Vợ chồng mới cưới


 
Ký tự ở giữa câu này cực kỳ linh tính.
 
Ánh sáng màn hình di động chiếu ra hàng mày sắc bén của Chu Sơ Hành, anh nhìn chằm chằm tin nhắn một lát, nhớ tới chuyện lấy xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phản ứng này thì chắc là nhận được xe rồi hả?
 
Chu Sơ Hành gửi tin nhắn cho Tô Thừa: [Xe về rồi à?]
 
Trợ lý đặc biệt Tô còn đang say giấc nồng giật mình, híp mắt trả lời: [Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay cô ấy có thể nhận được.]
 
Vài giây sau, sếp đáp lại.
 
Diêm Vương gia: [Ừ.]
 
Trợ lý đặc biệt Tô: "..."
 
Sáng sớm ngày ra sếp nhắn chỉ để hỏi cái này thôi hả?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi một lúc lâu sau, Chu Sơ Hành mới trở lại giao diện nhắn tin với Lương Kim Nhược, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ hai chữ.
 
[Ngày kia.]
 

 
Ngay khi Lương Kim Nhược đăng Weibo, cả mạng lập tức bùng nổ.
 
Vốn dĩ chính chủ không đáp lời, bọn họ có thể xem như hóng drama giới nhà giàu thôi. Giờ Lương Kim Nhược tự mình bình luận đáp lại thì coi như chứng thực rồi.
 
Thế này là định đồng ý theo đuổi à?
 
Hay đang yêu đương?
 
Sau khi gửi tin nhắn, Lương Kim Nhược trở lại giao diện Weibo.
 
Mới vài phút ngắn ngủi, số lượng bình luận và tương tác với Weibo của cô đã hoàn toàn vượt qua vài minh tinh lớn hạng A.
 
Cô dựa vào chiếc siêu xe, chân váy tới đầu gối hơi bị co lên một li, cặp đùi trắng nõn thon dài bắt chéo, màu hồng phấn thiếu nữ phù hợp hoàn hảo.
 
Lương Kim Nhược nhấn mở bình luận.
 
[A a a a thế này là scandal trở thành sự thật à?]
 
[Đậu mòe? Thế nên thật sự là làm từ thiện à?]
 
[Trong cái xe nát kia có đàn ông thật sao?]
 

[Đã nói là ‘anh ấy’ rồi, không lý nào là phụ nữ được đâu]
 
[Không thể nào, xe này của mỹ nữ cho mấy ông lớn ngồi không tốt à? Như vị kia của Trung Thế ấy.]
 
[Vị kia của Trung Thế kết hôn rồi, đừng có lôi vào đây nữa.]
 
[Mọi người nói vậy cũng vô dụng thôi, căn cứ vào kinh nghiệm xem phim cẩu huyết của tôi, càng ép người chia tay thì người ta càng thân mật!]
 
[Thật ra người ta cũng không nghèo thế đâu, khá hơn chúng ta nhiều.]
 
[Không thể nhìn cảnh mỹ nữ bị tên đàn ông quỷ kế đa đoan vừa lừa tiền lại lừa mất trái tim được.]
 
[Xem tin tức của công chúa nhỏ trước kia, nói thế nào nhỉ, chắc mấy cô lá ngọc cành vàng kiêu kỳ đều thích mấy người đặc biệt theo chất riêng.]
 
[Có thể khiến công chúa cam tâm tình nguyện đi đón anh ta tan tầm, chắc chắn người đàn ông kia có năng lực gì mà chúng ta không biết! ]
 
[Mấy người quan tâm cái này sao? Tôi chỉ muốn nói là tôi cũng muốn ngồi xe này!]
 
[Ha ha ha ha cười chết mất. Tôi cũng thế, màu hồng nhạt này thật tiên nữ, nếu có thể ngồi lên chắc chắn tôi sẽ không dịch mông chút nào.]
 
Điểm chú ý của các bình luận trên mạng không giống nhau, nhưng không ai không khen ngợi chiếc xe này.
 
Lương Kim Nhược đóng di động, không định nhìn dân cư mạng nói Chu Sơ Hành thế nào nữa. Dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
 
Hơn nữa người này còn đang đi công tác.
 
Lương Kim Nhược ném chìa khoá xe của Chu Sơ Hành mà mình lái tới cho người phụ trách: "Lái xe này về số 1 Vịnh Nguyệt Lan đi."
 
Người phụ trách hiểu rõ trong lòng: "Vâng."
 
Từ lúc bắt đầu đặt làm theo yêu cầu, bọn họ đã biết người đứng sau là tổng giám đốc Chu của Trung Thế. Lúc trước nội bộ công ty còn đoán chiếc xe thể thao hồng nhạt này tặng cho vị tiên nữ nào.
 
Hôm nay rốt cuộc đã biết.
 
Cho nên mợ Chu trong lời đồn chắc là vị trước mắt này rồi. Nếu không, gióng trống khua chiêng thế này thì mợ Chu đã nổi cơn tam bành từ lâu, còn cô gái trước mắt thì chẳng thể nào chen chân được vào.
 
Lương Kim Nhược chải mái tóc dài, ngồi vào siêu xe. Bởi vì hôm nay lái xe nên cô đã đi sẵn giày thủy tinh đế bằng.
 
Chỉ nghe tiếng khởi động vang lên êm ru, một đường cong hồng nhạt rời khỏi cửa hàng.
 
Trên đường, các xe khác ngang qua cũng không nhịn được mở cửa kính nhìn theo, đáy mắt đầy hâm mộ và ghen tị. Vừa thấy là biết, người thường không thể sở hữu chiếc xe như vậy.
 
Lương Kim Nhược lái xe đi làm, tóc dài đón gió bay múa.
 
Cô có cảm giác như 'mình ngầu nhất thế giới' vậy.
 
Chờ khi cô dừng xe ngoài Lương Thị, nhân viên tới lui bên ngoài đều trợn mắt há hốc mồm, thấy người bước ra khỏi xe là tổng giám đốc Lương nhà mình thì bình tĩnh lại.
 
Công chúa đi xe này là điều bình thường thôi.

 
Đến giờ nghỉ trưa, trên hot search lại nhiều ra một đề tài mới.
 
#Siêu xe hồng phấn của Lương Kim Nhược#
 

 
Chuyện tổng giám đốc Lương lái xe thể thao cực kỳ khoe khoang đi làm thoáng cái truyền khắp Lương Thị.
 
Bọn họ càng nghĩ càng cảm thấy sếp mình kích động vì nhận được hàng mục Thiên Tụy, tự mua xe tặng chính mình.
 
Lương Kim Nhược thay giày cao gót, lên thẳng tầng cao nhất.
 
Thấy ánh mắt của mọi người, cô nở nụ cười.
 
Mẫn Ưu nhìn không chớp mắt, kiềm chế nhịp tim đập nhanh: "Tổng giám đốc Lương, đã chuẩn bị xong kiến trúc sư và nhà công trình rồi."
 
"Chị mới mua xe ạ?" Cô ấy không nhịn được hỏi.
 
Dù làm ở Trung Thế gặp qua vô số ông lớn bà cả tới lui không ngừng, cô ấy cũng chưa từng thấy xe nào màu thiếu nữ ngầu như vậy.
 
Lương Kim Nhược thấy hai mắt cô ấy tỏa sáng, cười hỏi: "Thích không?"
 
Mẫn Ưu gật đầu: "Rất hợp với tổng giám đốc Lương!"
 
Lương Kim Nhược nắm di động, giọng nói uyển chuyển: "Chị cũng thấy thế. Cái khác thì không biết, chứ ánh mắt của tổng giám đốc Chu thì đúng là tốt vô cùng."
 
Món quà hai tỉ rất tốt, nhẫn cầu hôn cũng rất đẹp.
 
"Tổng giám đốc Chu ấy ạ?" Mẫn Ưu giật mình thốt lên.
 
"Em là thư ký của chị, lúc nào cũng phải bình tĩnh."
 
Mẫn Ưu lắc đầu cảm khái: "Tổng giám đốc Chu thật hào phóng… Em chưa trải sự đời, không bình tĩnh nổi."
 
Lương Kim Nhược nghe mà buồn cười.
 
Chờ Mẫn Ưu xem hot search, lúc trước còn có thể bình tĩnh, chứ giờ thì lại không nhịn nổi.
 
"Người đàn ông thần bí lái xe rách mà trên mạng nói cũng là tổng giám đốc Chu ạ?" Cô ấy thì thầm: "Tổng giám đốc Chu sẽ không giận chứ?"
 
Lương Kim Nhược khẳng định chắc chắn: "Không đâu."
 
Cô đang dụ dỗ anh mà.
 
Còn nữa, Chu Sơ Hành vẫn đang ở nước ngoài.
 

Mẫn Ưu không hiểu tình thú của kẻ có tiền.
 
Hai giờ chiều, Lương Kim Nhược nói chuyện riêng với kiến trúc sư và nhà công trình, hoàn thành tiếp xúc bước đầu với Thiên Tụy.
 
Nếu nhanh thì tháng sau là có thể khởi công rồi.
 
Lương Thị vẫn luôn bận rộn dự án này, đoàn đội công trình tốt nhất luôn trong trạng thái nhận mệnh bất cứ lúc nào, chỉ cần xác định người phụ trách là có thể khởi công.
 
Chiếc Lamborghini hồng nhạt đỗ trước cửa Lương Thị làm cho trọng điểm nghị luận trong công ty hôm nay cũng không phải dự án Thiên Tụy mà là Lương Kim Nhược và người theo đuổi thần bí của cô.
 
Cũng có thể là tình nhân, bạn trai nhỏ gì đó.
 
Ngay cả Thẩm Trì cũng kích động gọi điện thoại tới: "Chiêu Chiêu, nói thật anh nghe, em mua con xe này bao nhiêu? Đẹp thật đấy!"
 
Lương Kim Nhược nhẹ nhàng bâng quơ: "Cũng chỉ sáu mươi triệu tệ gì đó thôi."
 
Thẩm Trì: "... Cũng chỉ?"
 
Có phải tùy ý quá mức rồi không?
 
"Ừ, đúng thế." Lương Kim Nhược xoay bút máy, giả bộ buồn rầu: "Chu Sơ Hành cũng thật là, rõ lãng phí."
 
"Chu Sơ Hành á?" Giọng Thẩm Trì chợt thé lên.
 
"Đúng vậy."
 
Thẩm Trì hít sâu, suýt nữa sặc nước bót: "Cuộc hôn nhân của em giá trị thật đấy."
 
Anh ấy nghe mà ghen tị chết đi được, nếu anh ấy tiêu hơn sáu mươi triệu mua xe, về nhà chắc sẽ bị ông cụ đánh gãy chân mất.
 
Đây có lẽ là điểm khác biệt giữa ăn chơi trác táng và Chu Sơ Hành.
 
"Nào là trang sức hai tỉ, nào là sính lễ, còn giúp em giải quyết chuyện cổ phần công ty, giờ còn tặng em xe bản giới hạn. Anh ấy là đồng tử tán tài à."
 
Vừa ra tay là danh tác.
 
Đồng tử tán tài?
 
Cái mặt cấm dục lạnh lùng của Chu Sơ Hành mà cũng xem như đồng tử tán tài được à?
 
Ít ra cũng phải gọi là công tử chứ.
 
Không biết có phải vừa khéo hay không, tin nhắn của chính chủ cũng tới.
 
Quỷ háo sắc: [Ngày kia.]
 
Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm hai chữ: Ngày kia? Thế thôi à?
 
Nói mỗi thời gian thôi?
 
Đơn giản như vậy, tuyệt đối không giống dáng vẻ lúc đề nghị chơi “xe lắc”.
 
Hơn nữa còn đáp nhanh như thế, vậy cô phải tăng tốc vẽ tranh mới được.
 
Cảm giác gấp gáp bất chợt tập kích, Lương Kim Nhược còn không quên thay đổi tên lưu trong danh bạ của anh thành ‘ông xã tán tài’. Cô nhìn cái tên này, bật cười khúc khích.
 


 
Sau khi Thẩm Trì cúp máy, bạn bè quen biết đều gọi tới hỏi, ngay cả Hứa Thừa Nguyệt cũng dịu dàng hẳn.
 
Đúng là ai cũng yêu xe.
 
"Lương Chiêu Chiêu, cho tớ mượn bảo bối mới của cậu chơi hai ngày đi?"
 
Lương Kim Nhược nhếch môi, lười nhác đáp: "Không được."
 
Hứa Thừa Nguyệt làm nũng: "Lương Chiêu Chiêu, đừng keo kiệt mà. Người ta đã tìm đến cậu như thế này rồi."
 
"Tớ dùng trong việc quan trọng." Lương Kim Nhược nghiêm trang, ngoài mặt sáng lạn rực rỡ: "Tớ phải đưa người đi làm, đón người tan tầm."
 
"Nói vớ nói vẩn." Hứa Thừa Nguyệt trở lại bản tính: "Kiêu căng như cậu không bắt người ta đưa đón đã là vạn sự đại cát rồi."
 
Lương Kim Nhược ôn hòa: "Thì đúng, nhưng hết cách thôi, tớ mạnh miệng nói ra ngoài mất rồi."
 
Hứa Thừa Nguyệt nghi hoặc: "Có khi nào cậu giấu Chu Sơ Hành tìm người khác thật không đấy? Còn lên cả báo kia kìa!"
 
"Tớ cũng có muốn bị chụp đâu." Lương Kim Nhược trêu cô ấy.
 
"Cẩn thận tới lúc ly hôn không được chia xu nào đâu." Hứa Thừa Nguyệt bỏ lại một câu, sau đó cúp máy.
 
Lương Kim Nhược cười khẽ.
 
Chờ đến sắp tan tầm, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô tựa vào lưng ghế dựa văn phòng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
 
Chu Sơ Hành tặng này tặng kia...
 
Có phải quá hào phóng, quá dụng tâm không?
 
Chẳng lẽ anh không chỉ thèm thân thể của cô thôi?
 
Tưởng tượng đến đây, Lương Kim Nhược lại nhớ tới đêm mấy ngày hôm trước.
 
Cô mời anh play đã đủ hợp tâm ý của anh, đã đủ có thành ý chưa? Chắc là miễn cưỡng có thể coi là tặng đáp lễ cho Chu Sơ Hành rồi nhỉ?
 
Đây là chuyện trước nay chưa từng có đấy!
 
Ngoài cái này ra, Lương Kim Nhược không thể tưởng tượng được kẻ cuồng công việc như Chu Sơ Hành còn thích gì nữa.
 
Cô chống cằm, khuỷu tay đặt trên bàn làm việc lạnh lẽo, đôi mắt trong trẻo không có tiêu cự, không biết hồn về phương nào rồi.
 
Mãi tới khi có một cuộc điện thoại vang lên.
 
Lương Kim Nhược cũng chưa kịp xem tên, vô thức nhận máy, chợt nghe được một giọng nói sắc nhọn quen thuộc.
 
"Đừng có mà đắc ý!"
 
Lương Kim Nhược không buồn đáp lại, vô cùng bình tĩnh ngắt máy, sau đó block cô ta luôn.
 
Lương Thanh Lộ bây giờ đã là châu chấu sau thu, ngoại trừ buông lời tàn nhẫn thì không làm được gì, cổ phần công ty đã ở trong tay cô, cô lười lãng phí thời gian với cô ta.
 
Luật sư Trần cũng có nhắc tới rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui