Vợ chồng mới cưới

Vốn dĩ ban đầu bịa đại lấy một cái cớ vậy thôi, hiện tại lại bị Chu Sơ Hành dùng "đêm tân hôn" để nhắc nhở, Lương Kim Nhược cũng cảm thấy bản thân hình như hơi quá đáng.
 
Ngày đầu tiên nhận giấy chứng nhận kết hôn, quả thật phải bồi dưỡng quan hệ vợ chồng cho thật tốt.
 
Lương Kim Nhược giả vờ giả vịt sửa miệng: "Được rồi, em sẽ hẹn lần sau với cô ấy. ”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chu Sơ Hành thờ ơ: "Cô ấy sẽ không tức giận chứ?”
 
Lương Kim Nhược hậm hực hai tiếng, anh cũng đã biết cô nói hươu nói vượn rồi mà vẫn cứ nhéo mãi không chịu buông: "Nào có người nào dám giận tổng giám đốc Chu chứ.”
 
Chu Sơ Hành khẽ gật đầu.
 
Lương Kim Nhược: "…"
 
Chờ đến khi thấy cô vào Lương Thị, anh mới nhớ ra, khẩu trang đính kim cương của cô vẫn còn ở trong túi anh, cũng không biết suy nghĩ này từ đâu đến.
 
Vô cùng kỳ quặc.
 
Mấy ngày trước mỗi ngày đều phải viết bản kế hoạch, còn suýt chút nữa phải làm cả mấy “chuyện thường ngày” trước kia cùng anh, vậy mà vẫn còn có thời gian nhàn rỗi làm cái này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngón tay Chu Sơ Hành đưa lên trước mắt.
 
Ánh sáng ngoài cửa sổ phản chiếu viên kim cương vụn ở bên trên.
 
Tài xế cẩn thận hỏi: "Bây giờ đi thẳng đến công ty ạ?"
 
Lúc này Chu Sơ Hành mới dừng tay lại, ánh mắt dừng lại trên hai quyển sổ màu đỏ, năm chữ giấy chứng nhận kết hôn vô cùng nổi bật, anh trầm giọng: "Không cần, đến số 18 đường Bình Đàm. ”
 
Tài xế đáp lời.
 
Làm tài xế của tổng giám đốc Chu lâu như vậy, cũng từng đưa tổng giám đốc Chu đến số 18 đường Bình Đàm rồi, anh ta nhớ rõ đó là chỗ ở của một đại sư điêu khắc gỗ.
 

 
Lương Kim Nhược đeo khẩu trang đính kim cương đi vào trong công ty.
 
Những chiếc khẩu trang này chắc chắn không cần cô làm, cô nhờ người khác cất những viên kim cương vỡ đó đi, lúc nhàn rỗi thấy video trên mạng.
 
Thế là bèn phân phó người khảm đính kim cương lên, dù sao những viên kim cương vụn này bán ra ngoài cũng không đáng giá, sau khi làm xong thì khử trùng rồi trang trí.
 
Lương Kim Nhược bên này tỏa sáng rực rỡ.
 
Còn về chuyện đến lúc không dùng nữa, cô đã suy nghĩ xong xuôi cả rồi, mang đi làm từ thiện, đỡ bị lãng phí.
 
Tuy Lương Kim Nhược thích khoe khoang xa xỉ nhưng cũng không thích lãng phí, túi xách quần áo và những thứ khác bị loại bỏ đều có người chuyên môn đến thu dọn.
 
Thẩm Hướng Hoan dạy dỗ con gái từ trước cho tới bây giờ đều rất cẩn thận.
 
Khi không biết thân phận thật sự của Lương Tứ, bà cũng rất cẩn thận, đối xử với cậu giống như đối với con trai ruột của mình, đối xử như nhau với cô…
 
Lương Kim Nhược cảm thấy, có lẽ đây chính là nguyên nhân Lương Tứ không đồng ý chấp nhận mấy người Lương Thanh Lộ.
 

Ngoài việc cho cậu một sự ra đời không vẻ vang ra thì còn cho được điều gì? Không nuôi nấng, chỉ có lôi kéo và giả vờ giả vịt thôi.
 
Lương Kim Nhược nhớ tới thời thiếu nữ, lồng ngực hơi đau.
 
Cô gạt bỏ những suy nghĩ này rồi đi thẳng vào công ty.
 
Không ít nhóm quản lý nhìn thấy cô, lập tức khom người chào hỏi: "Chào buổi chiều tổng giám đốc Lương. ”
 
Lương Kim Nhược cũng rất nhẹ nhàng: "Chào buổi chiều. ”
 
Chỉ là khẩu trang trên mặt có chút phô trương, nhưng người trong công ty thấy cũng không trách, trước kia bọn họ còn nhìn thấy những thứ khoa trương hơn thế này.
 
Trọng tâm mà bọn họ quan tâm là trâm cài tóc.
 
Trên hot search đã nói là hoa kim cương, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, quả đúng là thật mà.
 
Không tầm thường một chút nào, ngược lại màu bạc trắng cắm vào mái tóc đen nhánh càng khiến cho Lương Kim Nhược hôm nay trang điểm nhạt tăng thêm một chút lạnh lùng.
 
Hình như tổng giám đốc Lương có tình cảm đặc biệt với kim cương.
 
Mẫn Ưu xuống dưới lầu đón cô.
 
Lương Kim Nhược hỏi: "Bản kế hoạch đã gửi qua chưa?" 
 
Mẫn Ưu cười nói: "Buổi sáng bên công ty đã đưa qua rồi, bản của chị cũng ở trong đó, không có đối xử đặc biệt. ”
 
Trong lòng Lương Kim Nhược muốn làm nhưng không thể biểu hiện ra ngoài quá trực diện được.
 
Cô muốn đạt được Lương Thị thì nhất định phải thuyết phục được mọi người, chỉ dựa vào trấn áp là không thể. Phải có năng lực hơn người như Chu Sơ Hành thì mới có thể nước chảy thành sông.
 
Tâm trạng Lương Kim Nhược cực kỳ tốt: "Được, hai ngày nữa kết quả sẽ công bố, nếu như chị thành công thì sẽ mới em ăn một bữa lớn."
 
Mẫn Ưu khôn khéo nói: "Sếp nói lời phải lời giữ lấy lời đấy nhé.”
 
Lương Kim Nhược cong môi: "Tổng giám đốc Lương này chưa bao giờ đổi ý. ”
 
Đương nhiên, những chuyện sớm chiều thay đổi với Chu Sơ Hành đã sớm biến mất khỏi đầu cô rồi, không được tính vào trong đó.
 
Cửa thang máy mở ra.
 
Khi nhìn thấy Lương Thanh Lộ bên trong, Lương Kim Nhược coi như không thấy.
 
Lương Thanh Lộ vừa nhìn thấy cô, ngay ánh mắt đầu tiên đã rơi trên đầu cô, cây trâm kia thật là, kim cương nhiều carat như vậy, còn lớn hơn nhẫn đính hôn mà Vương Hạo chuẩn bị nữa.
 
Cô cứ thế nhẹ nhàng cài trên đầu.
 
Sắc mặt Lương Thanh Lộ không tốt cho lắm, lại thêm chuyện hôm nay mình đến Lương Thị bàn việc, thế là cũng không muốn nói nhiều, vòng qua cô rời khỏi công ty.
 
"Hôm nay cô ta an phận vậy luôn”à?" Lương Kim Nhược kinh ngạc.
 
"Có lẽ bị khí thế của tổng giám đốc Lương làm cho sợ hãi đấy." Mẫn Ưu suy nghĩ một chút.
 
Lương Kim Nhược lập tức dời đi sự chú ý, nhìn về phía Mẫn Ưu, nhìn cô ấy đến mức làm cô ấy lo lắng không yên rồi mới hỏi: "Thư ký Mẫn, có phải em lén đi học lớp nịnh bợ rồi không?”
 

Mẫn Ưu: "?”
 
Lương Kim Nhược vui vẻ vô cùng.
 
Vừa rồi đánh giá như vậy, cô cảm thấy lúc trước bản thân mình nhìn không sai, cô thư ký trông ngoan vô cùng, vừa nhìn đã biết ngay là kiểu học sinh mẫu mực.
 
Chẳng qua lần nào cũng đeo kính gọng đen, rõ ràng mới tốt nghiệp chưa bao lâu nhưng lại ăn mặc thành già đi mấy tuổi.
 
"Mẫn Ưu, sao em lại đeo cái kính xấu xí như vậy?" Cô ghét bỏ nó.
 
"Lúc em đi học, giáo viên chủ nhiệm đã đeo cái này, trông rất có khí thế." Mẫn Ưu thành thật nói: "Nghề nghiệp của em phù hợp với loại này hơn. ”
 
Lương Kim Nhược lắc đầu: "Không thể nghĩ như vậy được. ”
 
"Chỉ cần em có đủ năng lực, chức vị đủ cao thì đồ trên người đều chỉ là yếu tố bên ngoài cả thôi, chẳng lẽ bọn họ cảm thấy em lợi hại là bởi vì em trông giống cô chủ nhiệm chắc?”
 
"Hơn nữa, dáng vẻ cô chủ nhiệm cũng đâu giống em.”
 
Mẫn Ưu lập tức cảm thấy câu nói cuối cùng này mới là trọng điểm.
 
Lương Kim Nhược vỗ tay: "Như vậy đi, ngày mai cho em nghỉ, em đi mua kính mới rồi đến chỗ chị thanh toán.”
 
Cô gợi ý: "Từng gặp trợ lý đặc biệt Tô bao giờ chứ?”
 
Chu Sơ Hành không đeo kính, còn trợ lý đặc biệt của anh thì lại thỉnh thoảng đeo, nhìn trông vô cùng nho nhã, Lương Kim Nhược đã từng thấy vài lần.
 
Mẫn Ưu do dự một lúc lâu: "Rồi ạ.”
 
Lương Kim Nhược nói: "Làm vậy thì sau này người khác nhìn vào sẽ nghĩ, sao tổng giám đốc Lương và thư ký của cô ấy lại có thể vừa xinh đẹp vừa lợi hại như vậy!”
 
Mẫn Ưu: "…"
 
Cô ấy bị chọc cười rồi.
 

 
Tuy rằng đồng ý với Chu Sơ Hành buổi tối sẽ trở về, thế nhưng Lương Kim Nhược không ăn tối với anh mà lại hẹn Thẩm Trì cùng Tô Ninh Dung.
 
Địa điểm vẫn là ở Nghiễm Hòa Quán.
 
Thẩm Trì ung dung đến muộn, Tô Ninh Dung đang nói cô ấy đã hỏi Tần Tông về kết quả tài liệu triển lãm ảnh của cô, còn có ghi chép trò chuyện.
 
Lương Kim Nhược bị chọc cho cười ngặt nghẽo.
 
Tô Ninh Dung: [Anh có muốn làm tài liệu thực tế của em không?]
 
Tần Tông: [Nghĩ thôi cũng đừng hòng.]
 
Tô Ninh Dung: [Suy nghĩ thôi cũng không được, nhỏ nhen như vậy luôn à.]
 
"Có phải cánh đàn ông từ chối đều sẽ nói những lời này hay không." Lương Kim Nhược tò mò: "Chu Sơ Hành cũng nói như vậy."

 
"Có thể đấy, điểm chung của đàn ông à?" Tô Ninh Dung cất điện thoại di động: "Vậy cậu và tớ trả lời giống nhau sao?"
 
Lương Kim Nhược suy nghĩ một chút: "Hình như không khác lắm."
 
Tô Ninh Dung lập tức nói: "Cho nên mới nói, chúng ta không hổ là bạn thân."
 
Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng đối thoại.
 
"Cậu Tần có muốn vào uống chén trà không?" Giọng nói của Thẩm Trì tương đối gần.
 
"Không cần đâu, tôi còn có tiệc xã giao, thay tôi hỏi thăm cô Lương và cô Tô nhé." Một giọng nam khá xa vang lên.
 
Lương Kim Nhược không nhớ ra giọng nói này: "Chồng sắp cưới của cậu à?"
 
Tô Ninh Dung lắc đầu.
 
Lịch sử trò chuyện của cô và Tần Tông đều là chúc ngủ ngon, chứ đừng nói tới chuyện một tháng một lần gặp mặt, ngay cả giọng nói còn chẳng nhớ rõ.
 
Hai người cùng nhau mở cửa.
 
Nhìn thấy quý công tử bên cạnh người hầu ở trong đình viện, Lương Kim Nhược sực nhớ đến một cái tên: "Tần Tắc Sùng?"
 
Hèn chi lại hỏi thăm Tô Ninh Dung.
 
Dù sao cũng là em dâu tương lai của anh ta mà.
 
Lông mày của Tần Tắc Sùng nhíu lại thành một sợi chỉ cao quý lạ thường, nhìn về phía Lương Kim Nhược: "Ngày tổng giám đốc Chu tốn hai tỷ, tôi cũng có mặt ở đấy, đúng là một khoản kếch xù đấy."
 
Lương Kim Nhược buồn cười: "Cậu Tần đã bỏ ra bao nhiêu?"
 
Tần Tắc Sùng nói: "Không nhiều lắm, hai trăm triệu."
 
Anh ta hỏi thêm: "Bây giờ tôi nên gọi cô Lương hay là mợ Chu đây." 
 
“Gọi tổng giám đốc Lương đi.” Lương Kim Nhược đáp lại.
 
"Được." Tần Tắc Sùng cười nhạt, trước khi rời đi còn không quên nói: "Chờ lần sau gặp lại cô, nói không chừng sẽ thay đổi xưng hô đấy."
 
Lương Kim Nhược nghĩ thầm, hiện tại đã có thể đổi được rồi.
 
Chỉ có điều cô không chủ động tiết lộ thôi.
 
"Tớ từng gặp người anh trai này của Tần Tông một lần rồi." Trở lại phòng riêng, Tô Ninh Dung nói: "Là lần đính hôn." ”
 
Lương Kim Nhược lắc đầu: "Bình thường anh ta và Chu Sơ Hành giống nhau, đều cuồng công việc.”
 
Vì vậy, sau khi trưởng thành vẫn có thể trở thành bạn bè chứ không phải là mỗi người một ngả.
 
Chẳng qua với tính cách của Chu Sơ Hành suốt mấy năm được phong danh hiệu Diêm Vương, còn Tần Tắc Sùng được nhắc tới lại là quý công tử.
 
Đây vẫn là lần đầu tiên Lương Kim Nhược gặp anh ta sau khi về nước.
 
Có lẽ Chu Sơ Hành vẫn chưa nói cho người khác biết bọn họ đã nhận giấy chứng nhận kết hôn.
 

 
Đúng như suy nghĩ của cô, Chu Sơ Hành vẫn chưa nói cho người khác biết, bởi vì buổi chiều anh mới từ đường Bình Đàm đi ra, chậm rãi phủi dăm gỗ trên tay áo.
 
Tài xế cung kính mở cửa.
 
Anh ta không nhìn thấy trong tay tổng giám đốc Chu có gì hết.

 
Chẳng lẽ tới nơi này không phải mua điêu khắc gỗ sao?
 
Tài xế trăm mối suy tư không giải thích được, đương nhiên cũng sẽ không đặt câu hỏi, đây là đại kỵ.
 
Trở lại Trung Thế thì đã gần bốn giờ, nhanh chóng xử lý xong công việc chồng chất vào buổi sáng, thời gian đã điểm năm giờ.
 
Tin nhắn Lương Kim Nhược không ăn cơm cùng anh đến đúng giờ vô cùng.
 
Chu Sơ Hành chỉ hỏi mấy câu rồi kết thúc.
 
Tới tám giờ, sắc trời đã tối, Lương Kim Nhược ở ngoài Nghiễm Hòa Quán gặp Chu Sơ Hành, anh vẫn ăn mặc như buổi sáng khi rời đi.
 
Thẩm Trì nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã cầu hôn thành công chưa?"
 
Đó là một bí ẩn.
 
Lương Kim Nhược liếc mắt nhìn người đàn ông trong xe: "Chu Sơ Hành cầu hôn thì cũng chỉ thành công được một phần ba thôi."
 
Hai phần ba còn lại là do cô quyết.
 
Thẩm Trì: "?"
 
Còn có thể làm vậy luôn ư?
 
Sau khi ngồi lên xe, Lương Kim Nhược cũng không hỏi Chu Sơ Hành có nghe thấy lời mình vừa rồi hay không, dù sao cô cũng không sợ.
 
Cô nhớ lại trọng tâm: "Sau này không cần phải ở cùng nhau mỗi ngày đâu phải không?"
 
Chu Sơ Hành nhìn qua: "Ly thân à?"
 
Lương Kim Nhược liếc anh một cái: "Anh có biết dùng từ không thế, tiểu biệt thắng tân hôn, xa thơm gần thối, có hiểu hay không."
 
"Mới ngày đầu tiên thôi mà, không phải gấp làm gì." Chu Sơ Hành bình tĩnh điềm đạm, không từ chối cô thẳng thừng nhưng cũng không đồng ý.
 
Lương Kim Nhược biết tối nay về sẽ làm cái gì.
 
Thật ra thì dĩ nhiên là làm được thôi, cô cũng hơi muốn làm. Nhưng sau khi ghép ý nghĩa đêm tân hôn vào thì lại không còn giống bình thường được nữa. 
 
Có khi nào tẹo nữa vừa vào cửa là đã bắt đầu luôn không?
 
Cô nên nói gì đây?
 
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi theo, Chu Sơ Hành lơ đãng nhìn thấy, lại nhìn thêm hai lần.
 
Trông cứ như diễn xuất biến sắc trong kinh kịch vậy.
 
Vịnh Nguyệt Lan đã ở gần ngay trước mắt, Lương Kim Nhược bỗng nhiên lại thả lỏng.
 
Chu Sơ Hành cũng chẳng phải có tám tay, dù thế nào cũng không thể như lúc trước được. Dù sao cô cũng chỉ cần bản thân vui vẻ là được rồi.
 
Không vui vẻ thì để anh ngủ một mình.
 
Lúc này Lương Kim Nhược mới nhìn về phía Chu Sơ Hành, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay ở cục dân chính bèn nhắc đến: "Lỗ xỏ khuyên khép lại thật rồi à?”
 
Chu Sơ Hành cũng không giấu diếm: "Khép một nửa rồi."
 
Lương Kim Nhược đưa lên tay nhéo thử, tầng xương tai mỏng manh không hề mềm mại như rái tai, xúc cảm vẫn còn.
 
Ngón tay cô ấm áp, làn da được nuông chiều không mang theo bất kỳ vết chai mỏng nào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui