…
Ba tầng của khách sạn Nam Hà đã được bao từ một tháng trước.
Tiệc đính hôn vốn dĩ được tổ chức vào nửa tháng trước, nhưng vì chuyện bất ngờ mà dời lại đến bây giờ, không ít người ở Bắc Kinh đều đang cười nhạo chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Thanh Lộ nín nhịn, muốn làm mọi chuyện đến mức tốt nhất.
Cho nên hơn phân nửa những thứ cần thiết cho tiệc đính hôn đều tiến hành sửa đổi, thậm chí cô ta còn không thông qua nhà họ Vương, tự mình quyết định.
Tới gần ngày đính hôn, suốt hai hôm nay cô ta đều chạy giữa hai đầu Nam Hà.
Nhà thiết kế hôm nay cũng đến hiện trường: “Cô Lương, cô yên tâm, tôi đã ghi lại hết yêu cầu rồi, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”
Lương Thanh Lộ cười: “Vậy thì tốt.”
Mấy chị em xung quanh thi nhau tâng bốc: “Thanh Lộ, đến lúc đó cậu nhất định sẽ khiến mọi người kinh diễm.”
“Đúng thế, làm sang trọng như vậy cơ mà…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang nói thì cửa phòng tiệc đột nhiên mở ra.
Lương Thanh Lộ theo bản năng mà mắng: “Không phải tôi đã nói người không liên quan không được vào sao? Người của nhà hàng phụ trách kiểu gì vậy?”
Cô ta quay đầu lại, thấy người bước vào, con ngươi hơi co rụt lại.
Lương Kim Nhược mặc chiếc váy bạc tinh xảo hồi sáng, thắt một đoạn eo thon lại, chiếc mũ rộng vành hơi hất lên, lộ ra gương mặt trắng nõn cùng màu môi hồng.
Mặc dù cô đi rất thong thả, thả lỏng thoải mái cứ như đang tản bộ, nhưng sau lưng lại có hai vệ sĩ áo đen, một trái một phải.
Nhà thiết kế nhạy bén phát hiện ra bầu không khí hơi sai sai.
Cô ấy làm việc ở thành phố, phục vụ cho giới thượng lưu, đương nhiên đoán được đối phương là ai – chắc chắn là Lương Kim Nhược.
“Sao lại gọi là đám người không liên quan thế.”
Lương Kim Nhược quan sát bài trí xung quanh, giật đóa hoa trên cổng hoa xuống, cầm nghịch trong bàn tay đeo bao tay gắn nụ hoa màu bạc.
“Mình đã làm chuyện gì mà không nhớ sao?”
Tất nhiên Lương Thanh Lộ sẽ không thừa nhận, cô ta cười nhẹ nhàng: “Kim Nhược, có phải em nghĩ sai gì rồi không, nhất định là có hiểu lầm.”
Cô ta đưa đồ trong tay cho nhà thiết kế, đi về phía cửa.
Cách càng gần, càng có thể thấy rõ gương mặt trái xoan và khuôn miệng anh đào xuất chúng dưới vành nón.
Vì thế lời Lương Thanh Lộ vốn đến bên miệng bỗng sửa lại: “Nghe nói hôm nay là cuộc họp đánh giá của Trung Thế, Kim Nhược, không phải là em không được chọn nên mới hiểu lầm chị đó chứ?”
Lương Kim Nhược khẽ cong môi.
Lương Thanh Lộ tự cho rằng mình nói đúng.
Dù sao thì lúc ấy cô ta cũng không trực tiếp đổi kế hoạch của Lương Kim Nhược mà chỉ xé hai trang số liệu quan trọng nhất trong đó, chính là vì không bứt dây động rừng.
Chỉ cần đưa đến trên bàn Trung Thế, tất cả đã được định sẵn.
Không có số liệu xinh đẹp chống đỡ, dù bản kế hoạch cô viết có khá hơn nữa, cũng chỉ là uổng phí công sức.
Nhớ tới nội dung liếc thấy lúc ấy, trong bụng Lương Thanh Lộ liền ghen tị không chịu được, dựa vào đâu mà gen giống nhau, nhưng ngay lần đầu tiên cô lại có thể viết tốt như vậy.
“Nghe nói đây là tiệc đính hôn của cô?” Lương Kim Nhược không đáp lời cô ta mà đảo mắt một vòng: “Diện tích trông cũng được đấy.”
Cô vẫy tay: “Tôi trưng dụng.”
Lương Thanh Lộ cau mày: “Em đừng có nói sang chuyện khác, không có được dự án Thiên Tụy, em vĩnh viễn sẽ không đứng vững ở Lương Thị được đâu.”
“Vậy sao?” Lương Kim Nhược khẽ mỉm cười: “Cho nên cô sửa kế hoạch của tôi là vì muốn ngăn cản tôi?”
Lương Thanh Lộ nói: “Em nói có chứng cứ không?”
Lương Kim Nhược bỗng nhiên vươn tay, tát cô ta một phát.
“Bốp!”
Âm thanh thanh thúy vang vọng trong phòng tiệc rộng lớn, nhà thiết kế cách đó không xa không ngờ tới bước này, lập tức hít ngược một hơi.
Cô ấy thấy ngay cả găng tay cô công chúa nhà họ Lương này cũng không tháo xuống.
Mặt Lương Thanh Lộ đỏ lên ngay lập tức.
Cô ta không ngờ Lương Kim Nhược sẽ ra tay thẳng thừng như thế.
Dù sao thì từ ngày cô ta bước vào nhà họ Lương, Phương Lan Như đã dạy cô ta, trên thế giới này các thiên kim con nhà danh giá đều ưu nhã.
Các cô gái con nhà gia thế cũng đều ngây ngốc sững sờ.
Lương Kim Nhược vân vê tay mình.
Cô không dễ đánh người, bởi vì mình cũng sẽ đau.
Lương Thanh Lộ cũng bị tỉnh mộng, ngay sau đó trên mặt bắt đầu đau đớn, dáng vẻ dịu dàng bên ngoài cũng không duy trì được nữa, hét lớn lên.
“Lương Kim Nhược, cô dám đánh tôi!”
Cô ta còn chưa tiến lên thì đã bị vệ sĩ kìm chặt.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lương Kim Nhược nở nụ cười động lòng người, đôi môi đỏ mọng hé mở, chậm rãi nói: “Lương Kim Nhược tôi làm việc còn cần chứng cứ sao?”
Bàn tay mảnh mai của cô sát đến bên mặt Lương Thanh Lộ.
Cách một tầng nụ hoa cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Vì thế dưới ánh mắt khiếp sợ của những người có mặt, Lương Kim Nhược lại giáng một bạt tai xuống một bên khác, vang khắp phòng tiệc.
“Cũng như vậy, tôi đánh cô cần lý do chắc?”
Mẫn Ưu vừa chạy tới từ phía sau thót tim, cảm giác mình tới chỉ có tác dụng đưa khăn giấy thôi.
Lương Kim Nhược thu tay về, phát hiện nụ hoa dính phấn trên mặt cô ta.
Cô hơi cạn lời.
Lương Thanh Lộ tức giận run rẩy cả người: “Lương Kim Nhược, cô không có chứng cứ mà đã nói là tôi làm, còn đánh tôi, chuyện này cho dù cô có xin lỗi cũng không có kết thúc được đâu.”
Lương Kim Nhược tháo găng tay, ném qua một bên.
“Vậy cô truy cứu tôi đi.” Cô cong môi cười, lại chuyển hướng sang người phụ trách nhà hàng đang cố gắng đi thật chậm tới: “Lát nữa sửa đổi lại nơi này một chút.”
Người phụ trách mặt đầy khổ sở: “Cô Lương, trong nhà hàng… để vòng hoa có phải không thích hợp lắm không?”
Tất nhiên cô Lương này chỉ có một người.
Lương Kim Nhược có lý chẳng sợ: “Có gì không thích hợp? Không phải đều là hoa hay sao?”
Người phụ trách: “…”
Nhà thiết kế và các chị em của Lương Thanh Lộ đều không lên tiếng, làm người tàng hình, Lương Thanh Lộ vừa nghe hai chữ vòng hoa, tức đến mức trước mắt hoa lên.
Mẫn Ưu tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lương, luật sư đến rồi.”
Lương Kim Nhược kinh ngạc: “Tôi gọi luật sư hồi nào?”
Nhưng mà lần này cô cũng định truy cứu trách nhiệm Lương Thanh Lộ sửa đổi kế hoạch, ít nhất phải khiến cho 1% cổ phần cuối cùng của cô ta biến mất.
Chỉ là còn chưa kịp thực hiện.
Mẫn Ưu nói: “Cậu Thẩm thông báo cho phía tổng giám đốc Chu, nghe nói vị luật sư Trần này nổi tiếng trong nghề, chưa bao giờ thua trận, là bộ phận pháp luật của Trung Thế…”
Lời còn chưa dứt, vị luật sư Trần toàn thắng kia đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Anh ta khẽ mỉm cười với Lương Kim Nhược, rồi nhìn về phía đối diện, lạnh lùng nói: “Đối với hành động xâm phạm bí mật thương nghiệp của cô Lương Thanh Lộ, tổng giám đốc Chu quyết định sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự.”
Xâm phạm bí mật thương nghiệp?
Trách nhiệm hình sự?
Ngay cả Lương Thanh Lộ vừa rồi còn cuồng loạn cũng ngây dại, cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ chạm đến cấp độ pháp luật.
Rời khỏi phòng tiệc, đến trên hành lang.
Luật sư Trần thấp giọng nói rõ một chút tính nghiêm trọng của chuyện này, cùng với khả năng có thể thành công hay không, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Mợ chủ, tổng giám đốc Chu nói hy vọng cô có thể trả anh ấy phí luật sư.”
Mặt Lương Kim Nhược đầy dấu chấm hỏi.
Cô nói: “Tôi nghe không rõ, anh lặp lại lần nữa đi.”
Luật sư Trần: “Cô phải chịu phí luật sư.”
“Anh có tiền lương cơ mà?” Trong mắt Lương Kim Nhược tràn ngập không thể tin: “Lại còn phí luật sư gì nữa, Trung Thế khấu trừ tiền lương của nhân viên à?”
Luật sư Trần nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Chu nói là việc chung làm chung.”
Lương Kim Nhược: “…”
Sau đó lại nghe luật sư Trần ám chỉ: “Nhưng mà, tổng giám đốc còn nói có thể trao đổi ngang giá.”
Trao đổi ngang giá?
Lương Kim Nhược oán thầm, vừa nghe là biết trao đổi bí mật không thể nói.
Quả nhiên Chu Sơ Hành là một đại sắc quỷ siêu cấp!
Từ sau khi hợp pháp, anh lập tức ngang ngược luôn.
Lương Kim Nhược quan sát luật sư Trần, mặt luật sư Trần đầy chính khí, cứ như những lời ám chỉ vừa rồi đều là giả.
Nhìn luật sư rời đi, Mẫn Ưu đẩy mắt kính mới một cái. Mặc dù chưa từng yêu đương, nhưng cô ấy chính là độc giả thâm niên của tiểu thuyết tình cảm.
“Tổng giám đốc Chu ám thị như vậy, thật ra là muốn nghe chị làm nũng đó.”
Lương Kim Nhược chần chừ: “Đơn giản vậy sao?”
Hình như cô thật sự chưa từng nũng nịu gì với anh cả.
“Chắc chắn vậy rồi.” Mẫn Ưu thề thốt: “Giữa vợ chồng có nhiều chuyện chung như vậy, chị làm nũng chút cũng trị giá ngàn vàng luôn đó.”
Lương Kim Nhược cảm thấy những lời này rất có lý: “Em cảm thấy làm nũng kiểu gì thì được?”
Có thể sử dụng làm nũng để giải quyết, đương nhiên tiết kiệm được tiền là tốt nhất, cô có thể cầm đi mua đồ vui vẻ, chứ tiêu tiền vào chuyện này thì đúng là quá lãng phí.
“Đàn ông thích kiểu gì em không biết, nhưng mà em thích nghe chị đẹp ướt át…” Mẫn Ưu hơi ngượng ngùng.
Lương Kim Nhược khiếp sợ, không ngờ cô ấy lại là thư ký như vậy.
Từ sự tín nhiệm đối với cô trợ lý nhỏ, cô quyết định làm như vậy luôn. Thời gian này Chu Sơ Hành vẫn chưa tan tầm, không thích hợp gọi điện vào lúc đang làm việc.
Cho nên gửi voice đi.
Cô hắng giọng, mở miệng: “Ông xã ~ Cả ngày nay không thấy anh, nhớ anh quá đi à. Anh nghe thấy giọng của vợ xinh đẹp có vui hay không nào?”
Nếu như là gọi điện thoại, có lẽ Lương Kim Nhược sẽ xấu hổ một trận, sến súa buồn nôn luôn, nhưng mà nhắn thoại thì không thành vấn đề.
Cô gửi đi, sau đó lên xe.
Mới vừa ngồi vững, Wechat “ting” một tiếng.
Lương Kim Nhược tò mò Chu Sơ Hành nghe thấy mấy lời ghê tởm này sẽ có phản ứng gì, thấy người ta đều nói đàn ông không chịu nổi nũng nịu mà.
Quỷ háo sắc: [Những người khác còn vui hơn.]
Lương Kim Nhược: ?
Những người khác? Người nào?
Lần đầu tiên cô gọi chồng lại bị người khác nghe thấy à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...