Ngày nay phòng trượt tuyết ở bên trong nhà cũng không khác so với bên ngoài là mấy, thậm chí ở bên trong nhà còn có khả năng kiểm soát nhiều thứ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng điều mà Tư Nhất Văn không nói với cô đó chính là anh cũng đã mua một khu trượt tuyết ở bên ngoài cho cô. Chỉ là mùa tuyết này vẫn còn chưa bắt đầu rơi, bên ngoài khu trượt tuyết vẫn còn đang trong trạng thái đóng cửa. Đợi tới tháng mười, khi đợt tuyết đầu tiên rơi xuống, khu trượt tuyết ngoài trời mà Tư Nhất Văn mua kia cũng sẽ phát huy được tác dụng của nó.
Đối với một người không biết gì về trượt tuyết như Tư Nhất Văn, anh trông giống như một đứa bé trắng trẻo đáng yêu, đứng bên cạnh Chu Nhân, trông yếu ớt và đáng yêu.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Chu Nhân đến khu trượt tuyết trong nhà thuộc về cô này, nhưng mọi thứ lại vô cùng quen thuộc đối với cô.
Trước khi vào khu trượt tuyết phải thay quần áo trang bị, áo lông, kính bảo hộ, mũ bảo hộ, găng tay,…
Thường thì các dụng cụ trượt tuyết có thể thuê được ở sân trượt tuyết, hoặc có thể tự mua ở nhà.
Tất nhiên, Chu Nhân không thể dùng những gì mà người khác đã dùng qua, trong khi lựa chọn các loại dụng cụ cho mình, cô cũng không quên giúp Tư Nhất Văn chọn, không quên hai anh cameraman ở phía sau.
Chu Nhân là người ưa chuộng bề ngoài, cho nên khi chọn đồ cũng phải chọn những món đẹp mắt, nhưng những thứ kia hiển nhiên không thể đáp ứng được yêu cầu của cô.
Mấy bộ trang bị này, cũng phải tốn mấy tháng tiền lương của mấy anh quay phim, Chu Nhân vung tay lên một cái để người khác nhận lấy: “Đợi lát nữa nhớ giúp tôi quay ngầu một chút!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông anh quay phim vội vàng gật đầu: "Không vấn đề gì!"
Sau khi chọn đồ cần dùng xong, Chu Nhân bất thình lình hỏi Tư Nhất Văn: “Anh muốn chơi ván đơn hay ván đôi?”
Tư Nhất Văn nghe vậy thì hỏi ngược lại Chu Nhân: “Trước đây em chơi ván đôi sao?”
Chu Nhân gật đầu một cái: "Ừm."
"Vậy thì ván đôi đi."
Chu Nhân bỗng nhiên nghiêng đầu quan sát Tư Nhất Văn từ trên xuống dưới, nhướn mày.
Tư Nhất Văn hỏi: “Làm sao đấy?”
“Anh cao quá."
Tư Nhất Văn cao 188cm, không dư thừa chút nào, chân thon dài bất chấp, trông anh chẳng khác giá treo đồ chút nào.
“Cám ơn em đã khen ngợi."
“Không phải em khen anh.” Chu Nhân nói rất chuyên nghiệp: “Người cao sẽ có trọng tâm cao hơn, trượt tuyết tốn rất nhiều sức. Anh chưa từng trượt tuyết bao giờ, tí nữa chắc chắn có thể sẽ bị ngã.”
Nhưng mà chỉ tới đây để chơi đùa một lát, nên cũng không quan tâm quá nhiều thứ như vậy.
Chu Nhân vừa nghĩ tới Tư Nhất Văn cao lớn bị ngã xuống khu trượt tuyết, hình ảnh này dù thế nào cũng cảm thấy thú vị.
Đã đến lúc thể hiện kỹ thuật thực sự!
Kéo Tư Nhất Văn từ trên thần đàn xuống!
Chu Nhân đưa mặt nạ và kính bảo hộ cho Tư Nhất Văn, đồng thời nhắc nhở anh: “Nơi trượt tuyết rất lạnh, anh phải cẩn thận không được để bị cảm lạnh.”
Tư Nhất Văn gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy Chu Nhân không còn là cô công chúa nhỏ bé yếu ớt bị giam cầm, mà giống như một nữ hoàng của thế giới băng tuyết.
Đến nơi này, cả người Chu Nhân đột nhiên toát ra một loại khí chất hoàn toàn khác.
*
Chất lượng tuyết ở bên trong khu trượt tuyết trong nhà rất tốt, khiến Chu Nhân hết sức hài lòng.
“Hạng mục trượt tuyết đã không còn được phổ biến ở trong nước trong một thời gian dài, nó vẫn còn là một môn thể thao tương đối lạ lẫm trong tâm khảm của mỗi người. Hiện tại các hạng mục lớn giải chính quy trên thế giới được chia thành trượt tuyết núi cao, trượt tuyết Bắc Âu, trượt tuyết tự do, trượt tuyết hai môn phối hợp, trượt ván trên tuyết, v.v.”
Hầu hết các lần tham gia trước đây của Chu Nhân là các cuộc thi trượt tuyết dự do vượt chướng ngại vật ở núi dốc, nhảy bục lớn và bể bơi hình chữ U.
Trượt tuyết tự do rất thú vị, bao gồm các kỹ năng kỹ xảo trên không, kỹ năng trên tuyết, đường trượt hình chữ U, kỹ năng vượt chướng ngại vật và rượt đuổi chướng ngại vật.
Đối với ván trượt tuyết, chúng có thể được chia thành hai loại ván đơn và ván đôi. Môn trượt tuyết tự do mà Chu Nhân tham gia trước đây sử dụng ván đôi.
Đương nhiên, ngoài ván đôi, ván đơn cũng có thể được sử dụng để trượt tuyết tự do. Nhưng dù là ván nào đi chăng nữa thì nó cũng là trượt tuyết trên cơ sở phát huy hình thức tự do, bổ sung các động tác và kỹ thuật khác nhau. Nói một cách dễ hiểu, có nghĩa là càng mạnh mẽ phóng khoáng hơn.
Đối với những người mới bắt đầu chơi, nếu không học trượt tuyết thì cũng đừng nghĩ tới việc bay lên trời.
Chu Nhân nhanh chóng thay quần áo, bộ đồ trượt tuyết liền thân của cô có sự kết hợp giữa màu đỏ, trắng và vàng. Chu Nhân rất thích màu đỏ và màu vàng, bởi vì cờ đỏ năm sao gồm hai màu đỏ và vàng tạo hành. Chu Nhân đã từng nghĩ rằng cô có thể giành được chức vô địch thế giới trượt tuyết tự do cho Trung Quốc, nhưng cuối cùng đó lại chỉ là điều viễn vông.
Trong lúc chờ Tư Nhất Văn, Chu Nhân đi xem ván trượt tuyết và giày trượt tuyết. Cô không thể sử dụng ván trượt mà người khác đã sử dụng, huống chi là đi giày trượt tuyết người khác đã đi. Ở bên trong khu trượt tuyết có cho thuê và mua, giá thuê tương đối phải chăng, nhưng giá mua thì đắt hơn so với thị trường rất nhiều.
Chu Nhân mua dụng cụ tại khu trượt tuyết của riêng cô, coi như bỏ tiền túi bên trái vào túi bên phải thôi, không hề tổn thất nào. Nhân viên ở quầy mua sắm cũng không nhận ra Chu Nhân nhưng Chu Nhân cũng không bận tâm.
Điều khiến Chu Nhân có hơi bất ngờ là ở đây cung cấp rất nhiều thương hiệu ván trượt, chẳng hạn như ván trượt Volkl, ván trượt Dynastar và ván trượt Beagic, những loại ván phổ biến trên thị trường thì ở đây đều có bán.
Căn cứ vào chiều cao và cân nặng của Tư Nhất Văn, Chu Nhân đã chọn tấm ván phù hợp cho anh. Phải nói thêm là rất khó có thể tìm được tấm ván phù hợp với chiều cao của anh ở đây. Đối với một người mới chơi trượt tuyết mà nói, ván trượt phải ngắn hơn chiều cao của bản thân khoảng mười centimet, nói cách khác, Tư Nhất Văn nên chọn ván trượt ít nhất khoảng 175cm.
Những chiếc ván trượt trước đây của Chu Nhân đều được đặt làm riêng, nên không có sẵn trên thị trường, giờ cô không ngại nhãn hiệu, nên chỉ tùy ý chọn một chiếc để thử.
Khi chọn ván, Chu Nhân cầm mũ bảo hộ ở trên tay, lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp nên những người đàn ông đi ngang qua sẽ vô thức nghiêng đầu quan sát Chu Nhân.
Người tới nơi này chơi, có một số là thích thú, một số chỉ đơn thuần là tò mò, còn một số ít là vì sự kích thích.
Khi Tư Nhất Văn thay quần áo xong bước ra, Chu Nhân quan sát anh từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu: "Rất đẹp trai."
Tiếp đó cô ném chiếc mũ bảo hộ trong tay cho Tư Nhất Văn: “Anh đội lên đi, phải chú ý an toàn."
Vào lúc này Tư Nhất Văn giống như là con sư tử xông vào lãnh địa của con mồi.
Nhưng sư tử không săn, anh đang lười biếng đứng trước mặt Chu Nhân.
Khi Chu Nhân mặc quần áo trượt tuyết vào trông rất khác, không lộ vẻ cồng kềnh, mà ngược lại cô trông rất rạng rỡ.
Chu Nhân hỏi Tư Nhất Văn: “Anh có thể đi giày trượt tuyết không?”
Nói đến dụng cụ trượt tuyết thì có đủ loại, trong đó giày trượt tuyết là dụng cụ không thể thiếu được.
Đối với những người trượt tuyết chuyên nghiệp, giày trượt tuyết thậm chí còn quan trọng hơn cả ván trượt.
Chu Nhân mua cho Tư Nhất Văn một đôi có độ cứng 130, rồi cười nói với anh: “Bây giờ anh là một vận động viên thể thao.”
Nhưng mà thực tế thì, một người tự nhận là thông minh như Tư Nhất Văn cũng sẽ gặp khó khăn đối với đôi giày trượt này.
Chu Nhân đứng ở một bên cười nhạo: "Cầu xin em đi, cầu xin em mang giúp anh đi.”
"Cầu xin em." Tư Nhất Văn nói thẳng mà không cần suy nghĩ.
"Thật không có nguyên tắc gì cả! Bảo anh cầu xin em giúp thì anh liền cầu xin em giúp.” Chu Nhân than thở.
"Như nhau cả thôi…”
Như nhau cả thôi, có lúc cô cũng cầu xin anh rất dứt khoát, thậm chí còn nũng nịu như một đứa trẻ.
Chỉ là nửa lời sau của Tư Nhất Văn đều mắc kẹt trong cổ họng, anh nhìn Chu Nhân quỳ xuống trước mặt anh.
Cô công chúa nhỏ bé này, không hề ngại ngần hay phàn nàn, dứt khoát hỗ trợ anh.
Giày trượt tuyết phải được điều chỉnh chính xác và thoải mái, nếu không khi trượt tuyết thì đã không còn kịp nữa.
Động tác của Chu Nhân hết sức lưu loát, thậm chí có hơi dùng sức. Giày trượt tuyết thực sự không dễ mặc và hơi tốn công sức một chút. Nói chung, những người mới tập cần sự giúp đỡ của người khác.
Tư Nhất Văn được cưng chiều mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt cũng không biểu lộ điều gì, anh ngồi trên ghế nhìn Chu Nhân phục vụ mình. Thấy dáng vẻ cau mày của cô, anh không nhịn được, vươn tay sờ lên cái đầu nhỏ của Chu Nhân.
Chu Nhân nhíu mày ngẩng đầu: “Anh sờ đầu chó sao? Anh có cảm thấy chân bị đẩy ra phía trước, ngón chân đều bị kẹp chặt không?"
Tư Nhất Văn gật gật đầu.
Chu Nhân nói: "Vậy thì đúng rồi, dựa theo cách vừa rồi của em, anh có thể tự mặc cái kia.”
Tư Nhất Văn đang thưởng thức sự phục vụ của Chu Nhân, giờ lại hơi chơi xấu: “Anh không biết mang, em mang giúp anh đi.”
Chu Nhân không khách sáo nhéo bắp chân của Tư Nhất Văn một cái, nhưng cô vẫn quỳ trên mặt đất để giúp anh đeo nốt chiếc giày trượt tuyết còn lại, cuối cùng cũng buộc chặt khóa giày.
Sau khi mặc xong, Tư Nhất Văn dùng hai tay để đỡ Chu Nhân dậy, vươn tay vỗ bụi trên đầu gối của cô.
Chu Nhân vẫn còn chưa mang giày trượt tuyết, đang định tự mình ngồi xuống đi, không ngờ lúc này Tư Nhất Văn lại khuỵu một gối xuống trước mặt cô, giúp cô mang giày vào.
Tư Nhất Văn vừa học vừa thực hành, còn không quên ngẩng đầu hỏi Chu Nhân: "Là thế này đúng không?"
Chu Nhân gật đầu hài lòng: “Trẻ con dễ dạy, không hổ danh là học bá thành phố B.”
"Quá khen."
Mọi hành động của vợ chồng hai người, người ngoài nhìn thấy rất yêu thương nhau. Đầu tiên là Chu nhân giúp Tư Nhất Văn mang giày, sau đó Tư Nhất Văn lại mang giày giúp Chu Nhân, cuối cùng cả hai ôm ván trượt tuyết của mình bước vào sân trượt tuyết.
Nhân viết của tổ hậu kỳ của chương trình cuối cùng cũng phát hiện ra một số điểm:
“Tôi cảm thấy Nhân Nhân dường như rất hiểu về môn trượt tuyết này.”
"Đúng vậy, tôi cảm thấy sau khi cô ấy đi vào sân trượt tuyết thì trở nên khác hoàn toàn. Cô ấy trông rất chuyên nghiệp.”
“Tôi nghe nói rằng sân trượt tuyết trong nhà Thành phố B này do chính ba cô ấy tặng cho cô ấy nhân dịp sinh nhật.”
"Thật hay giả vậy? Quá hào phóng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...