Vợ chồng nhà giàu plastic

Chu Nhân ngồi trên ghế, ngang tầm mắt của Tư Nhất Văn. Anh quỳ gối trước mặt cô, tư thế tựa như bị khuất phục.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong ấn tượng của Chu Nhân, anh vẫn luôn là một đóa hoa cao quý không thể với tới, nói anh không để ai vào mắt cũng không phải nói quá. Nhưng ngay lúc này, Chu Nhân có thể nhìn thấy rất rõ bóng dáng của mình trong đôi mắt trong trẻo của anh. 
 
Tư Nhất Văn nhìn Chu Nhân với ánh mắt chiều chuộng, giọng nói trầm ấm dần lại gần: “Em muốn phần thưởng gì nào?”
 
Không phải đã nói rõ là nhảy thoát y sao? 
 
Hứ, rõ ràng là biết thừa còn giả vờ hỏi?
 
Chu Nhân không muốn đôi co với anh, dẫu sao thì cô vĩnh viễn không thắng được anh. Cô vươn tay tóm lấy cà vạt của Tư Nhất Văn, kéo anh lại gần phía mình. Vốn dĩ là muốn diễn vai bá vương cưỡng hôn anh trước rồi mới nói nhưng Tư Nhất Văn phản ứng quá nhanh nên đã kịp quay đi, nụ hôn của cô chỉ rơi xuống má anh. 
 
Tư Nhất Văn quay sang, lại gần mặt cô hơn nữa, nói nhỏ: “Có gì phải nói hẳn hoi chứ vợ.” 
 
Anh bày ra vẻ mặt vô tội như thể bị cô xâm phạm lãnh thổ vậy.
 
Chu Nhân nói với giọng có chút giận dỗi: “Trong tin nhắn em nói chưa đủ rõ sao?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Có lẽ em nên trực tiếp nói rõ hơn một chút." Tư Nhất Văn hơi nhướng mày, ánh mắt trông như mấy tên thổ phỉ ngang tàng và phóng túng, trái ngược hoàn toàn với bề ngoài ngay thẳng chính trực này của anh. Nếu như lúc này anh đeo thêm một cặp kính không gọng thì chắc chắn sẽ biến thành hình tượng một tên lưu manh có văn hóa như trong tiểu thuyết mất. 
 
Chu Nhân mở miệng nhưng lại phát hiện hình như mình không thể nói. 
 
Rõ ràng cách màn hình điện thoại cô có thể mạnh dạn nói bất cứ thứ gì thông qua tin nhắn, nhưng ở trước mặt anh cô giống như bị hụt hơi vậy, căn bản không thể nói ra ba từ đó. Có lẽ là do địa điểm thích hợp, phòng làm việc này vừa xa lạ vừa có chút lạnh lẽo với cô, cảm giác ở đây như đang làm điều gì đó không đứng đắn, trong đầu cô sẽ bất giác hiện ra những hình ảnh khó mà miêu tả. 
 
Chu Nhân nhăn nhó, mở miệng cắn dái tai Tư Nhất Văn, có chút tức giận. Da của anh ở chỗ tai hơi lạnh, đụng phải đôi môi ấm áp của cô, từng cơn tê dại từ từ lan ra. 
 
"Không thèm nói với anh nữa!" Chu đại tiểu thư giận rồi, muốn đẩy người trước mặt mình ra. 

 
Tư Nhất Văn vừa cười vừa lại gần, một tay ôm lấy eo cô, đột nhiên thu tay kéo cô vào lòng mình, xoa má cô một cách trìu mến. 
 
Chu Nhân thật ra rất thích những khoảnh khắc dịu dàng này, nó giống như một kiểu an ủi thầm lặng nào đó, an ủi được nội tâm của cô. 
 
Khi đôi bên đủ gần nhau, Chu Nhân đã bị mùi hương trên người Tư Nhất Văn làm cho mê mẩn, là mùi gỗ quen thuộc thoang thoảng mùi thuốc lá. 
 
Thật ra từ rất lâu trước đây Chu Nhân đã biết Tư Nhất Văn hút thuốc. Có một năm nhà họ Chu và nhà họ Tư cùng nhau ăn cơm ở một sơn trang, Chu Nhân vô tình bắt gặp Tư Nhất Văn hút thuốc ở cạnh một cây cổ thụ. Anh dựa lưng vào cây, đôi chân thon dài đặt trên đất, lúc hút thuốc hai má hơi hóp lại, góc nghiêng vô cùng đẹp. 
 
Phát hiện này khiến cho ấn tượng của Chu Nhân đối với anh thay đổi vô cùng lớn, đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt cô, Tư Nhất Văn mà điểm thi luôn thuộc top đầu ấy vậy mà lại biết hút thuốc giống đám học sinh cá biệt trong trường! Lúc đó Chu Nhân đứng ngây người tại chỗ mãi không bước nổi, cho đến khi nhìn thấy chú hai nhà họ Tư tiến đến, Chu Nhân vội nhắc nhở Tư Nhất Văn: "Tư Nhất Văn, chú hai nhà anh tới kìa!"
 
Tư Nhất Văn khi ấy mới 16 tuổi đã biểu hiện ra sự bĩnh tĩnh ứng biến khi gặp nguy hiểm của mình, anh chậm rãi dập điếu thuốc, phẩy phẩy làn khói trước mặt, đến một câu cảm ơn cũng không có đã quay người rời đi. 
 
Đợi khi chú hai của nhà họ Tư đến thì Tư Nhất Văn đã biến mất tăm, tựa như ngay giây trước hình ảnh mà Chu Nhân nhìn thấy chỉ là ảo giác của cô. Chuyện này bằng lí do nào đó đã để lại cho Chu Nhân một ảnh hưởng khá sâu sắc, dẫn đến việc một khoảng thời gian cô thường nằm mơ thấy Tư Nhất Văn hút thuốc ở trước mặt cô, mà lúc cô quay đi anh sẽ giống như có siêu năng lực nào đó biến mất khỏi thế giới của cô. 
 
Đã bao nhiêu năm trôi qua, hình ảnh đó dường như vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí Chu Nhân. 
 
Lúc này, Chu Nhân vùi đầu vào trong lòng Tư Nhất Văn, cố ý nói:" Tư Nhất Văn, anh hôi quá đi, trên người toàn mùi thuốc lá." 
 
"Không thích sao?" 
 
Chu Nhân hơi ngẩng cằm lên: "Anh nói xem?"
 
Giây tiếp theo, Tư Nhất Văn một tay nâng cằm của Chu Nhân, cúi đầu "niêm phong" đôi môi của cô. Hơi thở và sức nóng của anh bao trùm lên cô, không cho cô chút cơ hội hít thở nào, cũng khiến cô mất đi âm thanh để phản kháng. 
 
Chu Nhân lúc bắt đầu còn vùng vẫy, ậm ừ bất mãn. Nhưng Tư Nhất Văn tạo cho cô lực va chạm cực mạnh, khiến cho cô giống như một con thuyền lẻ loi trên biển, không thể không vươn tay ra tóm chặt lấy vai anh, mặc cho anh không ngừng xâm chiếm. 
 
Rõ ràng người ngồi trên ghế là cô nhưng cô lại giống như sắp bị hơi thở nóng bỏng của anh làm cho tan chảy thành một vũng nước vậy. 
 

Mãi sau đó, Tư Nhất Văn thả cô ra, gần như ngậm lấy môi cô, hỏi lại lần nữa: "Vẫn không thích sao?" 
 
Chu Nhân mặt đỏ tía tai mà nghĩ, cô thích quá đi chứ. 
 
Thích mùi hương bạc hà thoang thoảng trong miệng anh, ẩm ẩm, ấm ấm, khiến cô mê mẩn, làm cô muốn tiếp tục. Cô cảm thấy mình giống như đã nếm được món tráng miệng ngon nhất trên đời này, rõ ràng không có chút đường nào nhưng lại khiến cô cảm thấy ngọt hơn cả mật. 
 
Trước Tư Nhất Văn, Chu Nhân chưa từng có quan hệ da thịt với bất kỳ người con trai nào nhưng về mặt lý thuyết thì vẫn tính là phong phú. Cô có một đoạn thời gian cô thường xuyên đắm chìm trong app Tiểu thuyết Tấn Giang hoặc là app màu hồng nào đó, ngắm nhìn hành động của nhân vật nam nữ dưới ngòi bút của tác giả, còn tưởng tất cả những điều này chỉ là thủ pháp phóng đại. Cho đến khi tự mình trải nghiệm, cô mới biết rằng những gì mà tác giả miêu tả không bằng một phần vạn trải nghiệm thực tế của cô. 
 
"Nhất Nhất, anh thích hợp để hôn ghê." Âm thanh ngọt ngào của Chu Nhân dường như vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi, còn có chút làm nũng, lúc nói âm cuối cùng còn cắn đầu lưỡi, đôi mắt cô nhìn anh lúc này long lanh như có nước. 
 
Những ngón tay từng khớp rõ ràng của Tư Nhất Văn nhẹ nhàng giữ lấy gáy của Chu Nhân, ngón tay chậm rãi ma sát ở đó. Da của cô trắng trẻo nuột nà, giống như một bé mèo trắng như tuyết, khiến anh không nỡ buông tay. 
 
"Hôn ở đâu mới tốt đây nhỉ?" Anh hỏi xong không đợi cô trả lời, đôi môi đã lướt dọc xuống theo môi cô. 
 
Chu Nhân thật sự rất muốn hét lên. Cô không thể chịu nổi khi anh hôn cổ cô, cái đầu nhỏ cứ ngẩng lên tựa như thú con bị rơi vào nước, hô hấp trở nên gấp gáp. 
 
Đột nhiên, cô nghĩ đến gì đó, các ngón tay đang đặt ở vai anh khép lại, véo anh một cái: "Ê! Anh chưa khóa cửa!" 
 
Chu Nhân không quên chuyện lần trước vô tình bị đẩy cửa bắt gặp ở trong phòng lần trước, vừa xấu hổ vừa lo sợ.
 
Tư Nhất Văn khẽ ngậm môi cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Sẽ không có ai vào đâu." 
 
"Nhỡ chẳng may có thì sao!" 
 
Chu Nhân vừa dứt lời, điện thoại nội bộ trên bàn liền reo lên. 
 
Tư Nhất Văn bất lực nhìn cô, giống như đang muốn nói cô miệng quạ, ấy vậy mà nói gì điều đó xảy ra. 

 
Nhưng phòng làm việc này đúng thật là không ai dám tùy tiện tiến vào, muốn tìm anh đều phải thông qua văn phòng. 
 
Anh đi nghe điện thoại, không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, chỉ thấy anh sắc mặt bình tĩnh, âm thanh vẫn còn có chút khàn: "Được rồi, mấy tiếng sau đây đừng làm phiền tôi." 
 
Cúp điện thoại, Chu Nhân còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bế lên. Cô vô thức khoác đôi tay mình lên cổ Tư Nhất Văn, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng cố vùi vào lòng anh. Anh nói vài chữ gì đó bên tai cô khiến mặt cô càng thêm đỏ. 
 
"Không muốn!" Âm thanh như gào thét là sự vùng vẫy cuối cùng của cô, âm thanh ấy nhỏ đến nỗi chỉ Tư Nhất Văn mới có thể nghe thấy. 
 
"Không muốn ở đâu cơ?" Anh mở cánh cửa phòng nghỉ ngơi ra, bế cô vào trong. 
 
Trong phòng nghỉ rất lớn, nói là căn nhà bình thường hai phòng ngủ một phòng khách cũng không phải nói quá, ở đây không chỉ được trang bị phòng ngủ mà còn có cả phòng nghe nhìn, nhà bếp, phòng khách nho nhỏ nữa.
 
Chu Nhân còn nhớ, lúc mới kết hôn chưa được bao lâu, Tư Nhất Văn vừa mới tiếp nhận tập đoàn Hồng Hưng, thường xuyên bận tới mức không có thời gian về nhà ngủ. Khi ấy cô cố ý khích anh, hỏi anh có phải là ở ngoài có nuôi một con hồ ly tinh nên đêm mới không về nhà không, anh vừa cười vừa giải thích rằng mình ngủ ở phòng nghỉ bên trong phòng làm việc. 
 
Nằm lên giường Chu Nhân mới phát hiện chiếc giường này giống hệt cái ở nhà. 
 
Tư Nhất Văn đứng trước mặt Chu Nhân, ánh mắt của anh khóa chặt cô đang nằm trên giường, giơ tay kéo cà vạt, tháo nó ra. Động tác dứt khoát gọn gàng lại mang theo một cảm giác gì đó không thể nói rõ. 
 
Chu Nhân nhận ra tình huống có gì đó không ổn nhưng không muốn dừng lại. Tâm trạng kích động và mâu thuẫn bao trùm lấy cô, cô biết rõ còn cố hỏi: "Tổng giám đốc Tư, giữa thanh thiên bạch nhật, ngài muốn làm gì ở phòng làm việc đây?” 
 
Tư Nhất Văn cười: "Không phải em muốn xem sao?" 
 
Chu Nhân chỉ mạnh miệng thôi, khi chuyện thật sự xảy ra, cô sợ rồi. 
 
Đây là phòng làm việc đấyyy! 
 
Cô có gan đến mức nào cũng không dám làm gì ở đây! 
 
Quá là ngại ngùng mà! 
 
"Anh ngậm máu phun người, em đâu có muốn đâu!" Chu Nhân cố ý nói lớn: "Có người đi làm mà không làm cho hẳn hoi, còn muốn làm với phụ nữ nè!" 
 

Tư Nhất Văn nhìn cô cười, gần như không hề sợ sự uy hiếp của cô. 
 
Hiệu quả cách âm ở đây rất tốt, sợ là Chu Nhân có gào khản cổ cũng không ai nghe thấy, trừ anh. 
 
"Ừm, anh làm với vợ anh, đường đường chính chính." Tư Nhất Văn nói không biết ngượng, nghiêng người lại gần Chu Nhân: "Nếu như em không muốn thì anh chỉ có thể bỏ qua bước này thôi." 
 
Chu Nhân: "…" 
 
Cô thấy lúc này mình bị thiệt thòi rồi. 
 
Sau khi kết thúc, Tư Nhất Văn nói với vẻ mặt tràn đầy ẩn ý: "Ga giường mới thay ngày hôm qua, chắc có lẽ lại phải thay nữa rồi." 
 
Chu Nhân thường dùng chiêu cắn anh, lần này cắn vào hàm dưới của anh, để lại 2 hàng dấu răng nhàn nhạt. 
 
Tư Nhất Văn vẫn chưa chịu dừng lại, cuối cùng lại khẽ nói: "Vợ ơi, lát nữa anh còn một cuộc họp nhỏ phải đi." 
 
Chu Nhân nào có thể nghe được điều gì khác trong lời nói của anh, vội thở phào một hơi. 
 
Hôm nay phu nhân tổng giám đốc đột nhiên giá đáo, trên dưới tập đoàn đều truyền tai nhau. Ai không biết Tư Nhất Văn liên hôn với tiểu thư lớn nhà họ Chu chứ? Nghe nói đôi vợ chồng hào môn này plastic đến không thể plastic hơn, ai ai cũng thắc mắc Chu Nhân hôm nay đến làm gì? 
 
Ngay lúc này, Chu Nhân cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi nhìn ai. Cô một phát kéo chăn trùm qua đỉnh đầu, không muốn để ý Tư Nhất Văn nữa. 
 
Tư Nhất Văn vỗ vỗ Chu Nhân qua lớp chăn, làm cô ló đầu ra. Anh nói với giọng yêu chiều: "Em ngủ một lát đi, đợi anh xong việc rồi mình cùng về nhà được không?" 
 
Chu Nhân không chịu: "Em muốn đi luôn bây giờ cơ." 
 
Tư Nhất Văn nhướn mày: "Cái gì cơ? Xem ra là em vẫn chưa đủ mệt nhỉ?" 
 
Chu Nhân lập tức nhắm mắt: "Em phải ngủ đây, anh đi bận việc của anh đi." 
 
Tư Nhất Văn cười cười véo má Chu Nhân, trước khi rời đi còn hôn vào khóe miệng cô: "Ngoan, ngủ đi nhé."
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận