm sắp xếp hoàn toàn đều nằm ngoài dự định
 
Sau khi Chu Nhân nhảy xuống một lần từ big air, dường như còn cảm thấy chưa đã nghiện, vì thế ngồi lên xe cáp đi lên thêm một chuyến nữa. Cô một tay vác hai tấm ván lớn trên vai, một cái tay khác thì cầm hai cây trượt, thân thể nho nhỏ lại toả ra khí thế như một mét tám.
 
Ở trong mắt người ngoài, thao tác vừa nãy của Chu Nhân như người chuyên nghiệp, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, chẳng qua cô chỉ đang thực hiện những động tác cơ bản nhất mà thôi. Cũng như việc đánh đàn, người đã có năng khiếu từ nhỏ có thể dựa vào cảm giác tay mà đàn ra một bản nhạc cấp D nhập môn. 
 
Nhưng đối với người nghe thông thường, có thể đàn ra một bài đàn hoàn chỉnh thuận tai là đã có thể hấp dẫn sự chú ý của mọi người rồi.
 
Chu Nhân đứng lên big air, mọi người xung quanh đều mang vẻ mặt khác thường. Nguyên nhân là vì bọn họ vừa mới tận mắt chứng kiến Chu Nhân làm sao thực hiện được động tác có "độ khó cao" mà người khác phải mất mấy tháng thậm chí là mấy năm cũng không có cách nào thức hiện được.
 
Lịch sử chơi trượt tuyết trong nước rất ngắn, nên đại đa số thời gian mọi người tiếp xúc với trượt tuyết cũng không dài. Sân trượt tuyết trong nhà của thành phố B cũng không phải sân tuyết mà vận động viên đến, big air ở nơi đây dùng vật liệu kiến trúc tạo thành, chín mươi mét, độ dốc của đường trượt phụ nhân tạo là ba mươi lăm độ, hai bên không có thiết kế tường. Ỏ đây phần lớn đều là người nghiệp dư hoặc những người mới học. Những người mới học chỉ thấy những động tác tương tự trên mạng hay trên một số video, lúc này ánh mắt từng người nhìn Chu Nhân cũng tràn đầy sùng kính và ngưỡng mộ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ hôm nay đến trượt tuyết cũng có thể gặp được đại thần! Có một số người thậm chí bắt đầu lấy điện thoại ra quay lại cảnh Chu Nhân một lần nữa ở trên không.
 
Lần này Chu Nhân vẫn đứng trên sân thật lâu cũng không hề động đậy, cô nhìn phía dưới là một mảng trắng xóa, sự kích động của mấy phút trước hình như không thấy rồi.
 
Ngay lúc này, hai người đàn ông nói chuyện qua với Chu Nhân lần nữa đi đến bên cạnh cô.
 
Điều giống nhau là hai người đàn ông trước mắt đều mất đi dũng khí trò chuyện với Chu Nhân.
 
Một người đàn ông trong đó khều người đàn ông còn lại: "Chẳng phải khi nãy nói chuyện hay lắm sao? Bây giờ sao lại không dám nói chuyện vậy?"
 
"Mẹ nó, giỏi thì lên đi."
 
"Bản thân cậu không được thì đừng có khích tôi."
Trong nước trượt tuyết cũng là một bộ môn tốn tiền, trang bị không bàn tới, có thể có thân thủ như Chu Nhân thì hiển nhiên “vùi” trong sân không ít thời gian.
 
Nhà của hai người đàn ông này cũng có chút tiền, gia nhập một câu lạc bộ trượt tuyệt của địa phương thành phố B, người chuyên nghiệp bên trong câu lạc bộ cũng không ít, không phú thì quý.
 
Người yêu vận động cũng rất hiểu luật, kỹ thuật không bằng người ta thì chỉ có làm đàn em. Đụng tới cao thủ, đứng ở bên cạnh đừng nói chuyện là được rồi.
 
Tiếng thì thầm của hai người họ đương nhiên cũng bị Chu Nhân nghe được.
 
Thực ra lúc nãy không phải hai người này lải nhải mãi khiến cho người ta phiền thì e rằng Chu Nhân cũng không có dũng khí quyết tâm trượt xuống.
 
Chu Nhân xoay đầu lại, hai người đàn ông lập tức câm nín không phát ra tiếng động, giống như bị nhấn nút tạm dừng, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Chu Nhân.
 
"Này, thương lượng với hai người chuyện này." Chu Nhân chủ động mở miệng.
 
Một người đàn ông trong đó hiếu kỳ: "Thương lượng chuyện gì?"
 

Chu Nhân nói: "Thì giống như lúc nãy, hai anh nói muốn dạy tôi trượt tuyết." 
 
Người đàn ông: "???"
 
Cô gái, cô đang đùa đúng không?
 
Chu Nhân vỗ vỗ vai mình, nói với anh ta: "Lúc nãy không phải anh muốn đẩy vai tôi sao, đến đây đẩy đi, giọng điệu hèn chút nữa." 
 
Người đàn ông xấu hổ cười nói: "Cũng không cần phải châm chọc người ta như vậy chứ."
 
Chu Nhân cố ý nói: "Đúng! Tôi châm chọc anh đấy! Làm sao? Anh cũng đến châm chọc tôi đi."
 
Người đàn ông cũng không phải ăn chay, bị Chu Nhân kích tới trong lòng không vui: "Cô không phải chỉ biết xoay vòng trong không trung sao? Có gì đâu mà giỏi giang? Lão đại câu lạc bộ chúng tôi biết nhiều lắm!"
 
Chu Nhân rất vừa ý, để cho mắt kính bảo hộ khớp với mũ bảo hiểm, hỏi: "Phải không, lão đại biết cái gì?"
 
Người đàn ông nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế của Chu Nhân giọng điệu lập tức dịu đi: "Đảo trượt, giữ ván trên trời, vượt chướng ngại…"
 
Chu Nhân gật gật đầu: "Vậy tôi đảo trượt thêm hai vòng nữa."
 
Người đàn ông: "...."
 
Đây là quái vật gì thế aaaa!
 
Chu Nhân đeo kính bảo hộ lên lần nữa, đứng trên big air 90 mét, quay lưng lại.
 
Đảo trượt, ý trên mặt chữ là trượt ngược lại. Đối với rất nhiều người ngay cả trượt chính diện cũng không giữ được thăng bằng mà nói, không thể phủ định độ khó của đảo trượt tăng theo cấp số nhân. Còn Chu Nhân từ đảo trượt cơ bản lại quay người vòng tròn, không thể nghi ngờ rằng vô cùng chấn động.
 
Người xung quanh vô thức giúp Chu Nhân dọn sạch sân, tất cả mọi người đều chờ Chu Nhân trượt xuống.
Anh cameraman đứng bên cạnh cũng chảy mồ hôi lạnh thay Chu Nhân. Việc quay lại khoảnh khắc của vận động viên và người bình thường không giống nhau. Nhất là còn mặc lớp áo dày, độ khó càng gia tăng thêm theo số nhân. Nhưng mà đây là công việc, anh ta chỉ có thể hoàn thành hết trong khả năng của mình.
 
Chu Nhân hít thở một hơi sâu, lại lần nữa mượn sức mạnh của cây gậy trượt tuyết đẩy chuyển động cơ thể.
Trượt xuống chỉ là việc trong chốc lát, cô bật lên một cái nhảy từ trên cao xuống, với vận tốc hơn 90km/h trượt xuống dưới.
 
Ở big air, ở xe cáp, thậm chí người phía dưới đều nhìn chăm chú vào hình dáng của Chu Nhân, chỉ nhìn thấy cơ thể của Chu Nhân bay trong không trung, tiếp đất nhanh nhẹn rồi lại tiếp tục xoay thêm hai vòng tròn, xoay người double cork, thỉnh thoảng cô còn nhẹ nhàng thả lỏng ván trượt nữa nữa.
 
Trần nhà phía trên của sân được mô phỏng theo bầu trời cùng ánh sáng mặt trời, cho nên người đứng ở phía dưới đều là đứng ngược nắng để xem Chu Nhân. Mà người đứng trên xe cáp được nhìn thấy hết toàn bộ quá trình trượt tuyết của Chu Nhân, nhanh nhẹn dứt khoát.
 
Tất cả như chỉ trong một khoảnh khắc, từ lúc Chu trượt từ big air 90 mét xuống, đến hoàn thành một loạt động tác chỉ dùng có thời gian mấy giây.
 
Nhưng thời gian mấy giây này, thời gian như tạm dừng lại, cho đến khi Chu Nhân tiếp đất vững vàng.
 
Quá kích thích rồi!
 
Các công nhân viên của tổ hậu kì lần nữa điên lên:
“Đây là động tác cấp vận động viên chuyên nghiệp rồi nhỉ!”
 
“Chu Nhân đúng là giấu tốt thật mà.”

 
“Quá đẹp, tôi nhìn cũng muốn đi học trượt tuyết rồi.”
 
“Chu Nhân bẻ cong tôi chỉ với một loạt động tác trượt tuyết.”
 
Một khi phụ nữ đã ngầu thì không đến lượt của đàn ông.
 
Mà thời khắc này, Tư Nhất Văn đang đứng ở làn trượt cho người mới, lặng lẽ nhìn Chu Nhân.
 
Anh tháo kính bảo hộ và nón bảo hộ ra, trên mặt nở nụ cười vinh hạnh.
 
Do trên sân băng đa số mọi người đều mặc bảo hộ toàn thân, nên đến nơi đây cũng có một câu nói nổi tiếng vô cùng có ý nghĩa: đến sân băng, mở suprised box.
 
Vì vậy, thậm chí còn có một số youtuber đến đây chủ yếu để mở suprised box cắt thành các video.
 
Mở suprised box này cũng cần có một số kĩ năng.
 
Phán đoán bên trong hộp quà này là trai đẹp hay là gái xinh, trước tiên là xem hình thể. Dù sao, có thể nhìn được cũng có như vậy thôi.
 
Tư Nhất Văn đứng ở đường dành cho người mới một mình đã một khoảng thời gian rồi, ở chỗ không xa của anh có mấy cô gái sớm đã nhìn trúng.
 
Cho dù là mặc đồ bảo hộ toàn thân nhưng thân hình Tư Nhất Văn đứng trong mọi người cũng rất sáng, đặc biệt anh còn cô đơn lẻ bóng.
 
“Đến đây chơi trượt tuyết chắc eo rất khoẻ, cậu nhìn thân hình này của anh ấy đi, tuyệt.”
 
“Chiều cao đã có thể lập tức dìm chết mọi người ở đây rồi.”
 
"Mặc trang phục trượt tuyết dày như vậy nhìn cũng không chật, nhất định không mập."
 
"Thật sự muốn đi lột mặt nạ của anh ấy ra để xem bộ dạng thật của anh ấy quá."
 
"Đi đi! Bắt chuyện với anh đẹp trai đi."
 
Mấy cô gái ở phía sau bàn luận rôm rả, nếu như thật sự đi lên phía trước thì còn có chút ngại ngùng. Thường người đến trượt tuyết sẽ không đi một mình, bọn họ chờ rồi lại chờ, cũng không chờ được ai xuất hiện kế bên người đàn ông cả.
 
Mà ngay tại lúc này, bọn họ thật sự tâm thành ý nguyện, tận mắt nhìn thấy Tư Nhất Văn chậm rãi tháo nón bảo hộ và mắt kính bảo hộ xuống.
 
Ép chặt trong thời gian dài, Tư Nhất Văn lấy tay tùy tiện vuốt vuốt tóc, lộ ra một khuôn mặt anh tú vô đối, khuôn mặt lạnh lùng nhưng cũng không đóng băng được trái tim của các thiếu nữ.
 
"Trời đất ơi!! Đây là cực phẩm đó."
 
"Đẹp trai quá trời ơi!! Hôm qua ra được đạp trúng vận cứt chó rồi sao?"
 
"Chuyến này đáng."
 
"Nhìn có chút quen đấy."

 
"Anh đẹp trai nào mà nhìn không quen."
 
"Nhanh lên đi, xin wechat đi."
 
Cô gái tuy có một trái tim ngu ngốc muốn đi trên trước bắt chuyện, nhưng rốt cuộc cũng không có dũng khí đi lên.
 
Tư Nhất Văn hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở phía sau, vẫn còn ngu ngốc ở đó luyện tập những động tác mà Chu Nhân giao cho.
 
Anh đúng là có hơi cao một chút, cũng giống như Chu Nhân nói, trọng tâm cũng sẽ cao hơn, trượt tuyết phải tốn sức rất nhiều.
 
Sau khi té một lần rồi lại một lần, Tư Nhất Văn cũng có một chút hoài nghi nhân sinh.
 
Nhưng đẹp trai có làm những việc gì ngu ngốc thì trong mắt người khác vẫn là dưỡng mắt. 
 
"Cô nhìn anh ấy xem đáng yêu quá đi, té nhiều lần lắm rồi."
 
"Dễ thương quá đi, nhất là khuôn mặt đó vẫn còn lạnh lùng như vậy ha ha ha." 
 
"Quả nhiên xem trai đẹp té cũng là một loại hưởng thụ."
 
Khó lắm mới có một phát ngôn lý trí: "Bọn họ nói trên đài cao có một đại thần! Chúng ta có đi xem không?" 
 
Lựa chọn đại thần hay anh đẹp trai đây.
 
Nhưng mà tốn thời gian ở đây cũng không làm được gì.
Đi xem cự lão trước rồi nói, không chừng đại thần cũng là một người đẹp thì sao.
 
Vì thế mấy người con gái đi đến dưới đài cao, nhìn một cái, mấy cô gái chấn động tức khắc.
 
Các cô gái vốn nghĩ rằng đại thần trong truyền thuyết là một đàn ông, ai biết được lại là một người phụ nữ, là một người phụ nữ không nói, đã vậy còn là cao thủ trượt tuyết.
 
Trái tim của con gái luôn dễ dao động, giây trước còn vì trai đẹp mà oa oa kêu, giây sau nhìn thấy động tác nhanh nhẹn, hiên ngang mà la hét. 
 
"Mẹ ơi! Loại động tác tôi chỉ nhìn thấy trên ti vi thôi đấy."
 
"Đây là thần thánh phương nào thế trời đất ơi! Ngầu quá đi thôi."
 
"Còn là con gái nữa! Khoảng cách giữa người với người khác biệt lớn như vậy sao."
 
"Muốn tới bắt chuyện quá đi! Nhất định là một chị gái rất xinh đẹp."
 
"Không biết chị gái có thiếu một người bạn không nhỉ?"
 
Chu Nhân lần thứ ba trượt xuống, chuẩn bị kết thúc buổi trượt tuyết của hôm nay rồi.
 
Cô tháo nón ra kẹp ở dưới nách, đưa tay vuốt tóc ở trên đỉnh đầu, coi như là chỉnh lại mái chữ bát của mình. Cho dù là không nhìn Chu Nhân dưới góc độ là một đại thần thì động tác vuốt tóc của cô cũng vô cùng thu hút.
 
Mấy cô gái xem chung quanh đều mê muội nhìn cô:
"Đẹp quá rồi đấy."
 
"Tôi cảm thấy rất ngầu."
 
"Hu hu hu tôi thấy bản thân bị bẻ cong rồi."
 
"Đi theo đi theo."

 
Mấy cô gái lén lút đi theo bước chân của Chu Nhân, nhìn thấy Chu Nhân đứng ở trên big air, mắt nhìn về nơi xa. Hướng tầm nhìn của cô vừa đúng với hướng của Tư Nhất Văn.
 
Xem ra, gu của gái đẹp cũng như người thường.
 
Đúng lúc này, có cô gái can đảm đang bắt chuyện với Tư Nhất Văn.
 
"Anh đẹp trai, trượt tuyết một mình sao?" Cô gái nhỏ nhẹ quan tâm hỏi han, anh lạnh nhạt trả lời: "Không phải, đợi bà xã."
 
Tư Nhất Văn từ chối vô cùng rõ ràng.
 
"Như vậy sao, ha ha." Cô gái ấy tự thấy mất hứng, ngại ngùng sờ mũi cười cười, tự giác rời đi.
 
Chu Nhân nhìn Tư Nhất Văn từ xa, đột nhiên nhớ tới hồi cấp ba.
 
Có một lần hội thao, Tư Nhất Văn tham gia thi đấu bóng rổ nam 3v3, chung quanh không ít nữ sinh đến vây xem. Không nghi ngờ gì Tư Nhất Văn tuyệt đối chính là điểm nổi bật trên sân, anh là học bá, đẹp trai còn chơi bóng rổ giỏi nữa.
 
Người đến xem nhiều, Chu Nhân muốn chen vào xem cũng không chen được, chỉ có thể xem từ xa.
 
Sau khi một phần tư trận đấu kết thúc, lập tức có nữ sinh khác của lớp (1) mặt ngại ngùng chạy đến bên cạnh Tư Nhất Văn đưa chai nước khoáng cho anh, xung quanh lập tức vang lên tiếng hò hét. Con trai con gái ở độ tuổi đó, tình mới chớm nở, khỏi cần nói đưa nước cho người khác giới ám muội đến mức nào.
 
Tư Nhất Văn xuống sân, tự mình đi đến một bên lấy chai nước khoáng có để tên của bản thân, trực tiếp từ chối bạn nữ đó: "Cảm ơn, tự tôi có mang nước rồi."
 
Bạn nữ có lẽ đã sớm dự đoán được, trực tiếp nhét chai nước vào lồng ngực của Tư Nhất Văn, xoay đầu là chạy.
 
Cuối cùng chai nước đó bị Tư Nhất Văn để trên bàn giám khảo, tới lúc trận đấu kết thúc anh rời khỏi cũng không mang theo.
 
Vì thế, trong vô thức Chu Nhân cảm thấy cũng khá vui.
 
Trên thực tế, Chu Nhân cũng từng tưởng tượng cảnh tượng bản thân đưa nước cho Tư Nhất Văn. Dù sao cũng là bạn cùng lớp chắc anh ta sẽ không nể mặt như vậy chứ?
 
Cô đột nhiên rất muốn biết, Tư Nhất Văn có từ chối nước cô đưa không? 
 
Nhưng mà không để Chu Nhân có cơ hội thắc mắc lâu, bạn cùng lớp Bùi Dao đã cướp lấy cơ hội.
 
Cuộc thi bóng rổ năm nay, Tư Nhất Văn và Cung Húc đều có tham gia.
 
Bùi Dao thông minh lại rộng lượng, mua nước mua cả thùng, tất cả con trai có mặt trên sân đều không thiếu, vì vậy Tư Nhất Văn cũng không từ chối nước mà cô ấy đưa đến.
 
Ngược lại Chu Nhân nhìn bình nước khoáng trên tay Cung Húc tức đến cắn răng: “Con trai các người đều như vậy sao?  Chỉ cần là con gái đưa nước đều nhận sao?”
 
Cung Húc một mặt vô tội: “Đây không phải uỷ viên tuyên truyền dùng quỹ lớp để mua sao? Tôi không uống sao được.”
 
Chu Nhân vẫn không đồng ý, bởi vì cô nhìn thấy Tư Nhất Văn bên cạnh bản thân đã uống chai nước đến một nửa. Cô cầm cặp của bản thân, bên trong còn đựng một chai nước khoáng chưa từng mở nắp qua.
 
Chuyện này Chu Nhân chỉ nói qua với một mình Tân Ninh, giọng điệu còn chưa đầy sự bất mãn.
 
Tân Ninh hỏi ngược lại Chu Nhân: “Cậu có biết đưa nước cho con trai có ý gì không? Là thích người ta đấy.”
 
Chu Nhân nhanh chóng phủ nhận: “Tớ chỉ muốn biết, với giao tình của hai nhà anh ấy có bán mặt mũi của tớ không? Đùa thôi, sao tớ có thể thích Tư Nhất Văn được chứ! Lạnh như băng vậy, tớ không có cảm giác gì với anh ấy cả.”
 
Chu Nhân không biết là, lời thề của cô đã bị Tư Nhất Văn vô tình đi qua nghe rõ ràng hết tất cả.

 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui