Vợ chồng mới cưới

Lương Kim Nhược lấy dải ruy băng từ trong hộp quà ra, cảm giác lạnh lẽo, kim tuyến trên bề mặt dải ruy băng rất nhỏ rất mảnh, điểm xuyết như sao.
 
Đặt trên tay cô cũng chỉ rộng một tấc.
 
Lương Kim Nhược so sánh với mắt của mình, đúng là có thể bịt kín, chỉ có điều là hơi lờ mờ, cô vẫn có thể nhìn thấy đồ vật xung quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa nghĩ đến đêm qua bị trói bằng cà vạt, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể cảm nhận được ánh sáng từ khoảng trống giữa sống mũi và cà vạt.
 
Má cô đỏ lên, thứ này, cô sẽ không sử dụng đâu!
 
Lương Kim Nhược bỏ lại, ném hộp quà của Chu Sơ Hành vào trong phòng không thèm để ý đến nữa.
 
Thậm chí còn gửi Wechat khiêu khích.
 
[Chỉ vậy thôi?]
 
Thế nhưng do đang họp sáng, mãi cho đến gần một tiếng đồng hồ sau "ông xã tán tài" mới trả lời cô: [Không thích à?]
 
Lúc này Lương Kim Nhược đã đến Lương Thị, gõ chữ trả lời anh: [Anh thích à?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông xã tán tài: [Cũng được.]
 
Lương Kim Nhược: [.]
 
Chỉ cũng được thôi sao, cái dáng vẻ tối hôm qua cũng không phải là dáng vẻ cũng được thôi đâu.
 
Cô ngồi xe lăn đến công ty, "Tổng giám đốc Lương bị thương còn đến công ty làm việc" và "Tổng giám đốc Lương thật chăm chỉ” nhanh chóng lan truyền khắp công ty.
 
Hơn nữa dáng vẻ tổng giám đốc Lương ngồi trên xe lăn trông thật giống người đẹp yếu ớt mong manh.
 
Bọn họ chưa từng thấy bao giờ cả.
 
Chờ đến khi Chu Sơ Hành nhìn thấy Lương Kim Nhược thì đã là ở trên mạng.
 
Có người nhân lúc Lương Kim Nhược ngồi xe lăn đến công ty đã chụp lén và đăng lên mạng, lúc này đã có rất nhiều người bình luận.
 
Lương Kim Nhược ngồi trên xe lăn mặc một chiếc váy đỏ cổ điển, trang điểm tinh xảo, dưới mắt chấm một nốt ruồi lệ không rõ ràng lắm, tóc uốn sóng lớn.
 
[Đệch đệch đệch! Công chúa nhỏ biến hình rồi!]
 
[Ảo giác nữ chính của bộ phim trả thù, đẹp quá.]
 
[Người đẹp đều có thể tùy ý thay đổi phong cách, khuôn mặt này là của tôi thì tốt rồi!]
 
[Váy đỏ da trắng tóc đen tình yêu của tôi!]
 
[Tôi có thể tưởng tượng ra một bộ phim rồi.]
 
[Đậu má chân sao vậy?]
 
[Trông bắp chân thật nhỏ thật trắng.]

 
[Tôi đi xem bói chỗ thầy rồi, chắc chắn là yêu tên nghèo ăn bám kia sẽ ảnh hướng tới vận may, lúc này bắt đầu rồi.]
 
Tầm mắt Chu Sơ Hành rời khỏi dòng bình luận vớ vẩn này.
 
Tiện tay báo cáo.
 
Sau đó phát hiện ra một cái tên hơi quen thuộc trả lời cư dân mạng này: [Đồng chí, đừng mê tín dị đoan lạc hậu nữa.]
 
Trợ lý đặc biệt Tô trả lời xong còn chưa hài lòng lắm.
 
Thầy bói đoán tướng số nói bậy hám fame nhất luôn.
 

 
Sáu giờ chiều, Lương Kim Nhược bắt đầu trang điểm.
 
Tô Ninh Dung hôm nay không có việc gì nên đi cùng cô, nhìn thấy cô ấy, cô liền nhớ tới bức tranh bán cho Tần Tông kia, lại nhớ tới chuyện tiền thuế.
 
Cô gọi cho Mẫn Ưu để giải quyết chuyện này.
 
Nhưng vẫn cần người chuyên nghiệp xử lý mới được, Lương Kim Nhược suy nghĩ, có nên bảo người đại diện về nước hay không.
 
Tô Ninh Dung vẫn chưa biết bức tranh của mình đã bị người khác mua mất.
 
Stylist đang trang điểm cho Lương Kim Nhược, lọn sóng lớn vào buổi sáng đã được thay đổi, được tạo thành một kiểu lười biếng tùy hứng.
 
Tô Ninh Dung nhìn bộ váy dạ hội màu trắng tinh khiết trên người cô.
 
Đẹp thì đẹp, thế nhưng trước giờ không phải phong cách của Lương Kim Nhược.
 
"Dáng vẻ bệnh kiều của cậu trên weibo sáng nay không phải rất đẹp sao, cảm giác đại sát tứ phương, sao buổi tối lại biến thành nữ thần mối tình đầu rồi?"
 
Lương Kim Nhược nhắm mắt lại: "Không đẹp sao? ”
 
Tô Ninh Dung lắc đầu thật mạnh: "Đẹp lắm, tớ dám nói, bữa tiệc hôm nay hơn nửa là trang điểm đậm, tiểu thư trong trẻo lạnh lùng như cậu xuất hiện, tuyệt đối là vị trí trung tâm. ”
 
Như trong đồ uống hỗn tạp bỗng nhiên xuất hiện một ly nước lọc.
 
Khi cô đợi đến sắp ngủ mất, cuối cùng cô nghe thấy stylist nói: "Cô Lương, cô xem xem còn có cái gì cần phải thay đổi không?"
 
Tô Ninh Dung giật nảy mình.
 
Lương Kim Nhược trong gương mặc một bộ váy dạ hội màu trắng đến đầu gối, lộ ra bắp chân nhỏ bé cân xứng, trên mắt cá chân tinh xảo là dây móc màu trắng bạc, nối liền với giày cao gót.
 
Một vài sợi tóc rủ xuống trước trán, kết hợp với dáng lông mày mềm mại, đôi mắt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, lại trong sáng như ánh sao vụn vặt. Viền môi như quả đào mật tươi, ướt át mê người.
 
Lương Kim Nhược quay đầu hỏi: "Thế nào?”
 
Tô Ninh Dung ôm ngực: "Chiêu Chiêu, tớ rơi vào con sông tình yêu mất rồi. ”
 
Stylist không nhịn được mà bật cười, thế nhưng cũng cảm thấy giống như cô ấy: "Khuôn mặt của cô Lương quá hoàn hảo. ”
 

Làn da mịn đến mức lúc cô ấy trang điểm cũng không dám dùng sức.
 
Chỉ lo sẽ làm rách da.
 
Lương Kim Nhược soi gương, bỗng nhiên hiểu được vì sao Chu Sơ Hành thích trang điểm như thế này, chủ yếu là do cô quá đẹp.
 
"Hôm nay cậu theo phong cách thanh thuần, trên cổ cũng trống không à?" Tô Ninh Dung hỏi.
 
"Đương nhiên là không rồi."
 
“Là vũ khí cuối cùng đại sát tứ phương gì thế?”
 
Lương Kim Nhược hơi ngước mắt lên: "Vũ khí chặt nam?”
 
Chặt Chu Sơ Hành.
 
Tô Ninh Dung: "?”
 

 
Bữa tiệc của Hứa Thừa Nguyệt được tổ chức tại nhà cô ấy.
 
Người tới không nhiều lắm nhưng đều là những người máu mặt ở Bắc Kinh, đương nhiên trong những người này cũng chia ra đứng đầu và đứng chót.
 
Biết được cô ấy đã mời Lương Kim Nhược, hôm nay mọi người đều rất căng thẳng.
 
Sau khi Lương Kim Nhược về nước, từng tin tức một ùn ùn kéo đến, cho dù trước kia có người không biết thì hiện tại cũng biết rồi.
 
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện tại một bữa tiệc công khai.
 
Những trải nghiệm tối tăm trước mắt khi trước hiện ra, bọn họ vừa hy vọng cô không trở về, cũng hy vọng cô trở về.
 
Một số người đến sớm ngồi ở bên kia trò chuyện với nhau.
 
"Vì tối nay mà tôi có ý bỏ ra mấy chục nghìn tệ đặt may trang phục đấy."
 
"Sợi dây chuyền này của tôi là đá quý trong truyền thuyết, chắc là sẽ không bị cô ta chặt đẹp đâu nhỉ."
 
"Cô chắc chắn chứ?" Người bên cạnh hỏi.
 
Tất nhiên không chắc chắn rồi, thế nhưng cô ta nhỏ giọng nói: "Buổi chiều nhìn thấy ảnh trên mạng, cô ta ngồi xe lăn đến đấy, mặc váy đỏ.”
 
Người bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Quan trọng là… ngồi xe lăn cũng đâu xấu đâu. ”
 
Trong không khí tràn ngập cảm giác ngượng ngùng nhàn nhạt.
 
"Hôm nay chúng ta không ai dám mặc màu đỏ đấy chứ?"
 
"Không thấy ai mặc hết."
 

"Dù sao tôi cũng không dám."
 
Đụng màu với Lương Kim Nhược, bọn họ cũng không phải đồ ngốc, đến lúc đó đứng vào chỗ chụp ảnh, nói không chừng bọn họ lại bị biến thành nha hoàn.
 
Không thấy chính cả Hứa Thừa Nguyệt lúc trước đặt váy dạ hội màu đỏ rượu, hôm nay cũng đổi thành một bộ váy đuôi cá màu xanh sương mù sao.
 
Đột nhiên, điện thoại di động của bọn họ đều rung chuông. 
 
[Tới rồi.] 
 
Chỉ hai chữ, khiến cho bọn họ đều đồng loạt nhìn ra phía cửa.
 
Sau đó liền mở to hai mắt.
 
Hôm nay bọn họ trăm phương nghìn kế trang điểm như vậy, ai ai cũng đều tỉ mỉ mà xinh đẹp, không ngờ chính chủ lại trang điểm nhạt.
 
Nhưng lớp trang điểm nhạt như sương này, lại như tiên cảnh mông lung.
 
Trên xe lăn, đầu tiên bọn họ nhìn thấy một cặp mắt cá chân mảnh khảnh được dây đai quấn quanh, chân ngọc đặt bên trong giày cao gót màu trắng bạc.
 
Gót giày không cao, thế nhưng đẹp đến tột cùng.
 
Đập vào mắt là một khoảng màu trắng, váy dạ hội trắng và lớp trang điểm nhạt, cùng với làn da trắng ngần của Lương Kim Nhược, sáng nhất đương nhiên là một dải ruy răng mỏng trên cần cổ thiên nga của cô.
 
Đơn giản tao nhã.
 
Cả người trong trẻo lạnh lùng đẹp đẽ, mang theo sự quyến rũ như có như không.
 
Từ trong sương mù hướng chỗ bọn họ mà tới.
 
Hứa Thừa Nguyệt hoàn hồn từ trong kinh ngạc trước, nhìn thấy đám cô chiêu chung quanh còn đang ngẩn người, không khỏi nguýt mắt sang.
 
Hôm nay tất cả mọi người đều trang điểm long trọng, chỉ có cô là nổi bật nhất.
 
"Lương Chiêu Chiêu."
 
Lương Kim Nhược nhếch khóe môi, nhìn bộ đồ cô ấy mặc ngày hôm nay: "Cậu nói đặt một bộ váy đỏ cơ mà, sao lại không mặc? ”
 
Hứa Thừa Nguyệt:  “ … "
 
Biết rõ còn cố hỏi.
 
Cô ấy cười khẩy một tiếng: "Không cẩn thận làm rách rồi.”
 
Lương Kim Nhược ra vẻ thương tiếc: "Thế thì tiếc thật đấy. ”
 
Người đẹp nhíu mày, vài người người đàn ông trong bữa tiệc đều không kìm được mà nhìn đến đắm đuối, lúc hoàn hồn lại thì lại hậm hực.
 
Trước đây Vương Hạo theo đuổi Lương Kim Nhược rất lâu, Lương Kim Nhược nhìn cũng không thèm nhìn.
 
Bây giờ không biết chuyện gì xảy ra, lại đi coi trọng một tên nghèo.
 
Bọn họ vừa ghen tị vừa hâm mộ.
 

 
"Vui vẻ rồi chứ gì?"
 
Hứa Thừa Nguyệt bưng đĩa hoa quả tráng miệng, ra sức cắm nĩa, hận không thể coi thứ bản thân đang cắm chính là Lương Kim Nhược.
 
Lương Kim Nhược không để ý: "Bình thường thôi. ”

 
Hứa Thừa Nguyệt cười ha hả, có ma mới tin cô.
 
Cô ấy hỏi: "Tớ thấy tranh của cậu ở trên mạng rồi, nhìn trông cũng bình thường thôi, cô chủ Tô còn không mua nổi sao? ”
 
Tô Ninh Dung nói: "Hay là cậu cũng mua một bức đi? ”
 
Hứa Thừa Nguyệt rất sảng khoái: "Được rồi, nếu Lương Chiêu Chiêu không bán được, vẽ cho tớ một bức, tớ mua. ”
 
"Giá tình bạn, ba chục triệu." Lương Kim Nhược cười tủm tỉm.
 
"Cậu ăn cướp đấy à?" Hứa Thừa Nguyệt không thể tin nổi.
 
"Thật đó, không tin thì cậu đi hỏi Tần Tông đi."
 
"Liên quan gì đến anh ấy?"
 
"Anh ấy đã mua bức tranh rồi."
 
Hứa Thừa Nguyệt nhìn Tô Ninh Dung đang hoang mang, không nói nên lời.
 
"Mỹ nhân kế."
 
Tô Ninh Dung quay đầu nhìn về phía Lương Kim Nhược, chắc chắn cô không nói dối, thế nhưng Tần Tông mua tranh làm gì, bọn họ đính hôn tôn trọng lẫn nhau, chẳng lẽ là giả vờ à?
 
Hứa Thừa Nguyệt nói: "Cậu bán 30 triệu, họa sĩ nổi tiếng quốc tế cũng bán 30 triệu, thế nhưng đơn vị lại không giống nhau. ”
 
"Nhắc đến mới nhớ, hôm nay cái đứa tùy tùng của cậu còn đăng tranh lên đấy."
 
Trong lòng bọn họ đều biết rõ người này là ai.
 
Tô Ninh Dung nói: "Nói để ai khó chịu đấy hả, đừng nói đến người xúi quẩy.”
 
"Người ta bây giờ là ảnh hậu đó." Hứa Thừa Nguyệt muốn thấy Lương Kim Nhược khó chịu, thế là phấn khởi điện thoại di động, sau khi lướt hai ba cái mới đưa cho cô.
 
"Nhìn tranh của người ta kia kìa."
 
Sắc mặt Lương Kim Nhược kì quặc.
 
Trên màn hình điện thoại, La Nhụy Thư đã đăng một bài weibo: [Sở thích mới gần đây, giới thiệu họa sĩ người Trung Quốc này cho các bé cưng.]
 
Hình ảnh đi kèm là bốn bức tranh sơn dầu.
 
Tất cả các bình luận đều là fans đang nịnh hót.
 
[A a a a a chính là người hoạ sĩ trên hot search thời gian trước kia sao?]
 
[Thư Thư quả nhiên là cô chiêu cành vàng lá ngọc, một bức tranh cả mấy chục triệu lận đấy!]
 
[Phú bà Thư Thư cầu bao nuôi!!]
 
[Hu hu hu đúng là người đã đẹp lại có nhiều tiền, yêu rồi yêu rồi!]
 
[Đắt như vậy sao, mua bốn bức một lúc luôn, quả nhiên là sở thích của người có tiền!]
 
Khu vực bình luận nhanh chóng có fan gửi tư liệu của Lune, không được mấy câu, dù sao cũng chỉ biết quốc tịch, những cái khác đều không biết.
 
Chấn động nhất chính là tin tức cuộc đấu giá quốc tế vào đầu tháng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui