Vợ chồng mới cưới

Hứa Thừa Nguyệt hỏi: "Cậu nghĩ bức tranh này so với của cậu thì thế nào?”
 
Vẻ mặt Lương Kim Nhược thản nhiên: "Cũng được, không bằng tớ bây giờ. ”
 
Mấy bức này là những tác phẩm đầu tiên sau khi cô ra nước ngoài học tập, giá cả chắc chắn không thể so sánh với tranh trong  triển lãm nghệ thuật quốc tế, cũng không biết sao La Nhụy Thư lại mua được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hứa Thừa Nguyệt: ?
 
Có phải cậu tự luyến quá rồi không?
 
Cũng may cô ấy biết nói những thứ này với Lương Kim Nhược cũng vô dụng, đến cuối cùng có khi vẫn là cô ấy không còn lời nào để nói, dứt khoát chuyển chủ đề luôn.
 

 
Hôm nay Lương Kim Nhược ngồi trên xe lăn, có lẽ là do trang điểm, những người trước kia còn cảm thấy cô lên mặt nạt người lúc này đều tiến lại gần.
 
"Kim Nhược, cậu đang yêu thật đấy à?"
 
"Sáu năm không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như trước đây."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hôm nay sao không đeo dây chuyền mà đeo choker thế?"
 
Lương Kim Nhược trả lời: "Người khác tặng, cùng một bộ với quần áo. ”
 
Một đám cô chiêu liếc nhìn nhau.
 
Dải ruy băng này tuy rằng rất đẹp, chặt đẹp bọn họ, thế nhưng tốn kém như thế nào cũng không thể vượt qua kim cương châu báu của bọn họ được.
 
Là "bạn trai" kia tặng nhỉ.
 
Tặng không nổi trang sức trị giá chục triệu, chỉ có thể dùng loại hàng này đối phó.
 
Sự lãng mạn nghèo túng thì có ích lợi gì đâu?
 
Xem ra, Lương Kim Nhược yêu một kẻ nghèo thật rồi.
 
Bàn về độ thân cận, đương nhiên bọn họ chỉ là quan hệ xã giao, ngay cả Hứa Thừa Nguyệt cũng biết Lương Kim Nhược và Chu Sơ Hành kết hôn, bọn họ lại không biết.
 
Đương nhiên Hứa Thừa Nguyệt sẽ không chủ động nói.
 
Lúc này tiệc rượu đã trôi qua được một nửa, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành, hỏi cô mấy giờ kết thúc, cô tiện tay trả lời ‘sắp rồi’, sau đó không xem điện thoại nữa.
 
Tô Ninh Dung cầm ly rượu tới, hai má đỏ bừng: “Hôm nay uống rượu, lát nữa bảo Thẩm Trì tới đón chúng ta à?”
 
Lương Kim Nhược nói: "Có người đón, hay là cậu đi cùng với tớ đi?”
 
Tuy Tô Ninh Dung đã say rồi, nhưng vẫn lắc đầu từ chối: "Không thèm nhé, tớ không muốn làm bóng đèn đâu…”
 
Bóng đèn?
 
Mọi người ở phía sau dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
 

“Kim Nhược, bạn trai cậu sắp tới đón cậu à, chu đáo như vậy, đúng là hiếm có." Ai đó mạnh dạn hỏi.
 
Lương Kim Nhược cảm thấy rất buồn cười.
 
Cô ra vẻ ngọt ngào: “Ai bảo anh ấy không thể rời tôi dù chỉ một phút chứ.”
 
"Cậu thật biết giả vờ." Hứa Thừa Nguyệt nhìn không nổi nữa, Chu Sơ Hành có biết vợ anh nói anh như vậy ở bên ngoài không?
 
"Cậu không yêu đương, cậu không hiểu được đâu." Lương Kim Nhược mỉm cười.
 
Không thể rời khỏi tiền của cô chứ gì, mọi người thầm nghĩ.
 
Thế này là chính chủ thừa nhận bạn trai nghèo túng muốn đến đón cô hả?
 
Trong các nhóm chat lập tức náo nhiệt hẳn lên, giống như phòng ngủ của các cô gái vậy, dù chỉ bốn người cũng có thể có tận tám nhóm chat, phút chốc liền truyền ra ngoài.
 
Nhiều người biết rồi, tất nhiên cũng không phải là bí mật.
 
Luôn có người truyền tin cho cánh truyền thông mình quen biết, đám paparazzi nghe tin mà động lòng, đồng loạt chạy tới bên ngoài biệt thự của Hứa Thừa Nguyệt.
 

 
Bữa tiệc gần đến hồi kết, tất cả mọi người phải chụp ảnh tập thể.
 
Trước kia vị trí đứng đương nhiên đều có tính toán, hơn nữa có đôi khi đứng ở góc nói có khi mặt sẽ vặn vẹo biến dạng, hơn nữa còn phải đăng công khai trong vòng bạn bè nữa.
 
Mỗi lần chụp ảnh chung đều là thời điểm ẩn giấu sự sắc bén nhất.
 
Đương nhiên Lương Kim Nhược chưa bao giờ lo lắng về chuyện này.
 
Sáu năm trước, lần nào cô cũng đứng ở vị trí trung tâm, trừ những lần tham dự đám cưới. Nhưng mà cho dù cô không ở trung tâm thì cũng vẫn có thể trở thành tâm điểm của bức ảnh.
 
Mọi người đứng rất lâu, cậu nhường tôi nhường cậu, Lương Kim Nhược ngồi trên xe giống lăn cứ bất động ở đó, giống như nữ vương đăng cơ vậy.
 
Chụp ảnh xong, Lương Kim Nhược nhận được tin nhắn của Chu Sơ Hành.
 
Ông xã tán tài: [Đến rồi.]
 
Thấy cô muốn đi, đoán được người đàn ông thần bí kia đã đến, mọi người đều ngóng trông, trong sảnh gần như đều đã rời đi hết, còn lại đều là các chị em của cô.
 
Hứa Thừa Nguyệt đứng ở trong sảnh, vẻ mặt cạn lời.
 
Ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đến hộ tống Lương Kim Nhược xuất hành nữa đó.
 
"Cô chủ, cô không đi sao ạ?" Phía sau vang lên một giọng nói.
 
Hứa Thừa Nguyệt thuận miệng trả lời: "Tôi đi làm gì, nhìn những người khác tỏ vẻ khiếp sợ sau đó tỏ ra hâm mộ sao, Lương Chiêu Chiêu cũng giỏi ghê. ”
 
Bên ngoài quá náo nhiệt, trong sảnh lại rất vắng vẻ.
 
Cuối cùng Hứa Thừa Nguyệt vẫn đi, ai bảo sự náo nhiệt này xảy ra ở trong nhà của mình cơ chứ.
 
Chỉ có điều, cửa sân lúc này đã bị đám cô chiêu chặn lại.

 
Vóc dáng Hứa Thừa Nguyệt vốn nhỏ nhắn, lại là người đến cuối cùng, người đàn ông phía sau yên lặng nhìn cô ấy kiễng chân mấy lần nhưng cũng chẳng nhìn được gì cả.
 
Cô ấy sai anh ta: "Đi bê một cái ghế đẩu ra đây."
 
Phải nhìn từ trên cao xuống mới thấy rõ ràng.
 
"Không cần ghế đẩu."
 
Hứa Thừa Nguyệt nghe thấy anh ta thấp giọng trả lời, sau đó cả người đã bị một cánh tay bế lên, cô ấy sợ hãi kêu lên một tiếng: "Tạ Triêu Sênh anh điên à!”
 
Tiếng kêu này quá lớn, Lương Kim Nhược phía trước cũng nghe thấy.
 
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Thừa Nguyệt ngồi trên vai trái của một người đàn ông áo đen, hoảng sợ giữ lấy cánh tay có lực của đối phương đang đỡ vòng eo mảnh khảnh của cô ấy.
 
Giày cao gót cô ấy đi cũng bị rơi mất.
 
Lương Kim Nhược nhớ rõ, đó là vệ sĩ của Hứa Thừa Nguyệt.
 
Nhìn thấy hình ảnh này, cơn say của Tô Ninh Dung cũng tan đi chút trong kinh hãi: "Hứa Thừa Nguyệt làm gì vậy. ”
 
Lương Kim Nhược chậm rãi nói: "Có lẽ là vì để nhìn bạn trai tớ đấy. ”
 
Hứa Thừa Nguyệt cách không xa bốn mắt nhìn nhau với cô, thấy trên mặt Lương Kim Nhược nở nụ cười, lại nghe thấy những lời này, sống không còn gì luyến tiếc
 
Không còn chút hình tượng nào nữa rồi.
 
Cái chân rủ xuống của cô ấy đá vào lồng ngực anh ta, anh ta không đau, trái lại cô lại hơi đau.
 
"Cô chủ, đừng lộn xộn."
 
Tạ Triêu Sênh bắt lấy mắt cá chân của cô ấy.
 
"Tới rồi tới rồi."
 
Sự chú ý của mọi người bị dời đi, dù sao Hứa Thừa Nguyệt dạy dỗ vệ sĩ của cô ấy thì có gì hay để xem đâu, bọn họ càng tò mò bạn trai của Lương Kim Nhược như thế nào hơn.
 
Chỉ thấy một chiếc Bentley xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
 
Mọi người nghĩ thầm, đây là bị tin tức thúc giục nên đã đổi xe sang hả?
 
Lương Kim Nhược đang thất thần, bởi vì đồ cô mặc hôm nay là do Chu Sơ Hành tặng, ai biết được ở trên xe anh có nhịn được hay không.
 
Cô là một tiên nữ bị thương, làm sao ngăn được kẻ biến thái.
 
Đến lúc đó gọi trời trời không nghe, kêu đất đất không đáp.
 
Xe dừng ở cửa, cửa xe mở ra, Hứa Thừa Nguyệt cũng không rảnh đôi co với tên ngốc Tạ Triêu Sênh này nữa, thò người ra xem.
 
Có một người đàn ông xa lạ xuống xe từ ghế phụ, khuôn mặt bình thường.

 
Vạn người chờ mong biến thành máng nước.
 
"Không phải trai đẹp rồi."
 
"Lương Kim Nhược không thể có mắt nhìn kém như vậy chứ?"
 
"Nói không chừng thật sự là yêu vào nên mất não đấy, thật đáng sợ."
 
Nghe thấy những tiếng nói vụn vặt này, thư ký Trương cảm thấy tổn thương sâu sắc, hôm nay trợ lý đặc biệt Tô có việc, sớm biết thế này anh ta sẽ không chủ động nhận rồi.
 
Tất cả mọi người đều rất thất vọng, vốn tưởng rằng bạn trai của Lương Kim Nhược tuy nghèo nhưng cũng có thể là dựa vào khuôn mặt để thượng vị, kết quả đều không phải.
 
Đúng lúc này, bọn họ nhìn thấy người này bỗng nhiên hơi khom người, mở cửa xe ra, một đôi chân dài từ bên trong bước ra.
 
Không biết vì sao bầu không khí trở nên căng thẳng.
 
Ngay sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
 
… Chu Sơ Hành!
 
Sao lại là Chu Sơ Hành, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
 
Khuôn mặt xuất sắc kia, cộng thêm khí chất quý phái, bọn họ không thể nhận lầm được.
 
Chu Sơ Hành liếc mắt một cái nhìn thấy cổng khu nhà có nhiều phụ nữ như vậy, phía sau còn có một người ngồi trên vai người khác, hiển nhiên đều là cố ý.
 
Lông mày nhíu lại.
 
Anh không để ý những ánh mắt kia, nhìn về phía Lương Kim Nhược ngồi trên xe lăn phía trước, chạm phải đôi mắt phủ kín tầng sương mù trong vắt của cô.
 
Lương Kim Nhược thúc giục: "Còn không mau bế em lên. ”
 
Khuôn mặt vốn không chút thay đổi của Chu Sơ Hành bỗng hơi gợn sóng.
 
Mọi người trong sân ngơ ngác, trơ mắt nhìn người đàn ông với dáng người cao ngất mảnh khảnh phía trước bế Lương Kim Nhược từ trên xe lăn lên.
 
Váy trắng với bộ vest màu đen.
 
Cửa xe đóng lại, che khuất tầm nhìn.
 
Người đàn ông xuống xe đầu tiên khi nãy nhận lấy xe lăn.
 
Cuối cùng có người đã hoàn hồn lại.
 
"Bạn trai của cô ấy… là tổng giám đốc Chu à? ”
 
"A, không phải trên tin tức nói tổng giám đốc Chu đã kết hôn rồi sao?"
 
"Nói không chừng chính là hai người bọn họ kết hôn đấy, có cái gì kỳ lạ đâu."
 
"Cô không thấy kỳ lạ mà vừa rồi miệng cô sao lại há to như vậy."
 
"Tôi! Tôi chỉ đang kinh ngạc khi tổng giám đốc Chu nghe lời cô ấy như vậy thôi. ”
 
"Cho nên từ đầu đến cuối không hề có anh bạn trai nghèo túng nào hả?”
 
"Nếu không thì sao." Hứa Thừa Nguyệt trợn mắt, vạch trần: "Các cô giống như đồ ngốc vậy, bị cô ấy trêu chọc còn không biết. ”
 
Tô Ninh Dung ồ một tiếng: "Vậy sao cậu cũng ở đây vậy? ”
 

Hứa Thừa Nguyệt đương nhiên chết cũng không thừa nhận: "Làm sao tớ có thể như vậy được, tớ ở trong sân nhà mình chơi bế lên cao không được à. ”
 
“… "
 

 
"Anh có thấy biểu cảm của bọn họ không?"
 
Lương Kim Nhược ở trong xe không nhịn được cười, vuốt cằm cảm thán: "Haiz, bọn họ vẫn ngây thơ như vậy, đáng yêu quá đi. ”
 
Không thay đổi chút nào, giống hệt sáu năm về trước.
 
"Lấy anh làm thú vui?" Chu Sơ Hành liếc cô.
 
"Làm gì có." Lương Kim Nhược nghiêm túc: "Em đang thay anh thanh minh tin đồn, nói cho bọn họ biết anh không phải cậu trai nghèo.”
 
Chu Sơ Hành nghe được thì bật cười.
 
Lương Kim Nhược ngước đôi mắt lên, chạm phải con ngươi u ám của anh, bỗng nhiên cảm giác được anh cụp mắt xuống, tầm mắt di chuyển xuống dưới.
 
Cô bỗng có cảm giác nguy hiểm và xâm lược.
 
Giờ cô đang ở trên xe của anh, ở trong địa bàn của anh, không thể kiêu ngạo như vậy.
 
Lương Kim Nhược đưa tay che cổ, một tay nhanh chóng cởi dây cổ, cuốn vào lòng bàn tay, còn kéo tóc hai cái.
 
Cửa sổ xe hạ xuống.
 
Ánh trăng bên ngoài cùng đèn đường trong khu biệt thự đan xen chiếu rọi vào trong, chiếu lên khuôn mặt Chu Sơ Hành tạo thành một màu sắc nhàn nhạt, ngay lập tức lại bị bóng cây che khuất.
 
Lương Kim Nhược chợt nghĩ.
 
"Anh nhắm mắt lại đi, cho anh một niềm vui bất ngờ."
 
Giọng cô hơi kiêu ngạo, nghe có vẻ giống như có chuyện gì đó, Chu Sơ Hành nhìn cô hai giây, không cãi lại cô, nhắm mắt lại.
 
Bất ngờ là gì, anh có một chút suy đoán.
 
Tất nhiên anh không có lý do gì để từ chối.
 
Chu Sơ Hành cảm giác được sự lạnh lẽo chạm vào mí mắt mình, nghe thấy mệnh lệnh của Lương Kim Nhược: "Không được mở mắt ra. ”
 
Anh giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào choker bằng lụa ở trên mặt.
 
"Đây là niềm vui bất ngờ?"
 

 
Cánh truyền thông hồi nãy nghe tin lúc này mới vừa mới vào khu biệt thự, đúng lúc lướt qua, thoáng nhìn thấy hình ảnh trong cửa sổ xe chợt hiện lên, hận không thể nhảy ra khỏi xe ngay tại chỗ để chụp được bức ảnh.
 
Lương Kim Nhược lại đang hôn một người đàn ông bị bịt mắt!
 

 
Lời tác giả:
 
Chiêu Chiêu buổi sáng: Có chết tôi cũng không đeo.
 
Chiêu Chiêu buổi tối: Dùng tốt ghê.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui