Chu Nhân nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng tắt video.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chủ động chào người chồng đã mất tích hai tuần: “Chào anh, lâu rồi không gặp, anh đã về rồi.”
Thật xấu hổ, cô muốn đào hố chôn mình xuống.
Tư Nhất Văn nghiêng đầu xem như câu trả lời, thản nhiên đặt những thứ trong tay lên bàn.
Trông anh có vẻ mệt mỏi, ở trước mặt Chu Nhân, anh bắt đầu dùng một tay nới lỏng cà vạt. Rõ ràng là những động tác đơn giản nhưng anh làm lại trông rất gợi cảm. Cà vạt được kéo từ dưới cổ áo sơ mi ra, sau đó là tới cúc áo sơ mi. Chiếc áo sơ mi trắng cởi vài cái cúc, để lộ ra yết hầu và xương quai xanh rõ ràng.
Bởi vì ánh sáng, trong mắt Chu Nhân, dáng vẻ của anh vừa thanh cao vừa mang theo tà khí.
Người này cũng không nói chuyện, từng bước đi về phía Chu Nhân.
Ánh mắt hai vợ chồng va vào nhau, một bên đùa cợt, một bên bối rối.
Chu Nhân thuộc về cái sau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không biết Tư Nhất Văn đã nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của cô với Tân Ninh đến chỗ nào, nhưng dù có bao nhiêu đi chăng nữa thì đó cũng không phải là chuyện tốt.
Nhất là vào lúc này, ánh mắt Tư Nhất Văn không rõ cảm xúc, càng làm cho Chu Nhân cảm thấy xấu hổ.
Khi còn nhỏ, cô biết rằng Tư Nhất Văn không phải là người để bị lừa, người này luôn rất khó đoán.
Sau này, khi lớn lên, Chu Nhân nhận thức rõ hơn về tính cách của Tư Nhất Văn.
Chu Nhân lùi lại phía sau theo bản năng, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh dường như loãng đi rất nhiều.
Cô chột dạ giải thích: “Chuyện đó… vừa rồi em đang nói chuyện phiếm với Ninh Ninh.”
Tư Nhất Văn hơi nhướng mày: “Ờ? Nói chuyện gì vậy?”
Đang nói về cái gì à?
Đương nhiên là không thể nói trước mặt anh rồi!
“Chị Trần đi lấy đồ ăn cho anh…”
Nói xong muốn lẻn ra khỏi phòng nhưng rõ ràng Tư Nhất Văn đã nhìn thấu hành vi của cô từ lâu, nhanh chóng chặn đường.
“Anh ăn lúc ở trên máy bay rồi.” Anh nói.
Chu Nhân tinh mắt, nhìn vào món đồ Tư Nhất Văn mới đặt trên bàn, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh mang cái gì về vậy? Có phải là định đưa nó cho em không?”
“Ừm.”
“Vậy em đi mở nha!”
Tư Nhất Văn gật đầu, lần này anh không ngăn cản Chu Nhân nữa, để cô đi tìm đồ.
Hôm nay Chu Nhân ở nhà, nên mặc một bộ đồ ngủ thiếu nữ màu trắng, tóc dài xoã tung nhưng trông rất trẻ trung. Giống như trở lại năm mười sáu, mười bảy tuổi, vẫn là cô gái nhỏ vô tâm ấy.
Trong mắt Tư Nhất Văn, Chu Nhân không thay đổi nhiều, dù cô sang Mỹ học đại học, ở lại học hai năm thì bản chất vẫn là một cô gái nhỏ sống trong tháp ngà.
Sau khi Chu Nhân gả cho Tư Nhất Văn, hầu hết mỗi ngày như cũ, cũng không có gì thay đổi lớn. Tư Nhất Văn cảm thấy may mắn, may mắn vì anh cuối cùng cũng có năng lực, cho người kia một cuộc sống vô tư.
Chu Nhân chạy bịch bịch đến trước bàn, lúc thấy trong túi to là bánh ngọt HARBS, vui vẻ gọi to với anh: “A a a a! Làm sao anh biết em muốn ăn cái này!”
Tư Nhất Văn mỉm cười: “Chúc mừng ngày Quốc tế thiếu nhi, công chúa nhỏ.”
Chu Nhân không hiểu sao trong lòng lại có chút tê dại, hiếm khi ngại ngùng nói lời cảm ơn trước mặt chồng. Cô còn chưa chuẩn bị quà gì cho anh.
Dù đã sớm trải qua cảm giác vui vẻ ngày tết thiếu nhi nhưng được tặng quà thì vẫn rất thích, đặc biệt món tráng miệng này là thứ mà cô đã mong muốn rất lâu rồi.
Chu Nhân đầy mong chờ mở hộp bánh ngọt, đúng là bánh ngọt ô mai mà cô thích!
Tư Nhất Văn đi công tác ở Mỹ, hai ngày trước vô tình nhìn thấy ảnh của Chu Nhân trong vòng bạn bè, mới bảo cấp dưới sang Nhật mua bánh ngọt.
Cửa hàng tráng miệng HARBS có trụ sở chính tại Nhật Bản, tuy Chu Nhân hay ăn tại cửa hàng ở Mỹ nhưng sợ rằng nếu mang từ Mỹ về thì bánh sẽ biến vị. Nhật Bản gần Trung Quốc hơn, hôm nay Tư Nhất Văn trở về thì bánh cũng về theo, có thể nói là vừa mới ra lò.
Trên thực tế, công việc của Tư Nhất Văn ở Mỹ vẫn chưa kết thúc, nhưng hôm nay là Tết thiếu nhi, anh đã dành thời gian trở về trải qua ngày lễ cùng vợ.
Kết hôn một năm, thậm chí Chu Nhân còn không phát hiện được một số chi tiết.
Ví dụ: Dù lễ hội lớn hay nhỏ, dù bận đến đâu thì Tư Nhất Văn cũng về nhà. Như sinh nhật của đối phương hoặc ngày lễ tình nhân, chưa kể còn không quên quà tặng.
Vì vậy, mặc dù Chu Nhân thường cười nhạo mình là một góa phụ, cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
Bởi vì trong những ngày nghỉ, nhà của những người khác rất náo nhiệt, cô cũng sẽ không thấy hiu quạnh.
Đôi khi cô cảm thấy buồn chán nhưng cô đã quen với điều đó sau khi độc thân hơn hai mươi năm rồi.
Nhìn chiếc bánh mà cô mong muốn đã lâu, Chu Nhân mở miệng cắn một miếng, vị giác của cô lập tức bị chinh phục!
Đó là mùi vị quen thuộc, cùng một vị ngon, trong lòng cô tràn đầy vui sướng.
Tuân theo nguyên tắc không ăn một mình, Chu Nhân lấy một thìa bánh đưa lên môi Tư Nhất Văn.
Dù đã hai tuần không gặp, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không quen.
Cảm giác này rất khác so với lần trước khi cô nhìn thấy Tư Nhất Văn, có vẻ như từ khi hai người đi chơi cùng nhau, tình cảm của cô dành cho anh đã thay đổi rất nhiều, không thể nói chính xác là do đâu.
Mấy ngày nay hai người vẫn không liên lạc nhiều, nhưng cô sẽ bắt đầu mong chờ anh chủ động liên lạc.
Nhưng nhìn cuộc thoại trò chuyện trống rỗng trên điện thoại, cô cảm thấy bản thân mình quá tự mình đa tình.
Gặp mặt trực tiếp hoàn toàn khác với nghĩ ngợi lung tung trong lòng, có thể nhìn thấy, có thể sờ đối phương, cùng với hơi thở mạnh mẽ bao bọc lấy cô.
Không hiểu sao Chu Nhân hơi đỏ mặt, hắng giọng ra hiệu với Tư Nhất Văn: “Anh ăn thử đi, ngon lắm.”
Tư Nhất Văn liếc nhìn chiếc thìa nhỏ Chu Nhân đưa qua, cười nói: “Em biết không, anh không thích ăn đồ ngọt.”
Chu Nhân: Em thật sự không biết!
Nhưng cô vẫn cố gắng chào hàng: “Nhưng cái này thật sự không ngọt lắm, anh nếm thử đi, mùi thơm sữa béo ngậy, vừa miệng ăn sẽ không bao giờ hối hận.”
“Thật không?”
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy! Anh nếm thử một miếng đi!”
Tư Nhất Văn đi tới, bóng dáng cao lớn tiến lại gần Chu Nhân.
Chu Nhân chưa kịp phản ứng, Tư Nhất Văn đã cúi người hôn lên môi cô.
Anh có thể cắn một miếng bánh, nhưng anh chỉ muốn nếm thử chiếc bánh trong miệng cô.
Khoảnh khắc hơi thở của Tư Nhất Văn quấn lấy, nhịp tim của Chu Nhân gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Ngón tay thon dài của anh dùng lực nhẹ nhàng luồn vào trong tóc cô, lòng bàn tay anh mò mẫm nhẹ lên gáy cô, như để an ủi, nhưng cũng là để khiêu khích.
Cả người Chu Nhân nổi da gà.
Cô ngượng ngùng!
Cô ngượng rồi!
Trong cuộc đời Chu Nhân, chỉ có vài lần cô đỏ mặt và tim đập loạn nhịp, hầu như đều dành hết cho Tư Nhất Văn.
Giữa môi và răng có mùi thơm sữa nồng nặc nhưng cũng dần hòa vào hơi thở của nhau.
Lúc đầu, Tư Nhất Văn chỉ muốn nếm thử vị nhưng lại dần trở nên mất kiểm soát.
Giữa họ có sự chênh lệch rất lớn về chiều cao, vì vậy anh nhấc Chu Nhân ngồi lên bàn, tiếp tục tấn công.
Chẳng mấy chốc, không khí như tràn ngập hương sữa.
Chu Nhân bắt đầu cảm thấy chóng mặt và không thể biết được hơi thở của ai trên cơ thể mình.
Cô dường như đã quên thở, hơi thiếu oxy.
Tư Nhất Văn thoáng lùi lại, vẫn ngậm lấy môi Chu Nhân, phát ra âm thanh từ thanh quản: “Đồ ngốc, thở đi!”
“Ưm!” Chu Nhân nghe vậy thì dùng sức hít một hơi thật sâu nhưng không đợi cô hít thở, Tư Nhất Văn lại chặn môi cô lần nữa.
Có mùi hương quen thuộc của Tư Nhất Văn, cũng có của Chu Nhân, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau tạo thành một hương vị độc đáo.
Một màn nồng nhiệt ngọt ngào đương nhiên sẽ kéo gần khoảng cách vợ chồng Chu Nhân.
Chu Nhân khôi phục lại bộ dáng ương ngạnh, độc đoán thường ngày trước mặt Tư Nhất Văn, cũng không vui vẻ khi được chăm sóc.
Tư Nhất Văn rõ ràng rất tàn nhẫn, hành hạ cô một trận trong phòng tắm.
Bây giờ nói thật, Chu Nhân đã mệt mỏi đến độ không muốn nhúc nhích nữa, mặc kệ Tư Nhất Văn cày bừa, cũng không lẩm bẩm nữa.
Lúc sau Tư Nhất Văn lại thấy thương tiếc, nên cứ hôn môi rồi hôn má Chu Nhân.
Dáng vẻ kia như một con mèo lớn trên thảo nguyên châu Phi.
Sau khi Tư Nhất Văn bọc khăn tắm cho Chu Nhân, ôm cô về giường, anh cố ý hỏi cô: “Mấy ngày nay em nhớ anh không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Chu Nhân đỏ mặt, cô phủ nhận: “Không nhớ, em không nhớ anh!”
Tại sao cô phải nhớ anh chứ! Ngày nào cô cũng rất bận rộn đó!
“Bận rộn thảo luận về cuộc sống hôn nhân của chúng ta trước mặt bạn thân à?”
Mặt Chu Ân càng đỏ hơn.
Cô biết vừa rồi nhất định là anh nghe thấy!
Tư Nhất Văn cúi người, dùng ngón tay thon dài chạm vào khuôn mặt của Chu Nhân, hỏi cô: “Em mắc cỡ à?”
Chu Nhân xấu hổ, che miệng Tư Nhất Văn, thẹn quá hóa giận: “Anh đừng hỏi nữa được không?”
Cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Tư Nhất Văn cảm thấy rất thú vị, một tay chống vào đầu, thích thú nhìn cô vợ nhỏ trong vòng tay.
Ít nhất theo quan điểm của anh, từ trước đến nay Chu Nhân là một người vô tư, hiếm khi xấu hổ như vậy trước mặt anh.
Chu Nhân bị nhìn chằm chằm nên cảm thấy không thoải mái, quay lưng về phía Tư Nhất Văn.
Cánh tay Tư Nhất Văn ôm lấy vòng eo mềm mại của Chu Nhân, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình, để cô không thể thoát ra.
“Không nhớ tới chút nào sao?” Giọng nói của anh truyền đến từ phía sau, khàn khàn trầm thấp, chân thành và bình tĩnh.
Chu Nhân im lặng, giả vờ như đang ngủ.
Cô sẽ không nói rằng cô đã mơ thấy anh đêm qua, nó sẽ nói rõ cô quan tâm đến anh thế nào mất.
Tư Nhất Văn thở nhẹ sau lưng cô, đặt nụ hôn tinh tế lên vai cô, thậm chí còn dùng răng cắn nhẹ.
Cứu mạng! Buổi tối cô còn có thể ngủ hay không? Người này sao mà sung sức thế nhỉ!
Chu Nhân rất sợ anh, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào anh: “Em hỏi anh một câu, anh phải chân thành trả lời em!”
“Hả?” Tư Nhất Văn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Nhân, cũng nghiêm túc lên.
Chu Nhân nheo mắt: “Nói thật cho em biết, trước khi về nhà anh có uống thuốc hải cẩu không?”
Tư Nhất Văn cau mày: “Thuốc hải cẩu?”
Đó là cái gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...