Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B thuộc tập đoàn Chu thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên không chỉ ở thành phố B, khu mua sắm của tập đoàn Chu thị thậm chí còn trải rộng khắp cả nước.
Mà Chu Nhân chính là công chúa nhỏ của tập đoàn Chu thị.
Công chúa đến trung tâm thương mại của nhà mình, muốn bày ra dáng vẻ cải trang vi hành, thẳng thắn nói với Tư Nhất Văn: "Nếu để em phát hiện có cái gì hết hạn, em sẽ lập tức để cho siêu thị này đóng cửa phá sản! Đại nghĩa diệt thân!"
Đôi môi mỏng bẩm sinh của Tư Nhất Văn lạnh lùng nhếch lên, cười nói: "Không cần làm đến mức đó đâu."
Chu Nhân hừ nhẹ: "Sao lại không cần làm đến mức đó, con sâu làm rầu nồi canh mà."
Tư Nhất Văn: "Đừng dùng thành ngữ lung tung."
Bên cạnh có máy quay, ngay từ đầu Chu Nhân còn chưa quen lắm nhưng sau khi bước vào siêu thị, cô cũng chậm rãi tiến vào trạng thái mua sắm như thường lệ, bắt đầu buông bỏ bản thân mà mua sắm.
Chu Nhân mua đồ chưa bao giờ cần lo lắng đến vấn đề giá cả, nếu có thời gian, cô có thể mua hết tất cả chúng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy gì mua nấy, không chọn cái tốt nhất, chỉ chọn cái đắt nhất.
Chỉ là khác với Chu Nhân, Tư Nhất Văn hiển nhiên là biết cách sống hơn một chút.
Đêm nay bọn họ chủ yếu mua đồ tươi sống, nhưng lúc này buổi tối mới ra ngoài mua sắm, đồ tươi sống phần lớn cũng toàn là phần dư lại từ những thứ người khác đã chọn.
Cho nên, giờ này ở chỗ này chọn ra những thứ ngon nhất, độ khó sẽ tăng thêm một chút.
Trước kia cơ hội Chu Nhân đến siêu thị mua sắm cũng không nhiều lắm, hơn nữa đây gần như là lần đầu tiên dừng chân ghé lại khu đồ tươi sống.
Cô chạy đến khu thủy sản nhìn các loại cá, tôm, cua bên trong, hào hứng bừng bừng chạy tới khoác cánh tay Tư Nhất Văn, nói: "Nhất Nhất, con cá này anh có thể kho tàu không?"
Tư Nhất Văn nhìn con cá vược Nhật Bản trong bể nước: "Cá vược bình thường hợp để hấp hơn, em muốn ăn cá kho à?"
Chu Nhân gật gật đầu: "Chỉ cần là đồ anh làm thì em đều muốn ăn."
Tư Nhất Văn dùng lưới đánh cá vớt được hai con cá vược Nhật Bản đang bơi, đem ra chỗ đầu bếp nhờ họ hỗ trợ chế biến.
Chu Nhân trơ mắt nhìn hai con cá đang bơi bị đầu bếp đập vào đầu, sau đó cạo vảy cá, mổ bụng.
Thấy cảnh tượng này, Chu Nhân trong lúc nhất thời lại nhìn chăm chú say sưa.
Tư Nhất Văn ở một bên nhìn Chu Nhân, hỏi cô: "Không thấy tanh à?"
Chu Nhân phản ứng lại, muốn duy trì hình tượng cô gái yếu đuối nhát gan, lập tức tựa vào người Tư Nhất Văn nói: "Trời ơi, quá tàn nhẫn, người ta không dám nhìn đâu, sợ quá đi, anh mau an ủi em đi."
Tư Nhất Văn đương nhiên không tin mấy lời này của Chu Nhân, nhưng cũng không vạch trần cô.
Thậm chí, anh còn vỗ lưng như đang trấn an cho cô bớt sợ.
Khi nội tạng của hai con cá được xử lý sạch sẽ, đầu bếp rửa sạch phần sau cá bằng nước sạch, sau đó có thể đóng gói mang đi.
Khu vực thủy sản cũng có các nguyên liệu đắt tiền hơn như tôm hùm Alaska và cua.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới Trung thu nhưng cua lông cũng bắt đầu được đưa ra thị trường.
Lúc Chu Nhân còn bé ham chơi bị càng cua của cua lông kẹp vào đầu ngón tay, khóc đến long trời lở đất, dọa một đám người nhà họ Chu cũng phải lo lắng.
Từ đó về sau không hiểu sao cô có ấn tượng không tốt lắm đối với loại cua lông này, ngay cả ăn cũng không dám ăn.
Chuyện này Tư Nhất Văn cũng từng nghe qua, đứng trước một đám cua lông hỏi Chu Nhân: "Có muốn ăn cua hấp không?"
Chu Nhân liên tục từ chối: "Không muốn ăn không muốn ăn không muốn ăn."
Cuối cùng họ mua cá, mua thịt, còn mua thêm ít rau.
Phần lớn thời gian đều là Chu Nhân đứng ở một bên yên lặng nhìn Tư Nhất Văn lựa chọn, cô không giúp được gì, hơn nữa phát hiện mình vẫn thích xem Tư Nhất Văn mua đồ hơn.
Chu Nhân chưa từng gặp một Tư Nhất Văn như này, anh không mặc âu phục giày da, mà là ăn mặc rất giản dị giống như đa số những người đàn ông khác.
Nhưng Chu Nhân càng hài lòng hơn chính là: Tư Nhất Văn xuất sắc hơn gấp trăm lần so với phần lớn tên đàn ông khác! Chồng cô chính là người sáng chói nhất trong đám đông, chồng cô chính là đệ nhất soái ca bất khả chiến bại!
Đưa chồng ra ngoài, tỷ lệ quay đầu cũng cao gấp mấy lần.
Cô cũng không hề nói quá, cũng có mấy người đi ngang qua nhỏ giọng thảo luận: "Nhìn kìa, anh kia đẹp trai thật đấy!"
"Vãi luôn, cô gái đi bên cạnh cũng siêu đẹp!
"Đang quay bộ phim thần tượng nào hả? Bên cạnh còn có cả camera đúng không?"
"Không biết là minh tinh nào vậy ta? Quả nhiên không hổ là minh tinh."
Thật ra Tư Nhất Văn cũng không tự ý lựa đồ, lúc mua đồ sẽ hỏi ý kiến của cô một chút, sau đó kết hợp kinh nghiệm của mình mà đưa ra lựa chọn.
Lúc mua thịt, Tư Nhất Văn chọn hai miếng thịt nạc thăn, một miếng thịt ba chỉ, giá cả hai loại khác nhau, mùi vị cũng khác nhau. Nhưng trong mắt Chu Nhân, đây đều là thịt, căn bản không khác nhau là mấy.
Lúc mua rau, Tư Nhất Văn chọn rau được trồng trong vùng, anh cầm lấy một cái túi, nhặt hết rau muốn mua vào túi.
Hình ảnh lọt vào mắt Chu Nhân đều vô cùng chấn động, càng đừng nói đến đám nhân viên hậu kỳ trước ống kính kia: "Vừa nhìn Tư Nhất Văn đã biết đây không phải là lần đầu tiên anh ấy đi mua đồ ăn!"
"Đúng, Tư Nhất Văn rất biết mua."
"Đây là nam thần phương nào đây, bộ dáng vừa đẹp trai vừa có tiền còn biết mua đồ ăn nấu cơm."
"Hu hu hu, thích Tư Nhất Văn quá đi."
"Mấy người xem, ánh mắt Chu Nhân nhìn Tư Nhất Văn trở nên sùng bái rất nhiều luôn!"
"Ngọt quá đi trời ơi!"
Vốn dĩ đám nam nhân viên hậu kỳ kia còn hoài nghi Tư Nhất Văn có phải là bởi vì đang lên sóng chương trình nên giả vờ diễn hình tượng "người đàn ông tốt" hay không, nhưng quay xong hai ngày này, Tư Nhất Văn quả thực đã làm cho người ta tâm phục khẩu phục. Nếu đây thực sự là giả vờ, họ cũng tâm phục khẩu phục anh.
Theo lý thuyết, sau khi mua đồ tươi sống xong, chuyến đi siêu thị mua sắm tối nay hẳn là có thể kết thúc, nhưng đằng nào cũng tới rồi, hai vợ chồng liền cùng nhau chậm rãi đi dạo trong siêu thị.
Mua chút đồ ăn vặt, mua chút đồ dùng hàng ngày, thấy hoa cỏ nào hay hay cũng mua mấy chậu, cá cảnh rùa cảnh cũng xem một chút, mấy thứ mới lạ càng không cần phải nói.
Nơi khiến Chu Nhân lưu luyến nhất chính là khu đồ chơi trẻ em, cô ngạc nhiên nhìn các loại đồ chơi đang được bày la liệt, giang hai tay cảm khái: "Trẻ con bây giờ hạnh phúc quá đi! Nếu là em khi còn nhỏ, em sẽ mua tất cả đống đồ chơi ở đây về nhà."
Khi còn bé cô cũng không thiếu mấy loại đồ chơi như thế này.
Tư Nhất Văn một tay đút túi quần, một tay đặt trên xe đẩy, nói với Chu Nhân: "Hiện tại em cũng có thể mua."
Chu Nhân không nghe rõ, quay đầu lại hỏi: "Cái gì cơ?"
"Nếu như em muốn, hiện tại cũng có thể mua về nhà."
Chu Nhân bĩu môi: "Anh đang chế giễu em trẻ trâu đúng không?"
"Không có."
"Anh có!"
"Không có."
"Chắc chắn là có!"
"Anh không có."
Tư Nhất Văn nói xong cũng đã đi đến bên cạnh Chu Nhân, bỗng nhiên nói một câu: "Mua về để sau này cho con của chúng ta chơi cũng được."
Chu Nhân nghe vậy mặt thoáng đỏ lên: "Tư Nhất Văn, anh mơ cũng đẹp quá ha!"
Tư Nhất Văn nhìn Chu Nhân nhướng mày một cái, dáng vẻ không đứng đắn một chút nào.
Chu Nhân không chịu được khi anh như vậy, rõ ràng ở trước mặt người ngoài luôn là một người rất trầm ổn thận trọng, vậy mà ở trước mặt cô lại xấu xa trêu chọc cô, khiến cô xấu hổ mặt đỏ tai hồng.
Nhưng đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, Chu Nhân là người bị anh chặt đến không thể đứng nổi.
Lúc rời khỏi khu đồ chơi, Tư Nhất Văn bỗng nhiên nói một câu ở bên tai Chu Nhân: "Không muốn sinh con thì không sinh, anh cũng không muốn ép em."
Chu Nhân ngẩng đầu nhìn Tư Nhất Văn, trong ánh mắt đang phân biệt xem lời này của anh là có ý gì.
"Lời của mấy tên đàn ông toàn không đáng tin!" Cô kết luận.
Tư Nhất Văn phản bác: "Anh không lừa em."
Chu Nhân: "Vậy anh chính là đang dụ dỗ em."
Tư Nhất Văn dừng bước, thái độ nghiêm túc: "Sinh con hay không sinh con là chuyện do chính em quyết định, anh sẽ không làm em có bất kỳ áp lực nào, anh cũng không có quyền này. Nhân Nhân, cơ thể là của em, quyền quyết định cũng do em hết."
Một câu nói, mấy nữ nhân viên nghe xong thì nước mắt lưng tròng: "Đúng thế, cơ thể là của phụ nữ, không ai có thể quyết định hộ chúng ta!"
"Tư Nhất Văn thật sự rất tuyệt vời!"
"Hai ngày nay, tôi thật sự cảm thấy anh ấy là một người đàn ông rất tốt!"
"Tam quan rất ngay thẳng!"
"Hy vọng đàn ông có thể học theo Tư Nhất Văn."
Cơ thể là của em, quyết định cũng do em hết.
Lời này thoạt nghe làm cho Chu Nhân có chút cảm động.
Nhưng rất nhanh Chu Nhân đã tỉnh táo lại, tự mình đi về phía trước.
Hừ.
Cô không thèm nghe mấy lời lừa người của Tư Nhất Văn đâu.
Chu Nhân cũng không phải ghét bỏ chuyện sinh con hay không muốn có con, cô biết rõ kết quả sau khi mình và Tư Nhất Văn kết hôn chính là phải sinh con, hơn nữa rất có thể sinh một đứa không đủ, phải sinh hai, ba đứa.
Hai nhà Chu Tư đều muốn đời sau con cháu đầy nhà, nhân khẩu đông đúc. Chu Nhân được sinh ra trong một gia tộc như vậy, không tránh được chuyện này, cũng không thể tránh. Nhưng cô cũng không có ý định phản kháng gì, nhờ gia sản kết xù của gia tộc mà cô mới có thể vô lo vô nghĩ, cho nên sinh mấy đứa trẻ con cũng không phải là chuyện uất ức gì.
Chỉ có điều, cô muốn đợi thêm hai năm nữa, được lúc nào hay lúc đấy.
Đề tài này qua đi, đoạn đường kế tiếp hai người gần như không nói gì, hơn nữa những thứ nên mua cũng đều đã mua, giỏ hàng bị nhồi nhét đủ thứ, hầu như không còn chỗ cho thứ khác.
"Chờ một chút." Tư Nhất Văn bỗng nhiên gọi Chu Nhân lại.
Chu Nhân quay đầu: "Anh còn muốn mua cái gì nữa hả?"
Tư Nhất Văn dùng hành động trả lời, đi vào một khu vực.
So với các khu vực khác trong siêu thị, chỗ này lại không có ai ở lại đây, trông rất vắng vẻ.
Thậm chí, một số thanh thiếu niên khi vô tình đi qua khu vực này cũng phải đỏ mặt nhanh chóng rời đi.
Tương tự, Chu Nhân sau khi nhìn thấy đồ trên kệ cũng chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, cô nhỏ giọng hỏi Tư Nhất Văn: "Sao đột nhiên lại mua cái này?"
Tư Nhất Văn nói: "Mấy cái trong nhà sắp dùng hết rồi."
Thứ này chưa bao giờ do Chu Nhân phụ trách mua, cho nên cô cũng không để ý vấn đề số lượng.
Thấy bộ dáng Tư Nhất Văn đắn đo nửa ngày chưa mua xong, Chu Nhân thúc giục: Anh nhanh một chút đi."
Tư Nhất Văn nói: "Chỉ sợ không được, không tìm được kích thước mà anh muốn."
Chu Nhân chạy vài bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi: "Cái này còn phải chia kích thước gì đó sao? Tùy tiện mua không được à?"
Tư Nhất Văn lắc đầu, rất nghiêm túc giải thích: "Loại phổ biến là kích thước trung bình nhưng anh cần loại lớn."
Đàn ông trong nước đều có kích thước trung bình, dù có tìm kích thước lớn trong siêu thị cũng không dễ dàng.
Chu Nhân nhỏ giọng nói thầm như phát hiện vùng đất mới: "Thì ra kích thước của anh là loại lớn à?"
Tư Nhất Văn quay đầu lại nhìn cô: "Thế nào? Em nghi ngờ sao?"
Chu Nhân phồng má: "Không có mà."
Má hai anh cameraman bên cạnh cũng không khỏi đỏ mặt tía tai.
Mấy nữ nhân viên công tác hậu kỳ lại phát hiện ra chuyện gì đó không thể tuyệt vời hơn.
Tôi có thể giữ lại cảnh quay này không?
Có lẽ là được nhỉ??!!!!
Xe đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời, đẩy một đống đồ đạc ra rồi lại cho từng cái một bỏ vào trong cốp xe.
Chu Nhân ở bên cạnh hỗ trợ mới ý thức được mình mua hơi nhiều, đợi lát nữa mang về nhà còn phải tốn một chút sức lực.
Khó khăn lắm mới làm xong, Chu Nhân cam đoan với Tư Nhất Văn: "Lần sau nhất định phải mua ít một chút."
Tư Nhất Văn nhìn cô: "Thế nào? Lo anh không xách được hả?"
Chu Nhân nháy mắt mấy cái: "Đúng vậy, em là người rất biết lo cho người khác."
"Cảm ơn."
Đường trở về không xa, xe vừa chạy ra khỏi bãi đậu xe, bên cạnh là một quảng trường lớn.
Chu Nhân tinh mắt, đột nhiên lại liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tư Vũ đứng bên cạnh quảng trường, vui vẻ hô to: "Tư Vũ! Là Tư Vũ kìa!"
Trái lại Tư Nhất Văn không thèm để ý: "Thế hả?"
Cũng không phải chưa từng gặp nó.
Nhưng với Chu Nhân mà nói, ở chỗ này mà cũng có thể gặp được em chồng thì cũng quá có duyên.
Cô là người tin vào số phận.
Chu Nhân là người có trình độ xã giao đỉnh của chóp, nói cái gì cũng phải chào hỏi Tư Vũ một tiếng, cô bảo Tư Nhất Văn dừng xe, mở cửa sổ xe phất tay hô to với người bên ngoài: "Tư Vũ! Ở đây nè! Chị ở đây nè!"
Mọi người xung quanh đều nghe được tiếng hô to của Chu Nhân, nhao nhao quay đầu nhìn Chu Nhân một cái, nhưng bản thân Tư Vũ lại không nghe được.
Chu Nhân có chút không cam lòng, muốn đi xuống gọi Tư Vũ, còn muốn đưa con bé về nhà ngồi một chút.
Tình cảm chị dâu em chồng các cô không tệ, có thể cùng nhau nói mấy câu không đứng đắn.
Ngay khi Chu Nhân đẩy cửa định xuống xe, thì cách đó không xa, Tư Vũ lại ôm một người đàn ông!!!
Chu Nhân hốt hoảng, vội vàng lui về chỗ ngồi âm thầm quan sát.
Một mình cô ăn dưa không đã, còn muốn kéo Tư Nhất Văn ở một bên ăn dưa cùng: "Em gái anh và người đàn ông khác đang ôm nhau kìa! Thật là kích thích!"
Tư Nhất Văn nhìn ra ngoài nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái.
Chu Nhân thấy Tư Nhất Văn lạnh nhạt như vậy, không hài lòng chậc chậc một tiếng: "Sao anh cũng không quan tâm chút nào vậy! Đồ lạnh lùng!"
"Nó đã lớn rồi, tự có chừng mực của riêng mình."
Tư Nhất Văn không chút để ý hỏi Chu Nhân: "Có thể đi chưa?"
"Chờ một chút, em muốn thấy rõ ràng xem tên đàn ông này trông như thế nào!"
Chu Nhân gian tà nhìn trộm, tiếc hận sao trên tay mình không có kính viễn vọng để xem cho rõ.
Người đàn ông ôm Tư Vũ đưa lưng về phía Chu Nhân, cho nên Chu Nhân không thấy rõ mặt mũi. Chỉ là từ chiều cao đoán được người này hẳn là cao mét tám trở lên. Vai rộng, eo thon, đôi chân dài, thời trang ăn mặc cũng là theo trend của giới trẻ.
Chủ tịch Hiệp hội ngoại hình Chu Nhân đoán: Là một anh chàng đẹp trai!
"Ánh mắt Tư Vũ hẳn là sẽ không kém." Chu Nhân đoán.
Tư Nhất Văn tựa vào ghế xe trả lời Chu Nhân qua loa: "Ừ."
Chu Nhân thều thào giống như một bậc trưởng bối: "Tư Vũ nhà chúng ta rốt cuộc cũng đã trưởng thành rồi, giờ cũng có bạn trai rồi, ngày nào đó người chị dâu như em phải giữ chặt con bé mới được."
Tư Nhất Văn lười biếng chống một tay lên đầu nhìn Chu Nhân.
Cô đang nhìn người bên ngoài, anh thì đang nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự cưng chiều.
Chu Nhân bỗng nhiên lại kích động nắm lấy tay Tư Nhất Văn: "A a! Nhìn kìa! Bọn họ hôn nhau!"
Cách đó không xa, hai người vốn ôm nhau bắt đầu hôn nhau, bốn phía là ánh đèn đầy màu sắc, hình ảnh giống như trong phim thần tượng.
Loại cảm giác trực tiếp xem người khác hôn môi này không cần phải nói cũng biết có bao nhiêu kích thích đặc sắc!
Tim Chu Nhân đập thình thịch, vẻ mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, hai tay che miệng mình kích động hô to: "Quá sá! Quá kích thích, đúng không? Đây là trước mặt mọi người đó! Oa a a a..."
Cô nói còn không quên nhắc nhở Tư Nhất Văn: "Anh mau xem mau xem đi!"
Tư Nhất Văn không có hứng thú nhìn em gái nhà mình hôn nhau, mà hỏi Chu Nhân: "Em cũng muốn được hôn sao?"
Chu Nhân nghe vậy thì thẹn thùng liếc mắt nhìn Tư Nhất Văn: "Em không muốn đâu!"
Tư Nhất Văn bỗng nhiên đến gần Chu Nhân, giọng nói trầm thấp rơi xuống bên tai cô: "Thật sự không muốn hử?"
Hai anh cameraman ngồi ở ghế sau xe: Tôi nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...