…
Trong giọng nói của Chu Sơ Hành không hề che giấu tình cảm.
Lần đầu tiên Lương Kim Nhược nghe thấy anh nói nhẹ nhàng hiếm thấy đến vậy, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo chắc chắn sẽ không như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hay là, anh… không bằng cầm thú đi?” Cô thử thăm dò.
“Cũng có thể.”
Chu Sơ Hành rũ mi, cười như không cười.
Lương Kim Nhược bỗng cảm thấy không bằng cầm thú còn đáng sợ hơn.
“Thôi đừng!”
Có lẽ là do nằm lâu nên đầu ngón tay anh hơi lạnh.
Lương Kim Nhược hơi rụt cổ về phía sau theo bản năng, bàn tay kia vẫn không rời đi, thay vào đó cô còn cảm nhận được bàn tay ấy mang theo một vài vết chai sạn vuốt nhẹ lên gò má mịn màng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rồi từ từ trượt xuống, đến chóp mũi cô…
Nhanh chóng trượt đến trên môi.
Lương Kim Nhược ngửi thấy mùi hương hoa hồng, cũng ngửi thấy mùi thuốc, mùi hương đan xen vào nhau, nồng nặc lại kích thích, tựa như thuốc mê.
Bóng đen trước mặt che kín tầm mắt cô, rồi giam cầm hết thảy từng nhịp thở.
Dường như ngay cả nụ hôn của Chu Sơ Hành cũng mang theo mùi hương hoa hồng.
Anh cứ thế khom người, để cô ngước đầu tiếp nhận, chút không khí mỏng manh đi vào từ răng môi cũng sắp bị nuốt mất.
Lúc Lương Kim Nhược được buông ra, ánh mắt hơi mờ mịt, ánh lên một tầng hơi nước.
Cô nhìn thấy Chu Sơ Hành đứng thẳng người, vẫn mặc như vừa nãy, hô hấp cô không khỏi nghẽn lại vài phần.
Hình như phải làm hơn chút nữa chứ.
Chuyện cầm thú chỉ có xíu vậy thôi sao?
Lương Kim Nhược bỗng thấy lạ.
Lại chỉ hôn một cái rồi bỏ qua cho mình luôn thế á?
Cô chớp chớp mắt, không biết nói gì.
Chỉ thấy anh tiện tay với lấy áo choàng tắm phía trước, mặc vào trước mắt cô, chăn mền vốn ở dưới áo choàng tắm từ từ tuột xuống, bị anh vứt lên ghế sô pha.
Lương Kim Nhược trừng mắt nhìn theo.
Cô ngẩng đầu nhìn anh thong thả thắt dây lưng, từng khớp xương trên ngón tay đang luồn qua dây lưng trắng.
Nhưng mà, đến một nửa thì dừng lại.
Sau đó chuyển hướng sang cô, bế cả người cô từ dưới đất lên.
Lúc Lương Kim Nhược lấy lại tinh thần thì cô đã ngồi trên ghế sô pha. Còn anh thì đứng trước mặt, đầu cô chỉ tới ngang hông anh.
Ngón tay cô đè lên cánh hoa vẫn còn lưu lại trên ghế sô pha, hơi ẩm ướt, sau đó chạm lên người Chu Sơ Hành, để lại dấu vết.
Trong phòng khách chỉ vẻn vẹn một ngọn đèn mờ mờ tối.
“Tranh của em vẫn còn chưa được sửa đâu đấy.” Lương Kim Nhược tìm một cái cớ. Chu Sơ Hành bị cô lấy làm người mẫu, nhất định sẽ trả thù.
Đường đường là tổng giám đốc Chu, vậy mà phải lấy thân thể mình ra làm mẫu vẽ, sao mà không có ý kiến được.
Lúc người đàn ông áp người tới, cô vươn chân ra ngoài, nhưng không chạm xuống đất mà lại đụng phải bàn trà lạnh băng.
Chu Sơ Hành đè eo cô lại.
Chẳng dùng quá nhiều sức nhưng cô vẫn không thể vẫy thoát.
Đầu gối cô chỉ cần hơi nâng lên là sẽ chạm phải chỗ kia của anh.
Lương Kim Nhược vừa gấp vừa giận: “Anh cố ý thèm muốn thân thể em!”
Chu Sơ Hành nhướng mày: “Em chắc chắn không nói ngược đó chứ?”
Lương Kim Nhược: “…”
Được rồi, hôm nay vốn là cô thèm muốn anh.
“Em vẽ lâu như vậy, tay đang mỏi lắm đây này.” Lương Kim Nhược làm bộ tội nghiệp nhìn anh.
Giọng nói vốn trong trẻo lạnh lùng của Chu Sơ Hành cũng dần trầm xuống.
“Không cần tay em.”
Người đàn ông trước mặt cong một chân lên, chen vào khe hở, khiến cô không thể động đậy, lại đè hai tay cô ở bên người.
Người mẫu an tĩnh biến thành người điều khiển trong chớp mắt.
“Nhìn anh.” Anh nói.
Giọng Chu Sơ Hành cực trầm nhưng lại rất rõ ràng, dịu dàng như có như không.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu theo bản năng, lại bị hôn một cái.
Ghế sô pha vốn lớn, vào lúc này lại chỉ cảm thấy quá chật. Cô tựa người lên sô pha, bị Chu Sơ Hành che hoàn toàn.
Chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn mịn màng giơ ra giữa không trung.
Mũi chân đặt trên mép bàn trà, hoặc co lại, hoặc gập đầu gối hơi rụt lại.
Lon nhỏ đựng thuốc màu chất đống trên bàn trà bị đá xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy, lăn vài vòng trên đất, chẳng biết đi đâu.
Cũng chẳng biết từ bao giờ lại có một lớp chăn đệm dưới người cô.
Trời mùa xuân sáng rất nhanh.
Tiếng chuông đột ngột vang lên trong căn phòng, sau đó bị một bàn tay thon dài nhấn nút tắt, lại khôi phục sự yên lặng.
Lương Kim Nhược nghe thấy tiếng động bên tai, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Chỉ là trước mắt không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy có một người đàn ông đứng ở mép giường, dáng người cao ráo, vai rộng eo hẹp.
Sau đó lại ngủ thiếp đi.
…
Trợ lý đặc biệt Tô đến Vịnh Nguyệt Lan lúc bảy giờ.
Hình ảnh anh sếp ngồi bên cạnh bàn ăn ăn sáng, sau đó cùng tới công ty với cậu ấy trong tưởng tượng không hề xuất hiện.
Thay vào đó cậu lại nhìn thấy phòng khách bừa bộn.
Đập vào mắt là chăn mền xốc xếch trên ghế sô pha, dưới đất còn có áo choàng lụa, trên bàn trà đầy ắp mấy cái lon nhỏ nhỏ, còn có vài cái không hiểu sao lại lăn đến phòng ăn.
Trợ lý đặc biệt Tô đưa tay nhặt lên, là màu tranh sơn dầu.
Thế là ánh mắt lại nhìn sang giá vẽ cách đó không xa, pallet bên cạnh vẫn còn chưa cất, cọ cũng chưa rửa, chắc chắn có vẽ.
Tối hôm qua mợ chủ vẽ tranh à?
Cậu vừa nhặt lon thuốc màu rơi vãi trên đất lên, vừa vô tình nhích tới gần giá vẽ.
Ngay lúc đứng dậy, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một mảnh lụa trắng, rơi từ trên đỉnh đầu cậu xuống, trùm lên giá vẽ.
Trợ lý đặc biệt Tô lanh mắt nhìn sang chữ ký ở góc tranh cùng mảnh lụa trắng trên đất được vẽ trong tranh, nhưng đã nhanh chóng bị mảnh lụa trắng trong hiện thực che kín rồi.
Không nhìn kịp.
Cửa sổ mở, gió nhẹ lay động, lụa trắng bay bay.
“Bỏ đồ xuống.” Giọng Chu Sơ Hành rất trầm, hàm chứa ý không cho phép không nghe theo.
"Vâng." Trợ lý đặc biệt Tô lập tức bỏ đồ xuống, thuận miệng hỏi anh: "Tối hôm qua mợ chủ vẽ tranh ạ?"
Một giây sau bỗng cảm thấy không khí xung quanh như đọng lại, lập tức như trời đông giá rét.
Trợ lý đặc biệt Tô ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt ông chủ nhà mình. Đôi mắt của người đàn ông kia vẫn luôn lạnh nhạt, không nóng cũng chẳng lạnh. Cậu giật mình, cúi thấp đầu xuống.
Tô Thừa ngậm chặt miệng, không nói thêm một chữ nào.
Mặc dù không rõ tại sao, nhưng chắc chắn nguyên nhân là vì cái câu mình vừa nói kia – hiển nhiên là có liên quan đến vẽ tranh.
Bức tranh này, cậu ấy không nên biết.
Trợ lý đặc biệt Tô ngậm miệng, cậu đặt thuốc màu lên bàn trà nhỏ, khóe mắt liếc nhìn mớ chăn mền lộn xộn và một vài cánh hoa hồng trên ghế sô pha bên kia, trong lòng rét lạnh.
Vẽ tranh, ghế sô pha…
Hình như cậu biết cái gì không nên biết rồi thì phải.
Tô Thừa vờ như không thấy, nhanh chóng trở lại vị trí bên ngoài phòng khách, báo cáo hành trình hôm nay, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Đã tìm được nhà thiết kế.”
Chu Sơ Hành ừ một tiếng.
Trợ lý đặc biệt Tô né xa phòng khách.
Chu Sơ Hành dừng trước giá vẽ, vén lụa trắng lên.
Trên bức tranh, dưới bối cảnh mờ tối, người đàn ông nửa thân trần nằm trên ghế sô pha màu xám tro, lụa trắng che ở ngang hông, lộ mà không lộ.
Cánh hoa tươi đẹp tô điểm trên đó.
Khác với cành hoa mà Chu Sơ Hành cầm trong thực tế ở chỗ trong bức tranh sơn dầu, cành hoa khô kia như sắp tuột xuống khỏi eo, được ngón tay thon dài nắm lấy.
Một nửa cành hoa nằm trên ghế sô pha.
Một nửa còn lại thì nằm trên thân thể anh.
Bên ngoài tranh, vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, giống y đúc khuôn mặt cấm dục trong tranh, nhưng hương vị hoàn toàn không giống.
Hồi lâu sau, anh rời khỏi phòng khách.
Lúc rời khỏi Vịnh Nguyệt Lan, trợ lý đặc biệt Tô thở dài một hơi.
May là mình không thấy bức tranh kia vẽ cái gì… đây chẳng phải là chứng kiến hiện trường vụ án mà hung thủ vẫn còn đang ở hiện trường đấy à!
Còn được thấy mặt trời, may quá may.
Trợ lý đặc biệt Tô thu lại suy nghĩ, nhìn về phía trước.
Lụa trắng buộc ở chân giá vẽ, cậu cho tài xế lái xe đến cửa, chỉ huy bọn họ trực tiếp bỏ giá vẽ vào trong xe.
Vốn dĩ ông chủ bảo cậu đưa đến Tinh Lộc Châu, nhưng Tinh Lộc Châu vẫn chưa được sửa xong, đưa qua thì hơi sớm.
Cho nên vẫn đưa đến phòng ngủ của anh ở nhà tổ vậy.
Tất nhiên trợ lý đặc biệt Tô không dám nhìn bức vẽ, cho nên đem cả giá vẽ đi.
“Cẩn thận một chút, biết chưa?”
Quá nhiều người nên tất nhiên không phát hiện ánh đèn flash lẩn trong bụi cây.
…
Tổng giám đốc của Trung Thế không có ngày nghỉ, nhưng Lương Kim Nhược làm tổng giám đốc Lương Thị thì lại có.
Tối hôm qua cô vẽ tranh sơn dầu suốt bảy tiếng đồng hồ. Lúc ấy thì không cảm thấy gì, bây giờ sau khi tỉnh dậy, cổ tay cô cực kỳ mỏi.
Cũng may hôm nay là cuối tuần.
Cô nằm sấp trên giường, gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: [Không bằng cầm thú!]
Đối phương trả lời rất nhanh.
Quỷ háo sắc: [Em không mỏi tay à?]
Rõ ràng là người ta đang quan tâm, hỏi thăm sức khỏe cô, nhưng Lương Kim Nhược lại cứ cảm thấy mình nhìn ra một loại ý vị khác bên trong đó.
Chắc chắn là cô bị Chu Sơ Hành làm hư rồi.
Nghĩ lại trước kia cô cũng là một tiểu tiên nữ ngây thơ đó chứ.
Lương Kim Nhược gõ chữ: [Không liên quan đến anh.]
Có lẽ bên Trung Thế đang bận, đến sau khi cô rửa mặt xong Chu Sơ Hành mới trả lời.
Quỷ háo sắc: [Tất nhiên có liên quan rồi.]
Lương Kim Nhược liếc một cái: “Biết ngay mà!”
Rõ là không phải ảo giác của mình.
Vừa rồi chắc chắn anh đang nói lời “tà răm”.
Lương Kim Nhược cảm thấy có lẽ cả đời này cũng không cần sửa lại biệt hiệu của anh.
Hơn nữa, hôm trước thì làm ở phòng cho khách trên lầu, hôm qua thì làm trên ghế sô pha dưới lầu, lần tới có khi nào phải đổi thành trong phòng ăn luôn không chứ…
Lương Kim Nhược rũ bỏ suy nghĩ đó của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...