Màn đêm tỉnh B buông xuống, vạn nhà sáng đèn, trong phòng bật đủ hệ thống sưởi ấm.
Lòng bàn tay Chu Nhân run rẩy, không dám tin nhìn lại một lần nữa.
Đó là bưu thiếp được giáo viên chủ nhiệm trường cấp ba phát cho mỗi học sinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là nét chữ của Tư Nhất Văn không sai vào đâu được.
Chu Nhân ép buộc mình phải tỉnh táo lại trước, hỏi Tân Ninh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tấm bưu thiếp này xuất hiện ở đâu?
Tân Ninh nhanh chóng trả lời, nói tấm bưu thiếp này được lên hotsearch trên Weibo cả buổi chiều. Tân Ninh cho rằng Chu Nhân đã sớm biết chuyện bưu thiếp, không nghĩ tới Chu Nhân hình như còn rất mơ hồ.
[Thế nào? Chẳng lẽ cậu không biết sao?] Tân Ninh không dám tin: [Tư Nhất Văn không nói với cậu sao?]
[Không.] Chu Nhân cảm thấy lúc này mình giống như giẫm lên kẹo bông, cả người nặng nề đứng không vững.
Tân Ninh cũng bày tỏ bản thân đang sốc: [Vãi ạ! Tư Nhất Văn, con người này biết giấu quá đi! Căn cứ vào tấm bưu thiếp này, tớ đoán hẳn là lúc học cấp ba anh ấy đã thầm mến cậu rồi, nhưng anh ấy không làm lộ một chữ nào! Thật sự! Đáng tiếc khi anh ấy không làm đặc vụ.]
Chu Nhân bỗng nhiên hỏi: [Thế bây giờ tớ phải làm sao?]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tân Ninh cười: [Ha ha ha ha, cậu bây giờ bị hạnh phúc làm cho choáng váng đầu óc sao? Tình cảm đến từ hai phía thật sự rất đẹp đó biết không?]
[Nhưng giờ tớ không cười nổi.]
[Tại sao?]
Tại sao?
Bản thân Chu Nhân cũng không biết là tại sao.
Giờ cô đang rất rối, không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
Cô sợ mình bước một bước vào không trung, phía dưới chính là vực sâu, bị ngã đến tan xương nát thịt.
Tân Ninh an ủi Chu Nhân, đại khái cần một chút thời gian để giảm nhiệt tin tức bất thình lình này, cô ấy nói ngày mốt mình cũng sẽ đến tỉnh B xem thi đấu trượt tuyết, bảo Chu Nhân nhanh chóng điều chỉnh tâm tình mình lại.
Tân Ninh nói với Chu Nhân: "Đi tìm Tư Nhất Văn đi, tâm bệnh cần tâm dược trị."
Buổi chiều khi weibo chính thức của {Quá trình yêu đương} đặc biệt đăng weibo tấm bưu thiếp này, tính đến sáu giờ tối, số lượt chuyển tiếp trên weibo này đã vượt qua sáu vạn.
Tư Vũ với tư cách là người tung tin cũng thật không ngờ uy lực của tấm bưu thiếp này lại lớn như vậy!
Ban đầu cô ấy quả thực là cũng từng nghĩ sau khi bưu thiếp được phát ra sẽ làm cho fan CP Zeus vui sướng điên cuồng, nhưng hiện tại không chỉ là fan CP Zeus, mà ngay cả người qua đường trên mạng cũng nhao nhao coi những lời mà Tư Nhất Văn viết cho Chu Nhân trở thành văn mẫu tỏ tình.
Trải qua phân tích của Tư Vũ, cô ấy cảm thấy bài này sẽ cháy vì hai nguyên nhân: Thứ nhất là chữ viết của trên bưu thiếp thật sự rất đẹp mắt, thấy chữ như thấy mặt.
Thứ hai là tấm bưu thiếp này cũng đồng nghĩa minh chứng cho việc hai vợ chồng Zeus từ thời học sinh đã có tình cảm với nhau, thanh mai trúc mã hào môn thỏa đáng đi đến kết hôn, làm người khác cũng phải ghen tị.
Câu nói "Hình mẫu lí tưởng mãi mãi là em" cũng được các tài khoản marketing chuyển tiếp.
Có blogger giải trí đặc biệt gửi một đoạn video ngắn về tấm bưu thiếp này, kèm theo lời nhắn: "Thật sự phá vỡ phòng thủ, thực tế vượt xa loạt truyện cổ tích. Hôm nay blog chính thức của {Quá trình yêu đương} đã tiết lộ một câu nói mà Tư Nhất Văn viết cho Chu Nhân khi còn là học sinh: Hình mẫu lý tưởng mãi mãi là em, Nhân Nhân. Khi tất cả cư dân mạng đang suy đoán về mối quan hệ của cặp vợ chồng hào môn này, thì họ lại chưa lên tiếng giải thích, đánh vào mặt tất cả mọi người bằng hành động thực tế. Trong xã hội bốc đồng ngày nay, dường như rất khó để tìm thấy một mối quan hệ thuần túy như vậy. "
[Lúc theo dõi chương trình đã cảm thấy tình cảm của hai người bọn họ rất tốt rồi.]
[Lúc nhìn thấy những lời này không hiểu sao lại cảm động.]
[Quả nhiên tình yêu ngọt ngào đều thuộc về người khác.]
[Nhất Nhất và Nhân Nhân thật sự rất xứng.]
[+1! Hy vọng hai người bọn họ có thể mãi mãi hạnh phúc.]
Khi cư dân mạng đang hâm mộ Chu Nhân, thì Chu Nhân lại là người cuối cùng mới biết được tấm bưu thiếp.
Chu Nhân từng vô số lần rối rắm đau thương không biết Tư Nhất Văn dành tặng tấm bưu thiếp này cho ai, lại tuyệt đối không ngờ, đi vòng một vòng, hóa ra Tư Nhất Văn lại viết cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, buổi chiều ánh mắt nhân viên công tác trong khu trượt tuyết nhìn cô tựa hồ cũng xen lẫn hâm mộ, cũng không phải là ý thâm thúy mà Chu Nhân từng nghĩ.
Chu Nhân luôn cảm thấy chuyện này Bùi Dao khẳng định biết một chút gì đó, thế là gửi tin nhắn cho cô ấy.
Bùi Dao nhanh chóng trả lời: "Cũng đã nói tấm bưu thiếp kia không phải viết cho tôi rồi, vì sao cô lại không tin cơ chứ?"
Cô ấy lại còn quở trách Chu Nhân: "Chị gái của tôi ơi, sao cô lại không tự tin vào bản thân mình như vậy chứ?"
Chu Nhân từ phòng ngủ của khách sạn đi vào phòng khách, chuẩn xác không nói gì bắt được bóng dáng Tư Nhất Văn, không chớp mắt nhìn anh cách đó không xa.
Vẫn cảm thấy không chân thật cho lắm.
Nhân viên phục vụ phòng mang bữa tối kèm một số món ăn được rắc thêm ít hành lá đến. Bởi vì Chu Nhân không thích ăn hành, Tư Nhất Văn cầm đũa, đang gắp hành ra. Tuy rằng đã sớm phân phó đầu bếp không cần cho hành lá vào, nhưng cuối cùng họ vẫn quên. Vừa rồi đầu bếp đến xin lỗi, nói muốn làm lại một phần, chỉ là Tư Nhất Văn cũng không muốn làm khó đối phương.
Tư Nhất Văn luôn chu đáo như vậy, ở nơi cô không nhìn thấy yên lặng làm hết thảy.
Chu Nhân có chút ngơ ngác, hai má đỏ bừng, tim đập càng nhanh.
Tâm tình của cô giống như vừa mới đi từ đỉnh núi Everest xuống vậy, cả người như thể đang thiếu oxy, thân thể giống như đang sụp đổ.
Tư Nhất Văn quay đầu nhìn thấy Chu Nhân, bảo cô tới ăn tối.
Tầm mắt chết lặng của Chu Nhân dán lên người anh, dường như có thể thiêu đốt ra hai cái lỗ trên làn da của anh.
Tư Nhất Văn lại cho rằng Chu Nhân còn đang vì chuyện dấu hôn mà tức giận, trên gương mặt lạnh lùng vẫn cười: "Có đói không?"
Chu Nhân không trả lời, hàng mi mảnh khẽ run lên, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận.
Cô sợ tất cả đều là giả, sợ một giây sau tất cả mọi thứ sẽ tan thành mây khói.
Tư Nhất Văn đi tới trước mặt Chu Nhân, tự nhiên hôn lên trán cô một cái, lấy lòng: "Buổi trưa đã không ăn gì rồi, giờ ăn cơm tối trước rồi mới tức giận với anh có được không?"
Hơi thở dễ ngửi của anh đập vào mặt, còn mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người anh, hết thảy là sự thật.
Loại xúc cảm chân thật này, nhiệt độ cơ thể nóng rực này, làm cho Chu Nhân thật sự cảm giác được Tư Nhất Văn giờ phút này đang ôm lấy cô.
Sống mũi Chu Nhân không hiểu sao lại cay cay.
Không biết là do vui thích hay là vui mừng hay là uất ức hay là không cam lòng, giờ phút này cảm xúc của cô không biết nên dùng lời lẽ nào để hình dung.
"Lách tách"
Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.
Bản thân Chu Nhân cũng không hề nhận ra.
Giọt nước mắt kia vừa vặn rơi vào tay Tư Nhất Văn, cả trái tim anh trong nháy mắt thắt lại, vội vàng ôm Chu Nhân vào lòng mình, nhẹ giọng dỗ dành.
Anh quở trách mình hết lần này đến lần khác, lời tốt đẹp gì cũng nói với Chu Nhân. Chu Nhân cũng nghe vào, vì thế cô rốt cuộc không khống chế được bản thân mình nữa mà vùi cả người vào trong ngực Tư Nhất Văn, gào khóc.
Càng khóc lại càng thêm trầm trọng.
Tư Nhất Văn luống cuống tay chân, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, ôm Chu Nhân nghĩ kĩ lại.
Cô khóc đến thảm thương, khuôn mặt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ bừng.
Tính tình Chu Nhân luôn luôn không phải như này, vậy mà lúc này lại khóc như một cô bé bị người ta cướp mất kẹo, vừa thảm vừa làm cho người ta đau lòng.
Tư Nhất Văn không khỏi càng thêm khẩn trương, cho rằng cơ thể cô có chỗ nào đó không thoải mái, đưa tay sờ sờ trán cô, xác nhận xem cô có phải đang sốt hay không.
Chu Nhân khóc đến bật cười, cầm tay Tư Nhất Văn ra, bá đạo đưa ra yêu cầu: "Anh ôm chặt em đi, phải ôm thật chặt ấy."
Trái tim treo lơ lửng của Tư Nhất Văn rốt cục có thể tạm thời hạ xuống, tuân mệnh ôm chặt Chu Nhân, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô: "Sao lại khóc?"
Chu Nhân không trả lời, mà là cắn một cái trên cổ Tư Nhất Văn, rất dùng sức mà cắn.
Tư Nhất Văn không né tránh, tùy ý cho Chu Nhân trút giận. Chờ cô tức giận đủ rồi, anh nâng mặt cô lên, từng chút từng chút hôn nước mắt trên gò má cô.
Anh không cố chấp hỏi cô vì sao khóc nữa, mà ôm cô ngồi lên trên người mình.
Trên bàn ăn có một đống thức ăn ngon, đều là món mà Chu Nhân thích.
Tư Nhất Văn như dỗ dành trẻ con đưa ống hút trà sữa đến bên môi Chu Nhân, bảo cô uống một ngụm.
Chu Nhân thật đúng là có chút khát, hé miệng hít một ngụm trà sữa lớn, nuốt ừng ực.
Tư Nhất Văn chỉ chỉ gà rán và thịt nướng trước mặt, hỏi Chu Nhân: "Ăn gà rán trước nhé?"
Chu Nhân có chút do dự rồi gật gật đầu.
Là một vận động viên chuyên nghiệp, yêu cầu về chế độ ăn uống thực sự rất nghiêm ngặt. Chỉ là tất cả đều phải theo quá trình từng bước, Denis cũng không quá khống chế chế độ ăn uống của Chu Nhân.
Nhưng mỗi lần Chu Nhân ăn đồ ăn vặt đều có cảm giác vô cùng tội lỗi, hơn nữa ngày hôm qua cô vừa ăn một đống đồ ăn vặt ở tỉnh B xong. Chủ yếu là đồ ăn toàn dầu và có lượng muối cao, không tốt cho sức khỏe và cơ bắp.
Tư Nhất Văn có thể nhận ra suy nghĩ trong lòng Chu Nhân, đặc biệt nói rõ những thực phẩm này đều đã qua chế biến chuyên nghiệp hết rồi, ăn ít một chút cũng không có gì đáng ngại.
Chu Nhân bị thuyết phục, há miệng nếm thử một miếng gà rán.
Vị giác trong nháy mắt bị chinh phục, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Tất cả đều xuất phát từ sự không tự tin của cô đối với bản thân, vì vậy cô mới không thể tin được.
Mà bây giờ được Tư Nhất Văn dịu dàng che chở như vậy, cô giống như là pin được tích đầy điện năng, dần dần tràn đầy tự tin.
Tư Nhất Văn một tay ôm quanh eo Chu Nhân, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng cô, khẽ lẩm bẩm một câu: "Em gầy đi nhiều quá."
Huấn luyện với cường độ cao, làm cho cơ bắp của Chu Nhân săn chắc hơn rất nhiều, cho nên người tựa hồ cũng có vẻ nhỏ nhắn hơn một chút, nhưng cân nặng cũng không giảm được bao nhiêu.
Đối với một vận động viên, trọng lượng không phải là càng nhẹ càng tốt. Thông thường, cần có sự phát triển toàn diện về chất lượng như xương, sức mạnh cơ bắp, v.v.
Chờ Chu Nhân ăn đến mỹ mãn, Tư Nhất Văn mới từng bước dụ dỗ dò hỏi cô vì sao vừa rồi lại khóc.
Anh có thể nhạy cảm cảm thấy đằng sau tiếng khóc của cô chắc chắn có những lý do khác, nhưng anh thực sự không thể đoán được là vì lí do gì.
Lúc này tâm tình Chu Nhân được điều chỉnh, cũng không còn cái loại cảm giác đa sầu đa cảm như lúc đầu mới biết chuyện tấm bưu thiếp nữa.
Ngược lại vẻ mặt cô trịnh trọng hỏi Tư Nhất Văn: "Có phải anh có chuyện gì đó vẫn luôn lừa em, vẫn không nói ra hay không?"
Tư Nhất Văn suy tư một lát, lắc đầu: "Không có."
Chu Nhân cười khẽ giãy ra từ trong ngực Tư Nhất Văn, một bộ biểu tình thâm thúy: "Tư Nhất Văn này Tư Nhất Văn, không nghĩ tới anh lại là người như vậy! Anh rốt cục đã lừa em bao lâu!"
Tư Nhất Văn đưa tay muốn kéo Chu Nhân lại, bị cô cố ý lạnh mặt né tránh.
Anh có chút mờ mịt, vẻ mặt nghi vấn: "Anh lừa em cái gì chứ?"
"Anh lừa cái gì trong lòng anh không phải rõ ràng nhất sao?"
Tư Nhất Văn hơi nhíu mày, vẻ mặt vô tội: "..."
Anh không biết thật mà.
"Tốt xấu gì cũng là vợ chồng đến giờ, thế mà đến giờ anh vẫn không muốn nói thật với em sao?" Chu Nhân gật gật đầu, khẽ thở dài: "Được, anh không nói cũng không sao, em cũng không ép anh nữa."
Cô nói xong xoay người chuẩn bị trở về phòng, không muốn nghe Tư Nhất Văn giải thích nữa.
Tư Nhất Văn tâm loạn như ma mạnh mẽ ôm lấy eo Chu Nhân, không đầu không đuôi giải thích: "Anh thề anh không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em hết."
"Phải không? Anh tự nghĩ lại lần nữa đi!"
Đã nghĩ kĩ rồi mà.
Tư Nhất Văn suy đoán đại khái là vừa rồi Lúc Chu Nhân ở trong phòng nghe được một số tin đồn, nên có thể đã hiểu lầm anh, sau đó thương tâm mà khóc.
"Là ai đã nói gì với em sao?"
Hai tay Tư Nhất Văn đặt trên vai Chu Nhân, khiến cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Chu Nhân nhịn cười, đen mặt nói bậy: "Không ai nói gì với em hết, là em tự mình phát hiện ra."
"Em phát hiện ra cái gì?"
"Tư Nhất Văn, anh dám làm mà không dám nhận sao? Vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa."
Chu Nhân vung tay Tư Nhất Văn ra, xoay người chuồn về phòng, cô sợ nếu mình không chạy một giây sau sẽ lộ mất.
Tư Nhất Văn bị nhốt ở ngoài cửa vẻ mặt mê mang. Anh còn thật sự tỉ mỉ tự hỏi, có phải gần đây mình lại hút ong dẫn bướm hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...