Vợ chồng nhà giàu plastic

"Tư Nhất Văn, anh biết cảm giác thích một người là như thế nào không?" Chu Nhân không nhịn được đành hỏi: "Anh chắc chắn không thích em nhiều bằng em thích anh."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn không đợi Tư Nhất Văn trả lời, Chu Nhân lại bắt đầu lải nhải không ngừng: "Vậy thì anh bắt đầu thích em từ bao giờ vậy? Có phải là vì dạo này em ngó lơ xa cách anh nên anh cuối cùng cũng nhận ra trong tim mình có em đúng không?"
 
Chu Nhân còn nói: "Chắc chắn là như vậy, anh chỉ là do dạo gần đây không quen mà thôi… hu hu hu…"
 
Tư Nhất Văn cảm thấy, có lúc dùng môi bịt miệng của Chu Nhân lại hữu dụng hơn là dùng ngôn ngữ.
 
Anh lặng lẽ bế Chu Nhân lên, đè xuống giường, nụ hôn ngày càng không kìm chế được. Hận không thể hôn một lượt mỗi tấc da từ trên xuống dưới của cô, lại liên tục nói với cô: Anh thích em, thích em, thích em.
 
Tư Nhất Văn cũng là một người đàn ông U30 rồi nhưng lúc này lại giống như một bé trai non nớt, mở miệng nói một câu thích là có thể đỏ mặt.
 
Phải làm như nào để chứng minh sự yêu thích của anh đây?
 
Phải moi tim của anh ra cho cô xem sao?
 
Tư Nhất Văn không còn cách nào khác, chỉ có thể hôn Chu Nhân, muốn dùng sức lực để giúp cô cảm nhận được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng, hình như hơi lố rồi.
 
"Đau quá đi, môi sắp bị anh cắn rách luôn rồi." Chu Nhân kêu.
 
Tư Nhất Văn bỏ cô ra một chút, cúi đầu nhìn đôi môi bị hôn đến đỏ ửng của cô. Trên môi cô tựa như chỉ còn một lớp da mỏng dính, chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ bị rách ra. Thế nên anh không dám quá dùng lực nữa, chỉ khẽ hôn cô. Cứ hôn một cái, anh lại nói một câu: "Anh thích em."
 
"A Nhân, anh thích em."
 
Hôn một cái.
 
"A Nhân, anh thích em"
 
Lại hôn một cái.
 
"A Nhân, anh thích em."
 
Rồi lại hôn một cái.
 
Chu Nhân cuối cùng cũng chịu cười, nằm ở dưới người Tư Nhất Văn bịt miệng anh lại: "Em nghe thấy rồi em nghe thấy rồi! Anh đừng nói nữa mà!"
 
Cô bị tỏ tình đến nỗi có chút hơi ngượng ngùng, cảm thấy không được chân thực cho lắm.
 
Còn Tư Nhất Văn thì cứ như lên cơn nghiện vậy.
 
Trước lạ sau quen.
 
Hóa ra biểu đạt tình cảm trong lòng ra rồi nhìn thấy nụ cười vô cùng hài lòng của đối phương, trong lòng mình cũng sẽ cảm thấy hài lòng gấp đôi.
 

Tư Nhất Văn thích nhìn thấy nụ cười trên mặt của Chu Nhân, đó là thứ mà cho dù anh có ký được bao nhiêu hợp đồng, hay là trong tập đoàn có được địa vị cao đến đâu cũng chẳng thể nào bì được.
 
Sự thành thật giữa hai người lúc nãy khiến cho lúc hai người bốn mắt nhìn nhau lại hơi giống trai gái nhút nhát ngại ngùng khi mới yêu.
 
Không biết từ lúc nào, Tư Nhất Văn lại thay ba chữ "anh thích em" thành "anh yêu em".
 
Chu Nhân nghe thấy, bất ngờ: "Tư Nhất Văn, anh vừa mới nói gì với em cơ!"
 
Tư Nhất Văn lập tức nhắc lại: "A Nhân, anh yêu em."
 
Chu Nhân hu hu giống như một bé mèo con, ép Tư Nhất Văn: "Anh nói lại lần nữa coi!"
 
"Anh yêu em." Ánh mắt của Tư Nhất Văn dừng lại trên khuôn mặt của Chu Nhân, hỏi cô có muốn nghe nữa không?
 
Chu Nhân lại cảm thấy mọi thứ đều thật không chân thực: "Tư Nhất Văn, anh lừa em đúng không?"
 
Tư Nhất Văn thở dài, đột nhiên chuyển chủ đề: "Trong phòng có bao không?"
 
Chu Nhân: "?"
 
"Anh trực tiếp xử em thì có vẻ thực tế hơn."
 
Chu Nhân rất có lỗi: "Ờmmm… em đến tháng rồi."
 
*
 
Những lời cần nói thì đều nói rồi, nhưng một vài chuyện cần làm thì vì một vài nguyên nhân vẫn chưa thể làm được.
 
Nhưng mà Tư Nhất Văn cũng không quá vội.
 
Sau khi tỏ tình, Tư Nhất Văn giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới vậy. Cứ nhìn Chu Nhân là lại nói một câu: "A Nhân, anh yêu em."
 
Ví dụ như, sáng sớm Chu Nhân đang nghiêm túc đánh răng, Tư Nhất Văn đi tới đứng bên cạnh cô nhìn cô một lúc, đột nhiên không chút ngượng ngùng mà nói với cô: "A Nhân, anh yêu em."
 
Chu Nhân nhìn anh trong gương với khuôn mặt khó hiểu, nhổ bọt ở trong miệng ra, hỏi anh: "Anh làm gì vậy trời? Tự dưng ra nịnh hót người ta!"
 
Ánh mắt của Tư Nhất Văn rơi trên người Chu Nhân, lắc lắc đầu, không nói gì.
 
Một ví dụ khác là khi giữa trưa Chu Nhân vẫn còn đang ngủ thì bị lời tỏ tình bên cạnh tai mình của Tư Nhất Văn quấy rầy: "A Nhân, anh yêu em."
 
Chu Nhân quá buồn ngủ, quay người tiếp tục ngủ, mặc kệ Tư Nhất Văn ở phía sau lưng mình.
 
Ánh sáng trong phòng vô cùng ấm áp tựa như ánh sáng hoàng hôn, Tư Nhất Văn một tay chống đầu, ánh mắt rơi trên người Chu Nhân. Mái tóc dài mềm mại của cô xõa ra trên gối, thường xuyên bị anh vô tình đè vào rồi kêu đau. Không còn cách nào, anh chỉ có thể túm gọn tóc cô vào một chỗ.
 
Giấc này Chu Nhân ngủ khá ngon, mở mắt trong mơ màng, bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng của Tư Nhất Văn, nhưng trên giường vẫn còn thoang thoảng mùi gỗ nhè nhẹ của cơ thể anh. Cô ngồi trên giường, nghĩ xem phải chẳng mình vừa mới nằm mơ.
 
Cô vẫn cảm thấy thật không chân thực, vẫn cảm thấy khó mà tin được.

 
Chu Nhân giơ tay lên véo thử má mình, đau quá trời đau.
 
Hơn nữa, môi của cô thật sự cũng rách rồi, chỉ cần hơi cử động một chút cũng thấy đau vô cùng.
 
Đây là do Tư Nhất Văn hôn nên mới rách.
 
Lần mò một hồi tìm điện thoại của mình, Chu Nhân không nhắn tin cho Tư Nhất Văn mà là gửi cho bạn thân Tân Ninh một đống voice chat.
 
Phải làm sao đây.
 
Đột nhiên mối quan hệ xuất hiện biến chuyển như vậy khiến cô có chút không kịp thích ứng.
 
Tân Ninh trả lời tin nhắn của Chu Nhân bằng một tràng mắng mỏ: “Bớt tỏ vẻ với mình đi! Nếu như cả hai đều thích nhau thì sống với nhau cho tốt, có gì quen hay không quen cơ chứ, trước đây sống như nào thì bây giờ sống như vậy thôi!”
 
Chu Nhân lo bò trắng răng: “Vậy cậu nói thử xem, liệu sẽ có một ngày anh ấy đột nhiên không thích tớ nữa không?”
 
Tân Ninh gào thét: “Chu Nhân! Để tớ tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý xem thử não cho cậu.”
 
Chu Nhân: “Bác sĩ tâm lý khám não hả? Tớ thấy não cậu mới có vấn đề ý!”
 
*
 
Tư Nhất Văn thường xuyên không ở trong phòng, có lần ra ngoài hút thuốc thì gặp phải Denis, hai người ăn ý cùng hút thuốc trò chuyện với nhau.
 
Ban đầu, cuộc trò chuyện của hai người cứ câu được câu không, Tư Nhất Văn biết rằng tiếng Trung của Denis không tốt bèn dùng tiếng Anh để trò chuyện cùng thầy.
 
Có khi Denis cũng sẽ nổi hứng học vài câu tiếng Trung từ Tư Nhất Văn.
 
Chủ đề trò chuyện của hai người hầu hết đều liên quan đến Chu Nhân, Tư Nhất Văn cũng từ lời của Denis biết được mọi thứ liên quan đến Chu Nhân khi ở trên sân trượt.
 
Sau vài ngày, hai người giống như ký hẹn ước với nhau, đứng ở một nơi cố định để hút thuốc chuyện trò.
 
Alpine Skiing World Cup lần này được tổ chức ở nước Áo. Denis đưa Chu Nhân đến đây, mục đích chính là muốn cô nhìn thử đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình trong tương lai.
 
Nhưng mà Denis lại cảm thấy, có lẽ đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Chu Nhân chính là bản thân cô.
 
Giải thưởng và thứ hạng lúc này đối với Chu Nhân mà nói không phải thứ quan trọng nhất, thứ cô muốn chỉ là một lần nữa quay lại sân trượt, không phụ năm xưa.
 
Tư Nhất Văn hỏi Denis rằng anh có thể giúp đỡ gì không?
 
Denis vỗ vỗ vai Tư Nhất Văn: "Cậu đã giúp nhiều lắm rồi, tiếp theo đây cứ giao cho tôi."
 
Tư Nhất Văn khẽ cười: "Chuyện của Ina, cảm ơn thầy."

 
"Thuốc của cậu không tồi." Denis nắm chặt điếu thuốc trong tay, châm thuốc rồi hít một hơi.
 
Ngón tay lười biếng của Tư Nhất Văn búng tàn thuốc vào gạt tàn, "Đừng nói với Ina là thuốc em đưa cho thầy."
 
Denis liên tục gật đầu: "Tôi hiểu tôi hiểu."
 
Sau khi giải trượt tuyết núi cao thế giới chính thức bắt đầu, Denis đưa Chu Nhân tiến về phía trước để xem thi đấu. Giải đấu đang diễn ra sôi nổi, thu hút hầu hết các vận động viên trượt tuyết hàng đầu trên toàn thế giới.
 
Trong đó, có một thiếu niên 17 tuổi tên Oliver vô cùng bắt mắt, cuối cùng giành được hai giải vô địch.
 
Chu Nhân nhìn dáng vẻ tự tin trên sân trượt của vị quán quân nhỏ tuổi đó, không khỏi nghĩ đến bản thân của quá khứ. Nhưng tâm thái của cô từ lâu đã phát sinh biến hóa, không còn bốc đồng hay bất an, chỉ vô cùng bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ.
 
Cùng ở trong giới trượt tuyết, Denis giới thiệu Oliver với Chu Nhân, rất bất ngờ rằng hai người đã từng có trải nghiệm khá tương đồng nhau.
 
Oliver cuối cùng còn khích lệ Chu Nhân, hy vọng có thể gặp được cô trên sân thi đấu.
 
Chu Nhân cũng rất mong chờ.
 
Sau khi cuộc thi cấp quốc tế này kết thúc, Chu Nhân đưa Tư Nhất Văn vào sân thi đấu cảm nhận thử sân thi đấu chuyên nghiệp.
 
Tư Nhất Văn mặc bộ đồ trượt tuyết dày cộp tuy vẫn có chút ngốc nghếch nhưng có thể nhìn ra là đã đỡ hơn trước đây không ít.
 
Con người vẫn luôn tiến bộ từng chút không ngừng mà.
 
Chu Nhân tháo bỏ mặt nạ trên mặt, an ủi Tư Nhất Văn: "Kiểu gì cũng có thứ không phải sở trường của anh, nhưng vừa hay nó lại là sở trường của em."
 
Cô vừa nói vừa tỉ mỉ chỉnh động tác cho anh.
 
Tư Nhất Văn đột nhiên lại nói với Chu Nhân: "Anh yêu em."
 
Da đầu Chu Nhân tê râm ran: "Lần thứ mấy trong hôm nay rồi?"
 
Tư Nhất Văn lắc đầu.
 
Anh cũng không biết.
 
Nhưng anh phát hiện rằng nói mấy chữ này với cô khiến cho tâm trạng của anh bằng một cách nào đó cũng trở nên tốt hơn nhiều.
 
"Anh không được phép nói nữa!" Chu Nhân ngại ngùng: "Làm gì có ai từ sáng đến tối cứ mở miệng ra là nói lời yêu hả?"
 
"Em không thích à?" Tư Nhất Văn hỏi với gương mặt nghiêm túc.
 
"Em thích thì cũng thích. Nhưng mà, anh nói quá nhiều rồi, lại cảm thấy có chút không đáng giá nữa rồi."
 
Thôi được rồi.
 
Tư Nhất Văn làm như thế nào cũng không đúng.
 
Chán nản ghê.
 
Anh đột nhiên lại hỏi cô: "Bà dì của em bao giờ đi?"
 
Chu Nhân gào thét: "Tư Nhất Văn, anh từ sáng đến tối chỉ nghĩ mấy thứ này thôi đúng không!"
 

Tư Nhất Văn phủ nhận.
 
Cùng lắm thì cũng chỉ là buổi tối ôm cô nhưng không tài nào ngủ được mới nghĩ đến.
 
Chu Nhân: "Vậy thì tối nay anh đừng ôm em ngủ nữa."
 
Tư Nhất Văn rất kiên định: "Không thể nào."
 
*
 
Một ngày trước khi về nước, Tư Nhất Văn hôm nay hiếm khi đứng ban công âm thầm hút thuốc một mình, Denis bận giao lưu với bạn bè trong giới trượt tuyết không có thời gian đến hút thuốc.
 
Chu Nhân cuối cùng cũng lần theo mùi thuốc tìm thấy được Tư Nhất Văn đang hút thuốc, cô dựa lưng vào tường khoanh tay nhìn anh.
 
Khi Tư Nhất Văn hút thuốc có cảm giác đã trải qua thăng trầm không phù hợp với độ tuổi của anh cho lắm, giống như một ông già đang suy nghĩ vấn đề khó nhằn nào đó của cuộc đời.
 
Dưới ánh hoàng hôn cùng với khung cảnh xứ sở tuyết độc đáo của nước Áo, trông như một bức tranh sơn dầu an tĩnh.
 
Ở sâu trong một góc nào đó trong hồi ức của Chu Nhân, cô cảm thấy khung cảnh này như đang được lặp lại, như thể cô đã từng gặp Tư Nhất Văn như này. Cô gọi tên của Tư Nhất Văn, nhưng anh vẫn chưa hoàn hồn.
 
Không còn cách nào, Chu Nhân chỉ có thể đi đến trước mặt anh, cướp lấy điếu thuốc trên tay anh.
 
"Anh đang nghĩ gì vậy? Lơ đãng đến vậy luôn?" Chu Nhân hỏi.
 
"Đang nghĩ về em."
 
"Đang nghĩ gì về em?"
 
Nghĩ rất nhiều rất nhiều chuyện liên quan đến cô.
 
Từ lần gặp mặt đầu tiên từ thời niên thiếu đến sự yêu thích không thể giải thích được. Tư Nhất Văn thậm chí còn có chút mơ hồ không biết mình từ lúc nào đã bắt đầu đặt Chu Nhân vào trong lòng, đặt một cái mà đã cả mười năm rồi.
 
Nhưng anh lại không dám nói cho cô, sợ cô bị dáng vẻ đó của anh dọa chạy mất.
 
Tư Nhất Văn cúi đầu nhìn Chu Nhân, giơ tay ra bế cô lên ngồi trên lan can của ban công, mùi gỗ hương nhàn nhạt trên người anh trong chốc lát phả lên người cô.
 
Thật ra từ lâu Chu Nhân đã muốn thử mùi vị của thuốc rồi, cô đưa điếu thuốc của anh lên miệng hít một hơi, không dám hít vào phổi, chỉ dám hít vào trong miệng rồi thổi ra.
 
Nhưng mà chỉ trong chốc lát như vậy, trong miệng đã bị mùi thuốc lá chiếm giữ, cũng không quá khó ngửi, thậm chí còn có chút cảm giác tươi mát.
 
"Có mùi bạc hà thoang thoảng nè." Chu Nhân phát biểu nhận xét với gương mặt hiếu kỳ.
 
Tư Nhất Văn gật đầu, phả hơi thở có mùi thuốc bạc hà nhè nhẹ ra trước mặt Chu Nhân: "Thích không?"
 
Chu Nhân lắc đầu: "Em vẫn thích anh hơn."
 
Tư Nhất Văn bế Chu Nhân lên, đi về phía phòng ngủ.
 
Chu Nhân giống như một chú gấu túi quấn lên người Tư Nhất Văn, hai chân cô kẹp vào eo anh.
 
Cô còn giống như một con hồ ly tinh rất thu hút người, mái tóc dài xõa ra sau lưng, hai tay ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: "Tư Nhất Văn, sao bây giờ anh không hỏi bà dì của em đi chưa vậy?"
 
Bước chân của Tư Nhất Văn không ngừng lại, giọng nói trầm khàn lại mạnh mẽ: "Còn cần phải hỏi sao?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui