Hôm sau, Chu Nhân tỉnh dậy trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng đóng rèm dày, không thể nhìn rõ sáng trưa như nào, đồng hồ cũng đã điểm mười một giờ trưa.
Nửa đêm hôm qua trời đổ mưa to, lúc đó Chu Nhân bị Tư Nhất Văn ôm vào lòng và ngồi trước cửa sổ ngắm mưa, cô bị bắt phải nhìn từng hạt mưa tạt vào tấm kính tạo thành một bức màn nước. Cô chẳng chút tâm trạng thưởng thức, chỉ hy vọng người ngồi sau nhanh chóng kết thúc.
Lúc này, một tay Tư Nhất Văn ôm chặt Chu Nhân, chỗ da thịt mà hai người kề sát nhau nhễ nhại mồ hôi.
Chu Nhân quay đầu nhìn Tư Nhất Văn, người đàn ông cách mình chỉ vỏn vẹn một gang tay, anh có đôi mi dài và dày, làn da bóng mịn hầu như không có một lỗ chân lông. Chu Nhân đã biết độ đẹp trai của Tư Nhất Văn kể từ khi cô còn là một học sinh, các đường nét trên khuôn mặt của anh hầu như đều chuẩn gu của cô. Cho nên một năm trước, khi nhà họ Tư cầu hôn, Chu Nhân đã đồng ý mà không cần suy nghĩ, điều kiện gia thế các thứ chỉ đứng hàng hai, chủ yếu là vì cô đã quá mê nhan sắc của anh.
Từ khi còn bé, Chu Nhân đã hiểu thấu cái gọi là môn đăng hộ đối, thế nhưng cô nhất quyết không sĩ diện ảo mà kiên quyết theo đuổi tình yêu đích thực đời mình. Thử hỏi, làm gì có tình yêu đích thực nào mà dễ tìm như vậy? Trong khi thế gian có lắm người chỉ mong một mối duyên vừa mắt là đã ưng lòng!
Chu Nhân đang rất khát và rất muốn xuống giường tìm nước uống. Ngờ đâu khi cô vừa di chuyển thì đã bị Tư Nhất Văn càng ôm chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích, ngủ đi.” Tư Nhất Văn nói nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt.
Chu Nhân phản bác: "Tư Nhất Văn, em khát."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng Tư Nhất Văn khàn khàn, ngập vẻ lạnh lùng: "Nhịn đi."
Chu Nhân: "???"
Ủa? Chứ hôm qua người nào mở mồm kêu vợ yêu dạng chân ra ngọt lắm mà, thế quái nào mới sáng sớm đã thốt lên câu phũ như thế?
Chu Nhân tức giận, dứt khoát đẩy anh ra rồi đạp cho anh một phát: "Này cái tên đáng ghét kia! Dám thất lễ với bổn tiên nữ vậy đó hả! Em khát, em muốn uống nước! Anh đi rót nước cho em! "
Bị đánh thức là không thể tránh khỏi.
Tư Nhất Văn mở mắt ra, đôi mắt trong veo nhìn Chu Nhân, thở dài nói: "Tiểu tiên nữ đợi chút."
Anh đứng dậy ra khỏi giường, đi ra ngoài rồi mang về một chai nước khoáng, còn không quên mở nắp dùm cô.
Trong khi Chu Nhân đang uống nước, Tư Nhất Văn đã xoay người đi vào phòng tắm.
Đêm qua cô ngủ quá muộn nên bây giờ đầu óc cứ lâng lâng. Không chỉ đầu cô đau mà cả cơ thể cũng đau đến điên người, cảm giác này thực sự không ổn chút nào. Chu Nhân vẫn còn nhớ như in cái cảm giác bị Tư Nhất Văn lấy đi lần đầu tiên trong đêm tân hôn, hại cô đau đến mức không dám ra khỏi giường suốt ba ngày. Trong nửa tháng sau đó, cô thậm chí không cho Tư Nhất Văn chạm vào mình, cô còn khó chịu ra mặt mỗi khi nhìn thấy anh. Nhưng rồi một ngày, cô bị Tư Nhất Văn đầu độc làm cho si mê khờ dại, rồi bỗng hiểu ra thứ xúc cảm tuyệt vời trong nó.
Uống hết nửa chai nước, Chu Nhân đang định đặt chai nước lên tủ đầu giường thì vô tình nhìn thấy trên đó có rất nhiều tài liệu và hợp đồng.
Tư Nhất Văn dường như không giấu bất kỳ bí mật nào với cô, các tài liệu và hợp đồng bí mật vẫn thường bày bừa trước mặt cô.
Có lần Chu Nhân xem qua một bản hợp đồng bí mật, còn hỏi đùa anh rằng chẳng lẽ anh không sợ cô làm lộ bản hợp đồng với bên đối thủ.
Trái lại, Tư Nhất Văn coi cô như người cùng hội: "Chu Nhân mà anh biết không phải người thiếu não như vậy, em cũng biết đấy, chúng ta bây giờ là châu chấu bị trói trên cùng một sợi dây rồi."
Chu Nhân tức giận: "Anh gọi ai là châu chấu hả? Không biết lựa từ tượng trưng gì hết! Dù gì em cũng là phượng hoàng chứ bộ!"
Một năm trước, Tư Nhất Văn và Chu Nhân kết hôn, tay nắm tay về chung một nhà là chuyện mà mọi người không ai ngờ tới, nhưng rồi ai cũng cảm thấy vô lý nhưng rất thuyết phục. Nhà họ Tư và nhà họ Chu thực sự môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân này không có gì sai cả.
Với tư cách là người con được coi trọng nhất nhà họ Tư, cả năng lực và thủ đoạn của Tư Nhất Văn đều không tầm thường. Tuy nhiên, do còn quá trẻ nên có nhiều yếu tố bất trắc, điều đó cũng gây nên nhiều tranh cãi.
Theo một số tin đồn, Tư Nhất Văn vội vàng kết hôn với Chu Nhân là để giành được sự tin tưởng của nhà họ Tư, cuộc hôn nhân này không có cơ sở tình cảm nhưng quan hệ thông gia giữa nhà họ Tư và nhà họ Chu sẽ tạo cho Tư Nhất Văn một chỗ dựa vững chắc hơn. Quả nhiên, trong tháng đầu tiên sau khi kết hôn, Tư Nhất Văn được bổ nhiệm làm chủ tịch mới của tập đoàn Hồng Hưng, đây có thể được coi là một lời chứng minh cho các tin đồn. Anh khi đó chỉ mới hai mươi bảy tuổi, hệ thống gia phả nhà họ Tư lại khổng lồ, từ trên xuống dưới đều để mắt tới Tư Nhất Văn, cho nên lúc đó vị trí của anh cũng không ổn định.
Trong năm vừa qua, Tư Nhất Văn không chỉ lấy những thành tích đáng nể của mình làm câu trả lời khiến tất cả các cổ đông hài lòng, mà còn thanh trừ tất cả những người có ý đồ nhóm ngó xung quanh, chính thức tạo nên vị thế của mình ở tập đoàn Hồng Hưng.
Chu Nhân ít nhiều biết được những áp lực trên người Tư Nhất Văn, không giống như cô, mỗi ngày cô chỉ có trách nhiệm vui chơi ăn uống và làm đẹp.
Trái với anh, cô sống cuộc đời vô lo vô nghĩ và không có bất kỳ sự ràng buộc nào, từ khi còn bé cô đã là viên ngọc quý của nhà họ Chu, mức độ cưng chiều mà cha mẹ và các bậc trưởng bối dành cho cô là tuyệt đối. Nếu gặp chông gai để rồi thất bại đến mức không đứng dậy được, thì vâng… lỡ vấp ngã rồi thì thôi, cứ đơn giản là nằm ngửa mặt luôn tại đó.
Kết hôn gần một năm, không biết là vô tình hay cố ý, người ta cứ thường nhắc nhở Chu Nhân rằng: quan hệ giữa cô và Tư Nhất Văn có mưu tính gì bên trong?
Giống như tối hôm qua, nếu cô không hỏi Tư Nhất Văn, Tư Nhất Văn sẽ không chủ động giải thích.
Thay vào đó, Tư Vũ đã gửi cho Chu Nhân rất nhiều tin nhắn.
Vào một giờ sáng đêm qua, Tư Vũ đã gửi vài tin nhắn thoại cho Chu Nhân nhưng đến giờ Chu Nhân mới nghe được.
Tư Vũ: [Chị dâu! Chị dâu! Em nè! Em nè! Tư Vũ ngây thơ, dễ thương, tốt bụng của chị nè]
Tư Vũ vội vã giải thích: [Chị dâu, em thấy anh cả lên hotsearch! Em muốn trịnh trọng giải thích với chị là… anh Tư Nhất Văn, ông anh ruột của em, ông chồng của chị không có ngoại tình! Cái cô gái mà anh ấy bế là em… là em nè! Chuyện là vầy, hồi nửa tháng trước em thất tình rồi say khướt trong quán bar, suýt gặp kẻ xấu, chính anh trai em đã cứu em ra khỏi hố lửa! Chị dâu! Chị phải tin anh trai của em! Em gửi video trích xuất camera cho chị xem liền luôn nè! Chị đừng vì chuyện này mà hiểu lầm anh trai của em nhaaaaaa… em không gánh nổi trách nhiệm phá hủy tình cảm hạnh phúc vợ chồng hai người đâu…huhuhu!!!]
Tư Vũ: [Chị dâu, em sẽ lập tức lên Weibo đính chính! Sẵn đăng luôn trích xuất camera của quán lên các trang mạng. Tất cả là lỗi của đám phóng viên và truyền thông, vì hám like hám fame mà đăng tin vô tội vạ, không chịu tìm hiểu thực hư. Em còn định nhờ luật sư đệ đơn, em nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý tới cùng!]
Tư Vũ và Tư Nhất Văn là anh em ruột trên cùng sổ hộ khẩu.
Nếu không phải hai anh em nhà này có cùng huyết thống thật, thì Chu Nhân đã hoài nghi sâu sắc không biết liệu có phải Tư Nhất Văn được nhặt ngoài đường về hay không. Bản tính Tư Vũ hoạt bát, nói chuyện líu ríu suốt ngày, chỗ nào có Tư Vũ thì đảm bảo không bao giờ buồn chán. So ra, Tư Nhất Văn giống như một tảng băng không cảm xúc, bảo anh nói thêm một câu thôi mà anh cứ làm như đày đoạ anh không bằng.
Thật ra, không cần Tư Vũ giải thích, khi Chu Nhân nhìn thấy cô gái trong bức ảnh, cô đã lập tức nhận ra đó chính là Tư Vũ.
Quá dễ nhận ra.
Thứ nhất, bộ quần áo kiểu Lolita mà Tư Vũ mặc là do Chu Nhân tặng.
Thứ hai, khẩu vị của Tư Nhất Văn không phải loại trẻ con như thế.
Thứ ba, cũng là điểm mấu chốt nhất, đó là có một bức ảnh lộ toàn khuôn mặt của Tư Vũ.
Chu Nhân không mù đến mức không thể nhận ra Tư Vũ.
Mới ngủ một giấc, mà dường như lúc này đã không thể tìm thấy bất kỳ chủ đề nào liên quan đến việc nghi vấn Tư Nhất Văn ngoại tình vào tối qua trên các trang mạng. Không cần đoán, Chu Nhân cũng biết là Tư Nhất Văn đã nhúng tay. Nhưng trong lòng Chu Nhân lại có cảm giác khó chịu khó tả, mà mấu chốt là chính cô cũng không biết mình khó chịu ở đâu.
*Chậc*
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy nè?
Sao cô cứ chậc chậc rồi uốn éo mãi thế nhờ?
…
Thời tiết mát mẻ, hiếm khi thấy Tư Nhất Văn nói là đang rảnh như mấy ngày nay, thậm chí còn rủ Chu Nhân cùng ra ngoài chơi.
Không hẳn là Chu Nhân thấy hoảng vì đột nhiên được quan tâm, nhưng cô cũng rất ngạc nhiên.
Hai người kết hôn đã lâu, đây gần như là lần đầu tiên Tư Nhất Văn nói rằng anh có thể nghỉ làm và đi chơi hai ngày, trong khi trước đó anh đã dành hết tâm sức cho công việc ngay cả trong tuần trăng mật.
Chu Nhân càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai, liên hệ với chuyện xảy ra tối hôm qua, cô định mượn chủ đề này để kiếm chuyện trêu anh: "Tư Nhất Văn, nói thật đi, anh phản bội em đúng không?"
Tư Nhất Văn đang chậm rãi ăn miếng beef steak thì đột nhiên dừng lại, anh cau mày nhìn Chu Nhân.
Trang phục ở nhà khiến anh bớt đi dáng vẻ của một lãnh đạo ưu tú khi ở nơi làm việc, nhưng bởi vì đôi mày rậm và sống mũi cao lại khiến anh toát lên vẻ nhu hoà, cũng có gì đó rất lưu manh khó tả.
Chu Nhân đặt dao nĩa trong tay xuống, khoanh tay trước ngực, hất cằm lên: "Nói trước cho anh biết, nếu anh dám ngoại tình bên ngoài, em nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đến lúc đó, anh chắc chắn sẽ phải cuốn gói ra khỏi nhà. Còn con nhóc tiểu tam á hả, em không rảnh đâu mà tìm cô ta, mất công lại tổn hại thanh danh đại tiểu thư nhà họ Chu của em… "
Tư Nhất Văn cười bất lực, đưa miếng thịt bò đã cắt thành từng miếng nhỏ trên nĩa vào miệng Chu Nhân: "Đồ ngốc."
Chu Nhân phồng má nhai miếng bít tết M12 Úc thượng hạng. Vị giác của cô lập tức bị chinh phục, niềm hạnh phúc khó tả vỡ òa, trong nháy mắt cô đã quên mất chuyện hỏi tội. Sau một đêm, dạ dày của cô đã trống rỗng, bây giờ cô rất đói. Cô vừa nghĩ tới điều gì đó, vừa định sắp xếp câu chữ lại nói chuyện, ngờ đâu Tư Nhất Văn lại tiếp tục đút cho Chu Nhân ăn, nào là beef steak, nào là tiramisu.
Tiramisu chứa đầy bánh quy que ngâm trong rượu Rhum, có mùi thơm sữa béo ngậy.
Chu Nhân cắn một miếng, tiếp tục mở miệng: "Ngon quá, em muốn ăn nữa."
Tư Nhất Văn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau kem trên môi cô và hỏi: "Muốn ăn kem không?"
Chu Nhân liếm môi, hai mắt sáng lên: "Muốn muốn!"
Chẳng mấy chốc, quản gia đã đẩy xe đồ ăn vào, trong đó có kem Nari.
Món kem này được sản xuất ở Chicago - Mỹ, giá cả không đắt lắm nhưng trước đây Chu Nhân rất thường ăn, mà trong nước thì lại không có. Không biết có phải từ nhỏ đã bị ảnh hưởng bởi môi trường sống hay không mà Chu Nhân có một niềm yêu thích gần như bất chấp với các món tráng miệng. Sau khi kết hôn với Tư Nhất Văn, cô từ Mỹ trở về Trung Quốc định cư, đây có thể coi là sự hy sinh và nhường nhịn cho cuộc hôn nhân này.
Khi kem Nari được đưa đến trước mặt cô, Chu Nhân sắp hét lên vì phấn khích. Cô đứng dậy, vòng tay qua cổ Tư Nhất Văn, không biết xấu hổ mà nói: "Nhất Nhất à, em yêu anh nhất trên đời! Anh là ông chồng tốt nhất thế giới này!"
Tư Nhất Văn đỡ eo của Chu Nhân, hỏi cô một câu đầy nghi hoặc: "Em mới gọi anh là gì cơ?"
Chu Nhân múc kem bỏ vào miệng, hờ hững đáp: "Nhất Nhất, nickname độc quyền mà em đặt cho anh. Nhất ở đây không phải chữ 'nhất' giản thể - cái chữ có nghĩa là một (一), cũng không phải số 1, mà là chữ 'nhất' (壹) phồn thể. Có vẻ phức tạp nhưng lại rất đơn giản, cơ mà không phải đặt bừa đâu nha."
Cô làm ra vẻ rất logic.
Tư Nhất Văn chau mày, nở nụ cười nuông chiều.
“Nói lại xem nào.” Anh nói bất thình lình, dáng vẻ lười biếng lại có chút ngông cuồng quý phái.
Chu Nhân đang ăn thích thú: "???"
“Nhất Nhất?” Chu Nhân nghĩ anh rất thích biệt danh này, cô ngồi vào lòng anh, cố ý gọi nhiều lần: “Nhất Nhất, Nhất Nhất, Nhất Nhất...”
Tư Nhất Văn vươn tay giữ chặt cằm Chu Nhân, rồi đột nhiên cúi đầu cướp đoạt đôi môi cô.
Mùi hương ngọt ngào trên môi và răng của Chu Nhân ngay lập tức chiếm trọn giác quan của Tư Nhất Văn, có lẽ kem quá ngọt, hoặc phải chăng rượu Rhum làm say, nụ hôn của Tư Nhất Văn nhẹ nhàng hơn đêm qua rất nhiều, cô vốn đã không thể chống lại kỹ thuật hôn của anh, anh lại nhẹ nhàng tiến tới khiến cô lọt lưới trong nháy mắt. Dù vậy, Chu Nhân vẫn nắm chắc phần kem trong tay, sợ lỡ tay làm rơi sẽ lãng phí.
Môi của Tư Nhất Văn gần như áp sát vào Chu Nhân, hô hấp nóng rực: "Vừa nói gì, nói lại anh xem."
Cả người Chu Nhân lâng lâng, hai mắt chập chờn nhìn Tư Nhất Văn, giọng nói trở nên mềm yếu rất nhiều: "Nhất Nhất."
Tư Nhất Văn mê hoặc: "Tiếp."
"Em yêu anh nhất..."
“Uh.” Tư Nhất Văn cắn môi Chu Nhân: “Còn, em nói chưa hết…"
Chu Nhân đỏ mặt, cô nàng bé nhỏ thu người vào trong vòng tay Tư Nhất Văn, chầm chậm nhắm mắt làm nũng: "Anh là người chồng tốt nhất thế giới..."
Nói xong, không hiểu sao cô lại thẹn quá hoá giận, vậy nên mở miệng cắn vào ngực anh một cái coi như trút giận.
Tư Nhất Văn vỗ nhẹ lên sau đầu Chu Nhân, hỏi cô: "Còn dám chọc anh nữa ư? Có muốn ra ngoài chơi nữa không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...