Lương Kim Nhược cảm thấy Chu Sơ Hành không thể nào là loại người sẽ gửi những tin nhắn nịnh bợ người khác như vậy.
Với tính cách của anh, cùng lắm chỉ nói những câu vừa đơn giản vừa trực tiếp như “Đẹp lắm” với “Không tệ”, chứ không có thêm những từ ngữ đi kèm.
Cái gì mà tiên nữ, vừa nhìn đã biết không phải anh gửi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ăn cắp điện thoại của người khác đúng là thứ ác ôn.
Cho dù là “ăn cắp điện thoại” hay là “quấy rối”, hay là “thư luật sư của ông xã tôi”, mỗi một từ trong câu trả lời đều khiến Chu Sơ Hành phải câm nín.
Rồi lại rất phù hợp với tính cách của Lương Kim Nhược.
Anh trả lời lại: [Anh đây.]
Chu Sơ Hành ngước mặt lên nhìn người bên cạnh: “Cậu có chắc là cách của cậu có tác dụng không?”
Tần Tắc Sùng đang pha trà, động tác đẹp mắt nhẹ nhàng như mây bay gió thổi, càng phù hợp với cái danh xưng cậu ấm nhà giàu của anh ta.
“Sao vậy? Không có tác dụng à?” Anh ta nghiêng đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có tác dụng phân nửa.” Chu Sơ Hành nghĩ ngợi rồi trả lời, dù sao có thể khiến cho Lương Kim Nhược nói ra ba chữ “ông xã tôi”, cũng có chút không bình thường.
“Phân nửa á?”
Tần Tắc Sùng gác nắp trà, hờ hững nói: “Cậu nói gì cơ?”
Chu Sơ Hành liếc anh ta một cái: “Lãng phí một điểm rồi.”
“...”
Tần Tắc Sùng thoáng nhướng mày, thuận thế giơ cái muỗng nhỏ bằng sứ trắng ở bên tay lên, chiếc muỗng nhỏ đụng vào tách trà bằng sứ trắng phát ra âm thanh êm tai.
“Nể mặt cậu nhường tôi một điểm, tôi sẽ chỉ thêm cho cậu một câu.”
“Bà xã tôi thích nghe tôi khen nhan sắc của cô ấy, khen cô ấy làm việc chuyên nghiệp, với lại chương trình của cô ấy vừa chuyên nghiệp vừa cảm động.”
Những người còn lại đều liếc sang đây.
Trần Trừng cười hỏi: “Bao giờ chúng tôi mới được lên chuyên mục phỏng vấn của mợ Tần đây? Chuyên mục mới mở vào hai tháng trước, tôi cũng xem rồi đấy.”
Vợ của Tần Tắc Sùng, Thẩm Thiên Tranh là MC dẫn chương trình, trước đó là MC bên đài truyền hình tỉnh ở thành phố Ninh, sau Tết nguyên đán thì được điều đến Bắc Kinh, trở thành hoa đán của nhà đài thủ đô.
Cũng có nghĩa là bây giờ bọn họ đã có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy lộ mặt.
Chu Sơ Hành ra chiều suy tư.
Điện thoại di động rung lên một cái.
Lương Kim Nhược gửi cho anh một tin nhắn mới: [Anh gửi giọng anh qua cho tôi nghe xem.]
Xem ra cô vẫn chưa tin.
Đầu ngón tay của Chu Sơ Hành ấn nhẹ một cái, thong thả trả lời cô: [Mợ Chu à, chúc mừng em, kế hoạch của em đã được chọn rồi.]
Anh gửi đi, sau đó tắt màn hình.
Sau đó, những ngón tay thon dài cầm chiếc muỗng nhỏ lên, múc một muỗng lá trà bỏ vào.
Tần Tắc Sùng đang nói chuyện với Trần Trừng, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy động tác tùy ý của anh, bèn nhắc nhở: “Cho thêm nữa thì đắng lắm đấy.”
Mặt Chu Sơ Hành vẫn tỉnh rụi.
“Cậu Tần ăn khổ nhiều, ăn thiệt ít.”
“...”
Điện thoại di động gác ở một bên bỗng nhiên sáng lên.
Lúc này cô không kêu anh gửi tin nhắn thoại nữa, mà là cô chủ động gửi tin nhắn thoại cho anh.
Chu Sơ Hành nhàn nhã dựa vào đằng sau, không nghịch bậy tách trà của Tần Tắc Sùng nữa, một tay anh bấm vào khung trò chuyện.
Nhớ đến tai nạn bật loa ngoài vào buổi sáng, anh bấm chuyển giọng nói thành văn bản.
Một dòng chữ hiện ra trước mặt.
[Ông xã, em biết ngay là anh mà!]
Chu Sơ Hành nhìn lại câu cảnh cáo anh trước đó cùng với những dòng chữ lạnh lùng kêu anh gửi ghi âm qua chứng minh thân phận của bản thân, thái độ vô cùng khác biệt.
Nét thư giãn trên gương mặt anh bị Tần Tắc Sùng bắt gặp.
“Lần này có tác dụng rồi à?”
Chu Sơ Hành chỉ nói: “Mợ Chu với mợ Tần, vẫn có một chút khác biệt.”
Tần Tắc Sùng nhìn anh: “Cậu nói nhảm gì vậy.”
Lúc rời khỏi Nghiễm Hòa Quán, bên ngoài trời đã tối rồi.
Sau khi tạm biệt với mấy người Tần Tắc Sùng, Chu Sơ Hành ngồi lên xe, nói thẳng: “Đến Đàn Duyệt Phủ.”
Anh mở Wechat lên.
Mấy giây sau, anh đeo tai nghe lên, bấm vào trình phát.
...
Ở đầu dây điện thoại bên kia.
Lương Kim Nhược nhìn thấy tin nhắn mới nhất của Chu Sơ Hành thì lập tức hú lên một tiếng, không uổng công cô đích thân đến hiện trường thi công, vắt hết óc thức đêm tăng ca để viết bản kế hoạch ban đầu này.
Bản kế hoạch được thông qua rồi, vậy chứng minh mọi chuyện đã êm xuôi.
Trung Thế không thể đổi người giữa chừng được.
Bên kia tất nhiên cũng chính là Chu Sơ Hành hàng thật rồi, Lương Kim Nhược nhanh chóng ghi âm một câu nói nũng nịu rồi gửi đi, cũng không sợ anh bật loa ngoài.
Anh cũng đã gửi tin nhắn nịnh bợ cô rồi, chắc chắn không có ở công ty.
Nhưng mà chuyện sáng hôm nay cũng thật sự rất khó xử, Lương Kim Nhược vừa nghĩ đến cảnh nếu như sau này mình đến Trung Thế, nói không chừng sẽ bị bọn họ nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Sau đó cô mới nhớ đến tin nhắn ở bên trên.
Lương Kim Nhược quyết định không bỏ nhà đi nữa, cô đang định quay về Vịnh Nguyệt Lan, khóe mắt thoáng liếc thấy thuốc màu trên váy mình.
Hôm nay thử màu ở Tinh Lộc Châu bị dính vào váy.
Mặc cái váy này quay về chắc chắn sẽ bị Chu Sơ Hành nhìn thấy, với trình độ cẩn thận của anh thì nhất định sẽ hỏi cô vẽ cái gì.
Chuyện tối hôm qua mới qua một ngày, tất nhiên anh sẽ đoán ra cô vẽ bức tranh lõa thể kia.
Lương Kim Nhược thở dài, trả lời anh: [Có chuyện gì quan trọng lắm không, nếu không anh nói trên Wechat luôn đi, tiên nữ đã đi nằm rồi.]
Cô trả lời xong mà vẫn chưa nhận được tin nhắn, bèn dứt khoát đi chợp mắt một lúc.
Sau khi đến Đàn Duyệt Phủ, xách chiếc mũ rộng vành ban ngày cô đội xuống xe, giày cao gót buộc dây màu bạc xinh đẹp như thủy tinh, phản quang xuống mặt đất.
Lương Kim Nhược vui vẻ mở cửa ra, sau khi nhìn thấy bóng dáng cao ráo khôi ngô của Chu Sơ Hành, cô lập tức im bặt.
Anh đang đứng trước chiếc bình bằng sứ Thanh Hoa thời nhà Nguyên mà hôm nay cô mới vừa kêu người đem tới.
Lương Kim Nhược giật thót trong lòng: “Sao anh lại ở đây?”
Cách đó không xa, Chu Sơ Hành đang nhìn chằm chằm cô. Trước đó cô ở nước ngoài đã lâu, có rất nhiều váy đầm đều mang phong cách ở bên đó, tràn ngập hơi thở thiếu nữ.
Anh nhìn thoáng qua, lập tức nhìn thấy một vết thuốc màu dính trên tà váy trắng.
Chu Sơ Hành không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Em lại vẽ cái gì đó?”
Lương Kim Nhược vẫn chưa lấy lại tinh thần, nghe anh hỏi như vậy, cô theo bản năng hé miệng nói: “Em vẽ cẩu...”
Những lời còn lại cô nuốt vào trong bụng.
Vẽ cẩu nam nhân.
Lương Kim Nhược nhanh chóng đổi đề tài: “Hôm nay anh nói bản kế hoạch của em đã được thông qua rồi, vậy chắc ngày mai thông báo với Lương Thị được rồi nhỉ?”
Chu Sơ Hành “Ừm” một tiếng.
“Cảm ơn anh nhiều lắm á.” Lương Kim Nhược không hề tiếc lời khen dành cho anh: “Em còn tưởng đâu lần trước em nói anh không hề nghe, không ngờ anh lại nhớ rõ hết.”
Chu Sơ Hành liếc cô một cái: “Anh còn nhớ nhiều chuyện lắm.”
Chủ đề này bất thường rồi đấy, Lương Kim Nhược từ chối nói tiếp.
Cũng may Chu Sơ Hành cũng không có ý nói tiếp, anh ngồi xuống rồi hỏi: “Tối mai về nhà tổ ăn cơm nhé, em rảnh không?”
Anh ngừng lại một chút: “Làm giấy kết hôn xong còn chưa ra mắt ba mẹ nữa.”
“Tối mai hả? Rảnh chứ.” Lương Kim Nhược không từ chối, đúng là cô đã kéo dài mấy hôm không đi ra mắt người lớn rồi, không hợp lễ.
“Ừm.”
Chu Sơ Hành vòng về đề tài cũ: “Chẳng phải em nói em đã ngủ rồi sao?”
Lương Kim Nhược chớp mắt, sao có thể nói thật với anh được, hơn nữa cô cũng không ngờ rằng anh lại đến thẳng đây.
Cô nói vớ va vớ vẩn: “Thỉnh thoảng tiên nữ sẽ nói vài lời nói dối có thiện ý.”
Chu Sơ Hành nhướng mày: “Lời nói dối có thiện ý?”
Lương Kim Nhược không hề chột dạ, nói: “Anh có tới cũng vô dụng, đêm nay em không về bên kia đâu, em ngủ lại đây luôn.”
“Anh đi về đi.” Cô nói.
“Anh ngủ lại ở đây, hình như cũng không vi phạm pháp luật.” Chu Sơ Hành thản nhiên liếc cô một cái.
Lương Kim Nhược còn chưa nghĩ đến chuyện này, cô cứ cảm thấy trong lời nói của anh có ý tứ sâu xa gì đó, ngủ lại ở đây chắc chắn không có ý tốt gì.
Cô ngẫm nghĩ một lát: “Nếu anh ngủ lại ở đây thì không có quần áo để thay đâu.”
Dường như Lương Kim Nhược nghĩ ra điều gì đó, cô thay đổi ý tưởng: “Được, anh ngủ lại ở đây đi, đồ ngủ của em thì anh không mặc vừa rồi, nếu vậy thì đừng mặc luôn cho lành.”
Cởi truồng đi.
Vừa hay để cô ngắm thêm mấy lần, vẽ càng chi tiết hơn một chút.
Chu Sơ Hành bỗng nhiên đứng dậy, bên môi bật ra tiếng cười khẽ, không quá rõ, thế nhưng Lương Kim Nhược vẫn nghe thấy, lỗ tai cô nhũn ra một chút.
Anh đi tới trước mặt cô, gọi cô: “Chiêu Chiêu.”
Lương Kim Nhược trả lời: “Hở?”
Gọi cô thân thiết như vậy, chắc chắn là đồng ý rồi nhỉ.
Chu Sơ Hành cầm lấy chiếc mũ rộng vành trên tay cô, dịu dàng đội lên cho cô, gương mặt bé xíu chỉ bằng một bàn tay càng trở nên xinh xắn và nhỏ nhắn hơn.
Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào cô: “Em nằm mơ đi.”
Lương Kim Nhược: “...”
Người đàn ông trước mặt đã lướt qua cô, đi thẳng ra cửa, để lại một câu nói lạnh lùng.
“Như vậy thì xác suất thành công sẽ lớn hơn nhiều.”
Mãi đến khi cửa khép lại, Lương Kim Nhược mới sực lấy lại tinh thần, cô tháo mũ xuống... Chu Sơ Hành bị điên à, tự nhiên ở nhà lại đội mũ cho cô.
Không ở lại thì không ở lại thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...