Chu Nhân lúc này đưa lưng về phía Tư Nhất Văn, cơ thể cô cong lên giống như một con tôm nhỏ, cô dùng sức muốn đẩy cánh tay của Tư Nhất Văn ra nhưng đáng tiếc sức lực của cô căn bản không bằng anh.
Cô nào phải là đối thủ của anh đâu.
"Đúng thế! Em khắc anh đấy! Làm sao lại không khắc cho anh chết luôn đi!" Chu Nhân tức đến mức muốn cắn người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Nhất Văn liền một tay bế Chu Nhân lên.
Chiều cao không bằng nhau, anh chỉ có thể để cho cô ngồi trên bồn rửa tay, để hai người song song đối diện nhau.
Nhưng Chu Nhân cũng không muốn nhìn thấy Tư Nhất Văn, cô nghiêng đầu quay sang chỗ khác: "Vừa rồi em cố gắng lấy lòng anh như vậy, nhưng mà anh thì sao? Bây giờ để anh nếm thử mùi vị không được để ý xem như thế nào!"
Tư Nhất Văn đưa tay nắm lấy cằm Chu Nhân, mạnh mẽ ép cô đối diện với mắt anh, lên tiếng: "Muốn nói không để ý, em cũng đâu phải chỉ có lần này không để ý đến anh?"
Chu Nhân trợn tròn mắt: "Anh ngậm máu phun người! Em khi nào thì không để ý đến anh? Anh là đại thiếu gia của tập đoàn Tư thị, người quản lý điều hành tập đoàn! Em nịnh bợ anh còn không kịp kia mà!"
Tư Nhất Văn nâng tay sờ lên đôi môi mềm mại của Chu Nhân vuốt ve một cái, thở dài nói: "Em cứ nhanh mồm nhanh miệng như vậy miết nhỉ."
Chu Nhân đẩy tay Tư Nhất Văn ra, ha ha hai tiếng: "Cảm ơn anh đã khích lệ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai chân cô đung đưa một cái, lại đá đôi dép lê mình vừa mới mang kia ra khỏi chân.
Chu Nhân mặc một bộ váy tơ tằm, vì vậy khi ngồi ở trên bồn rửa tay, chiếc váy chỉ gần chạm tới bắp đùi, hơi động đậy một chút chắc chắn sẽ lộ hàng.
Lần này Tư Nhất Văn lại không để ý đến đôi dép lê kia, tròng mắt đen thẫm của anh nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay dán ở trên đùi cô, chậm rãi di chuyển lên phía trên.
Bởi vì thường xuyên rèn luyện, lòng bàn tay của Tư Nhất Văn có vết chai mỏng. Vết chai thô ráp chạm vào phần đùi non mềm mại của Chu Nhân, một loại cảm giác tê dại không rõ ở trên làn da của cô tràn ra khắp cơ thể.
Chu Nhân nghĩ muốn giãy giụa nhưng Tư Nhất Văn như đã sớm đoán trước mà vững vàng giữ cô lại.
"Anh buông em ra!"
Giọng nói của Tư Nhất Văn bỗng trầm thấp mờ ám: "Nhưng mà, anh cũng có cách để em cầu xin anh tha thứ, đúng không?"
Vừa mới tắm xong nên đầu tóc anh có hơi rối, trên người mang theo vẻ cuồng dại, phảng phất như tất cả mọi việc đã nằm trong sự khống chế của anh.
Chu Nhân đột nhiên cảm thấy bản thân rất uất ức, hốc mắt cô lập tức ửng đỏ, dùng tay nắm thành quyền đấm vào ngực Tư Nhất Văn, thậm chí còn muốn nhấc chân đạp Tư Nhất Văn: "Em thật sự không thể hiểu được anh chút nào cả! Rốt cuộc anh muốn làm gì hả! Rõ ràng vừa rồi là anh không để ý đến em! Bây giờ anh lại muốn làm gì? Có phải anh cảm thấy trêu đùa em rất vui đúng hay không? Anh biết không? Anh như vậy khiến trong lòng em cảm thấy rất không thoải mái!"
Tư Nhất Văn dựa lại gần cô, dùng trán mình nhẹ nhàng cọ cọ vào trán của Chu Nhân, gần như âu yếm hỏi cô: "Tại sao trong lòng em cảm thấy không thoải mái?"
Chu Nhân rũ xuống hàng mi dài, nhất thời trong lúc này lại không biết trả lời thế nào.
Nói thật, cô cũng không biết tại sao trong lòng cô lại không thoải mái.
Nếu đổi lại là người bình thường, để Chu Nhân cô đi lấy lòng thì đối phương đã sớm bốc hơi thành khói xanh bay lên rồi. Vậy mà Tư Nhất Văn không những không tiếp nhận sự lấy lòng của cô, mà còn làm mặt lạnh cho cô xem.
Cái con người gì vậy!!!!
Chu Nhân càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, trong đôi mắt to tròn đã ầng ậng nước mắt.
Hơi thở của Tư Nhất Văn phả lên mặt cô, dịu dàng nói: "A Nhân, anh xin lỗi, trong lòng anh cũng không thoải mái. Anh không phải cố tình không để ý đến em, chỉ là trong lòng anh có hơi hỗn loạn."
Khúc mắc giữa hai người được nói ra, như vậy thì hết thảy đều có thể hòa hợp như lúc đầu.
Cơn giận của Chu Nhân chính là như thế, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Mới một phút trước còn hùng hùng hổ hổ gọi điện phàn nàn với bạn thân, một giây sau lại bị hai ba câu nói của Tư Nhất Văn làm cho mềm lòng.
Cô là người không thể giấu được suy nghĩ của mình, chỉ cần suy nghĩ của cô bị phá vỡ và đập ra tan tành, vậy thì chuyện lớn cũng sẽ hoá nhỏ.
Lúc này, chút chuyện trong lòng của Chu Nhân đã sớm như một lớp sương mù tản ra, cô cắn môi, vẫn không nhịn được mà hỏi Tư Nhất Văn: "Tại sao trong lòng anh lại loạn vậy?"
Tư Nhất Văn hỏi ngược lại cô vấn đề này: "Em còn không biết sao?"
Chu Nhân cố ý nói: "Em không biết mà."
"Chu Nhân, em chưa từng nghĩ sẽ yêu anh… nhưng anh thì có." Âm lượng của Tư Nhất Văn rất nhỏ, nếu không lắng nghe kỹ thì hoàn toàn không nghe được.
Lời tỏ tình này đột nhiên xuất hiện, khiến Chu Nhân trở tay không kịp.
Có ý gì vậy?
Tư Nhất Văn yêu cô ư?
Chu Nhân quả thực không thể tin được!
"Anh… anh nói cái gì?" Chu Nhân muốn xác nhận lại.
Tư Nhất Văn không lặp lại câu nói vừa rồi.
Chuyện này đối với tính cách của anh mà nói căn bản là không thể nói ra, tối nay thực sự là bị buộc phải nói ra.
Chu Nhân không nhận được câu trả lời của Tư Nhất Văn, bắt đầu hoài nghi có phải vừa rồi là cô nghe nhầm hay không?
Nhưng trong lòng cô đã sớm mềm mại và rối tinh rối mù lên rồi, không thể nào tự lừa gạt bản thân được nữa.
Luôn là như vậy, chỉ cần là Tư Nhất Văn, điểm mấu chốt của cô sẽ đi xuống thấp lại thấp hơn nữa. Không có một chút nguyên tắc.
"Đừng giận nữa được không?" Tư Nhất Văn hỏi.
Chu Nhân lúng túng nói: "Không được, em không muốn làm hòa nhanh như thế."
Tư Nhất Văn hỏi cô: "Anh đã khiến em tức giận, làm sao bây giờ? Bằng không thì cho em cắn anh một cái nhé."
Chu Nhân nín khóc, bật cười: "Được, anh cho em cắn, em muốn cắn anh mười cái, một trăm cái."
"Được, em muốn cắn bao nhiêu cái cũng được."
Tư Nhất Văn nói xong liền dán môi chặt vào môi Chu Nhân, chậm rãi cắn mút. Giống như đang cắn và ăn môi cô vậy.
Lý trí Chu Nhân lúc này vẫn còn hoàn toàn tỉnh táo, cô đẩy Tư Nhất Văn ra, hai tay đặt lên vai anh kháng nghị: "Làm cho rõ ràng! Là em cắn anh! Không phải là anh cắn em!"
Tư Nhất Văn thấp giọng cười nói: "Em cũng có thể cắn anh như thế này."
"Anh nghĩ hay quá ha!"
Hai người ở gần nhau, giọng nói cả hai đều như thể nói bằng âm hơi, tiếng nói của Tư Nhất Văn mang theo âm thanh của khí hơi, Chu Nhân nghe thấy mà màng nhĩ cũng ong ong.
Chu Nhân có hơi hoảng hốt, đây rốt cuộc là ai đang dùng sắc dụ ai đây?
Nhưng thực hiển nhiên, Chu Nhân đã mắc câu. Cô nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của Tư Nhất Văn, giống như một quả anh đào chín mọng đang chờ cô ngắt lấy.
Trong lúc Chu Nhân hoảng hốt, Tư Nhất Văn muốn tiếp tục dụ dỗ cô: "Em còn chần chờ cái gì nữa?"
Chu Nhân nhìn đôi môi của anh lúc đóng lúc mở, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chủ động cắn lên, ăn miếng trả miếng.
Rất thích hôn.
Chu Nhân thích hơi thở bạc hà thoang thoảng trong miệng Tư Nhất Văn, thích bờ môi mềm mại của anh, thích sự căng thẳng khi anh cắn môi cô.
Cô yêu thích ôm lấy cổ anh, vừa cắn vừa liếm môi anh giống như đang thưởng thức món kem ly mát lạnh ngọt ngào. Một ngụm kem ly tan trên đầu lưỡi, lại cắn thêm một cái.
Kem ly ngọt ngào trong miệng cô từ từ hòa quyện, trở nên đặc biệt nóng bỏng.
Thanh âm dẫn dụ trầm thấp của Tư Nhất Văn vẫn ở bên tai Chu Nhân nói: "A Nhân, em muốn làm gì đó không?"
Chu Nhân nhỏ giọng trả lời: "Muốn."
Một khi đã có loại ý nghĩ này, phàm là đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại được.
Chu Nhân giống như một người vừa mới được thả ra cho ăn thịt, cuộc sống mấy ngày nay toàn phải ăn chay khiến cô cảm thấy rất nhạt nhẽo.
Bây giờ cô đang cần bổ sung một ít chất dinh dưỡng, khao khát mong muốn được cung cấp nhiều thêm nữa.
Chu Nhân chớp mắt nhìn Tư Nhất Văn, vô cùng uất ức mà nói: "Nhưng mà em không muốn ở trong này, bồn rửa tay rất cứng."
"Em không thích cứng quá hửm?" Tư Nhất Văn nói câu này bình thường như đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp.
Gần như trong nháy mắt, Chu Nhân đã nghe hiểu được hàm ý bên trong đó.
Nhưng mà phải làm sao bây giờ? Còn có thứ đang cứng hơn chờ cô.
Gò má Chu Nhân đỏ bừng lên trong nháy mắt, cô rất ít khi nghe anh nói mấy lời như vậy, trước mặt cô dường như là một tên cặn bã mang vẻ đạo mạo nhã nhặn.
"Chờ anh một lát." Tư Nhất Văn nói.
"Hả?"
Tư Nhất Văn rời khỏi phòng tắm, đi ra phòng ngủ.
Trong phòng ngủ có camera, cho nên nhân viên công tác ở hậu kỳ có thể nhìn thấy sự xuất hiện của anh.
Chỉ thấy Tư Nhất Văn tiến đến trước camera ngày càng gần, một khuôn mặt HD không có góc chết đã khiến cho các nhân viên nữ hưng phấn hét lên:
"Tôi có một dự cảm rất bất an?"
"Anh ấy đang muốn làm gì thế?"
Một giây sau, màn hình của tổ hậu kỳ bỗng chốc chuyển sang màu đen.
Tư Nhất Văn dùng tay không tháo chiếc camera duy nhất trong phòng ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...